Editor: LacYen1012
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
——————
Vừa trở về phòng ngủ, mông dính vào ván giường không lâu, Giang Yểu mở dù được tặng ra.
Mặt dù không tính là rất lớn, trên mặt in vài đường cong đen trên nền màu trắng, đơn giản nhưng không thiếu cá tính.
Ngắm nghía hồi lâu, Giang Yểu thấy chỗ cán dù treo một sợi dây tinh xảo.
Nhìn kỹ, bên trên dây thừng dùng chỉ màu trắng thêu một chuỗi kiểu chữ tiếng Anh lên đó.
Từ vết tích đường kim khâu thêu thô ráp có thể nhìn ra là cô bé kia tự mình thêu.
Giang Yểu híp híp mắt, dưới ánh đèn phân biệt một phen.
A, U, G, E, N, S, T, E, R, M.
Augensterm.
Cho tới bây giờ Giang Yểu chưa từng thấy từ đơn này, không biết là có ý gì.
Gãi gãi đầu, cô đem dù thu lại cẩn thận đặt ở trong ngăn tủ, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý cây dù như thế nào.
Nếu như đem cái dù này coi như một món quà bình thường, cố gắng lúc trời mưa thì đưa lên che, vô luận là như thế nào thì trong lòng Giang Yểu cũng đều băn khoăn.
Thế nhưng nếu cứ như vậy mà vứt đi, lại có cảm giác mình đang chà đạp tâm ý của cô bé đưa dù kia.
Giang Yểu gõ đầu, có chút hối hận vì đã nhận cây dù này.
Lại thêm chuyện cô nhớ lại lúc chiều, bản thân mình có chút ý nghĩ đáng sợ, lập tức thấy cây dù này tràn ngập bóng tối.
Lúc đang lo làm sao bây giờ, Liên Thanh Lễ cũng vừa vặn trở về.
Thấy Giang Yểu để trong ngăn tủ một cây dù màu trắng chưa thấy qua bao giờ liền chau mày, nhịn không được hỏi chuyện đã xảy ra.
"À! Nếu không, cậu lại trả lại cho hắn?"
Giang Yểu trợn tròn con mắt: "Trả lại?!"
Lại nói tiếp: "Vậy, vậy có thể khiến hắn rất xấu hổ hay không! ?"
Liên Thanh Lễ nhún vai: "Vậy cậu cầm cây dù thì tính có ý tứ gì? Cậu ra ngoài gặp cô bé kia thì thế nào? Vạn nhất người ta là tra nhi khó đối phó, đi kiếm chuyện thì sao?"
Giang Yểu không nói gì.
"Mà tớ cảm thấy! " Liên Thanh Lễ một bộ dạng thừa nước đục thả câu, xâu đủ khẩu vị cho Giang Yểu, không khỏi đem đầu đưa tới, "Cậu đem dù còn cho hắn chuyện này, không phải lại trong thầm lặng nhiều một lần cùng hắn cơ hội nói chuyện mà!"
Giang Yểu đốn ngộ: "Nhưng là, hắn vừa rồi nói với tớ: Nếu như tớ không muốn, hắn sẽ đem cái này dù ném đi.
"
Liên Thanh Lễ một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ai nha cái dù nói thế nào cũng là cô bé kia đưa cho Tiểu Bạch, cụ thể xử lý như thế nào hoặc ném hoặc giữ, không liên quan chúng ta gì nha.
"
Liên Thanh Lễ một bộ dạng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu vẫn nói: "Chỉ nhìn tướng mạo, tớ cảm giác Tiểu Bạch có chút khí chất cao lãnh, nhưng, buổi tối hôm nay xảy ra chuyện này khiến tớ cảm thấy hắn! "
Giang Yểu nghi hoặc.
"Có chút máu lạnh.
" Cô ấy dừng một chút, "Cùng loại cao lãnh kia không giống, là loại lạnh lùng bất cận nhân tình đó đó.
Cậu —— "
"Chúng ta lại không hiểu rõ hắn!" Giang Yểu vô ý thức đánh gãy, "Sao có thể chỉ bằng vào một việc liền phán đoán nhân phẩm của hắn.
"
Liên Thanh Lễ còn muốn nói gì, nhưng thấy trên mặt Giang Yểu nghiêm túc nên nhịn xuống không còn phản bác.
Theo thời gian càng ngày càng muộn, người ngủ chung phòng cũng chầm chậm trở về.
Giang Yểu đem dù từ trong ngăn tủ lấy ra, ném lên trên giường của mình.
Giang Yểu ở trên giường, nằm xuống phía sau đỉnh giường hai bên tủ ngăn cách, bên cạnh người và cuối giường đều có vách tường chống đỡ, cho Giang Yểu một loại cảm giác an toàn vô hình.
Mà lại giường chiếu đủ cao, phía dưới và phòng trên cơ bản không nhìn thấy quang cảnh trên giường của cô.
Trừ Liên Thanh Lễ cũng không có người nào khác phát hiện cây dù kia.
Điều này khiến Giang Yểu rất vui mừng.
—————
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
_ Chân Thành Cảm Ơn_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...