Kiều Uẩn nhìn chằm chằm hắn vài giây, đôi môi hơi nhấp, biểu tình hờ hững: “Đi học không thành vấn đề, tôi làm được.
”
Trước kia cô làm việc không cần giải thích với bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên cô mở miệng giải thích cho hành vi của mình.
Lục Cảnh Tri lại coi như cô không muốn nghe mấy lời này, trả lời cho có lệ.
“Chỉ với bộ dáng lười nhác bây giờ của em, muốn thi vào Thịnh Dương, căn bản là không có khả năng.
”
Hắn cảm thấy cô em gái này của mình quá không có chí tiến thủ, lúc này mới trở về bao lâu, cứ như vậy về sau sẽ ra sao……
Kiều Uẩn mày hơi nhăn, cô không thích ngữ khí nghi ngờ của Lục Cảnh Tri.
Hơn nữa giáo sư Kiều tỏ vẻ, cô làm việc không cần người khác thấu hiểu, chỉ có người khác phải lý giải cô thôi.
Đột nhiên thay đổi thân phận, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Lục Cảnh Tri thấy cô không phản bác, chỉ coi như cô đã nghe lọt, tiếp tục nói: “Em nên học tập Đình Đình, thành tích của con bé vẫn luôn là niềm tự hào của nhà chúng ta, anh nhờ Đình Đình làm gia sư cho em, em phải đồng ý với anh là sẽ học hành nghiêm túc, không thể làm chậm trễ Đình Đình ……”
“Không cần!”
Kiều Uẩn nhìn chằm chằm hắn, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh không hề dao động, không khí tự nhiên có chút đè nén.
Kiều Uẩn cao giọng phản bác, hoặc là không nên nói là cao giọng, chỉ là lớn giọng hơn nói chuyện bình thường một chút, nhưng sự kháng cự trong giọng nói vẫn làm Lục Cảnh Tri lắp bắp kinh hãi.
“Vì sao lại không cần?”
Thấy Lục Cảnh Tri đến gần hơn một chút, Kiều Uẩn lui về phía sau một bước, cho đến khi có khoảng cách an toàn.
“Anh không tin tôi?”
Lục Cảnh Tri sửng sốt một chút, hơi chột dạ nói: “Chuyện này không liên quan đến việc tin hay không, em là em gái ruột của anh, anh nói những lời này đều là vì tốt cho em.
”
Kiều Uẩn ngẩng đầu lên, ánh mắt thật lạnh nhạt: “Tôi không thích có người lấy cớ là để tốt cho tôi, làm chuyện tôi không muốn, tôi không thích hành vi của anh.
”
Lục Cảnh Tri chau mày: “Em còn nhỏ, không hiểu được dụng tâm của anh.
”
Kiều Uẩn nâng khóe môi, nhẹ nhàng chậc một tiếng: “Anh thật phiền, không nói chuyện với anh nữa.
”
Nói xong, không lưu tình chút nào “Rầm”.
Cửa bị đóng lại.
Lục Cảnh Tri: “……”
Trong mắt Hắn tràn đầy kinh ngạc, hắn đây là bị ghét bỏ???
Lục Cảnh Tri vô cớ sinh ra một cổ tức giận, cô em gái này của hắn cũng quá khó quản giáo, hắn còn chưa có nói hết, đã bị làm lơ.
Không được, hắn phải chú ý hơn, không thể chờ đến khi Kiều Uẩn chọc ra mầm tai hoạ, đến lúc đó đúng là hối mà không kịp.
Lục Đình thấy Lục Cảnh Tri sắc mặt thâm trầm đi từ trên lầu xuống, thử hỏi: “Anh cả, có phải anh có tâm sự hay không?”
Lục Cảnh Tri sắc mặt khó coi: “Bị ghét bỏ.
”
Lục Đình a một tiếng, mở miệng khuyên nhủ: “Anh cả cũng không cần quản chặt chị quá đâu, chị chỉ là chưa có thích ứng với cuộc sống ở thành phố, sau này tiếp xúc nhiều rồi sẽ không trầm mê như vậy nữa.
”
Lục Cảnh Tri ánh mắt hòa hoãn xuống, Kiều Uẩn nếu có thể cũng nghe lời giống Lục Đình thì tốt rồi.
“Xin lỗi, anh đã nói với Kiều Kiều chuyện nhờ em làm gia sư, con bé không muốn.
”
“Không có gì đâu, nếu chị có tự tin như vậy, nói không chừng chị thật sự làm được, chúng ta phải tin tưởng chị ấy.
”
Không cho cô làm gia sư cũng tốt, đến lúc đó nếu Kiều Uẩn thi không đậu, không phải nói là năng lực cô không được sao, Lục Đình mới không muốn làm mấy chuyện tốn công vô ích.
“Không phải anh không muốn tin tưởng, mà là không có khả năng, thi vào Thịnh Dương cao trung khó như vậy.
Bây giờ đã là ngày thứ mấy, Kiều Kiều nó……”
Lục Cảnh Tri cười khổ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Ba mẹ quá cưng chiều Kiều Uẩn, chỉ có thể để cho hắn làm người xấu, Kiều Uẩn lại không nghe lời, thật sự rất phiền phức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...