Không Giấu Được Thân Phận Liền Phải Thừa Kế Gia Sản Trăm Tỷ


Lúc này, Lệ Hàn Châu bắt đầu kéo tay áo lên cầm lấy giẻ lau tới bên giá sách, dường như trông rất bình tĩnh nhưng trong lòng anh lại không khỏi nghi hoặc.

Bên trên giá sách tùy ý bày biện rất nhiều đồ cổ, đồ sứ, ngọc bích, ..., vừa nhìn liền cảm nhận được những đồ vật này đều bị chủ nhân của chúng tiện tay bỏ ở nơi này.

Anh đến gần cầm lấy một cuốn sách cũ kỹ rồi mở ra xem, cuốn sách này hẳn là không còn xuất bản nữa, anh đã muốn mua nó để tặng cho ông ngoại của mình nhưng vẫn luôn không mua được.

Còn có này đồ cổ thời Đại Minh, ngọc trắng không có tỳ vết , tranh chữ của đại sư nổi tiếng, mỗi một món nếu như lấy ra đều sẽ khiến người ta kinh ngạc không thôi, nếu như đem bán giá trị của chúng chắc chắn sẽ không ít hơn mấy trăm triệu.

Đáng tiếc, đều là giả.

Nếu như là thật, thì chỉ có kẻ ngốc mới có thể quang minh chính đại tùy tiện đặt bên trên giá sách, hơn nữa vừa nhìn liền biết là chủ nhân của những món đồ này không có chút để ý nào, điều kiện cơ bản nhất để bảo quản những món đồ này cũng không có.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động.

Lệ Hàn Châu đang miên man suy nghĩ thì bị tiếng động bên ngoài kéo về thực tại, anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kiều Uẩn hai tay đang xách rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trở về.

Anh chỉ vào giá sách, hỏi cô: "Những đồ vật này nên xử lý như thế nào?"

"Không cần động vào chúng."

Kiều Uẩn không hề có hứng thú với những món đồ đó, tiện tay đặt lên giá sách, thấy Lệ Hàn Châu đang cầm một cuốn sách cũ trên tay, cô cũng không mấy quan tâm nói: "Nếu như anh thích thì cầm về đi."

Lệ Hàn Châu mỉm cười nói: "Không cần."


Đồ giả thì có thể là thứ tốt gì.

Thấy Kiều Uẩn xách vài túi nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, anh nhướng mày hỏi, "Em định tự nấu ăn sao?"

Kiều Uẩn trầm mặc mấy giây, gật đầu: "Ừ"

Lệ Hàn Châu nghĩ rằng cô biết nấu ăn vậy nên cũng không nhiều lời mà quay người trở về phòng khách, nhưng chưa được vài phút trong phòng bếp liền truyền đến những âm thanh đinh tai nhức óc, dường như là âm thanh có thứ gì đó rơi xuống.

".

.

."

Lệ Hàn Châu không khỏi nhíu mày, lại quay người đi về phía phòng bếp, đến nơi anh liền thấy trên mặt đất là một bãi chiến trường, anh thầm nghĩ quả nhiên là thế.

"Bạn nhỏ, nói dối là không tốt đâu nhé."

Kiều Uẩn không đáp lời anh, tay cầm dao buông thõng, mắt nhìn chằm chằm những thứ rơi trên mặt đất, người cũng không nhúc nhích, nhìn thấy cô như vậy làm cho Lệ Hàn Châu có một loại cảm giác vừa đáng thương vừa buồn cười.

Một khắc sau, không biết anh nghĩ gì mà lại cầm lấy dao trên tay Kiều Uẩn, nhưng rồi anh bỗng ngẩn ra.

Đây là bản thân anh điên rồi hay là Kiều Uẩn đã mê hoặc anh để anh có những hành động kỳ lạ như vậy.

"Thật ngốc.

Em ra ngoài đi, để tôi làm cho."

"Ừ, vậy làm phiền anh."

Kiều Uẩn hờ hững ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, yên tâm thoải mái đi ra, nhìn theo bóng lưng mơ hồ còn có một chút vui sướng?

Lệ Hàn Châu đâu còn là người đại sát tứ phương trên bàn đàm phán như trong lời đồn, lúc này anh đang cầm dao trên tay nhìn thấy bộ dáng vui sướng của cô nhóc, không hiểu sao lại có một loại cảm giác?

Kiều Uẩn là đang cố ý?

Cũng không khả năng, cô nhóc này ngốc như vậy.

.


.

Kiều Uẩn ngồi trên ghế sofa, giống như phát hiện ra điều gì đó, cô mở bàn tay ra xem, ngón trỏ trắng nõn kia thế nhưng lại đang chảy máu.

Theo động tác nhỏ của cô một vài giọt máu đã rơi xuống tấm thảm.

Kiều Uẩn khịt mũi, ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Đây là máu a!

Con người ai mà chẳng có máu nha ~

Đổ máu không phải là chuyện thường tình sao.

Kiều Uẩn nhíu mày nhìn ngón tay mình, ánh mắt đen láy lập tức có chút mơ hồ, trên bàn trà thế mà lại có một con dao gọt trái cây đang hướng mũi nhọn ra bên ngoài.

.

.

Lệ Hàn Châu từ phòng bếp ra, liền bị vết thương chói mắt của Kiều Uẩn hấp dẫn, lông mày bỗng chốc cau chặt: "Vừa rồi nấu ăn bị thương sao?"

Tay Kiều Uẩn rất đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ là ngón tay trắng nõn lúc này lại có một vết thương đang chảy máu nhìn có chút chướng mắt.

Kiều Uẩn nhàn nhạt đáp: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

"Có hòm thuốc y tế chứ?" Lệ Hàn Châu không nhìn cô, mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng cũng rất dễ nhiễm trùng.

Kiều Uẩn ngoan ngoãn đáp lại: "Ở bên kia."


Lệ Hàn Châu mang hòm thuốc tới, nhưng không thấy được miệng vết thương, dứt khoát lấy nước sát trùng rửa sach vết thương, lại quấn một vòng băng vải trên ngón tay Kiều Uẩn.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Kiều Uẩn, động tác của Lệ Hàn Châu cũng không dừng lại thế mà còn đem băng vải thắt thành một cái nơ con bướm.

Kiều Uẩn nhìn thấy chiếc nơ con bướm được thắt trên ngón tay mình, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, thật là không nói nổi, thế mà bị thương còn muốn băng bó thành cái dạng này.

Sau khi băng bó giúp cô gái nhỏ xong, Lệ Hàn Châu bắt đầu sắp xếp đồ ăn, sau khi sắp xếp xong lúc này anh mới gõ nhẹ tay xuống mặt bàn.

"Lại đây, ăn cơm."

Như gọi một chú mèo con.

Sau đó anh dường như nhìn thấy Kiều Uẩn vừa liếc anh một cái.

".

.

.

?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận