Aylmer mặc trang phục thỏ lông xù, phối với một đôi mắt to màu đỏ sậm, thân mình nhỏ xíu tròn vo, thoạt nhìn thật đúng là giống một con thỏ bự mập mạp. Lúc này nó đang chạy lạch cạch lạch cạch, xuyên qua hành lang trong tòa thành.
Lúc nhìn thấy Israel đang nói gì đó với quản gia Burney và Kevin, Aylmer hưng phấn bước đôi chân ngắn ngủn nhào tới xoay quanh người hắn.
“Ca ca, ca ca, mấy thứ này nọ của ta đều xếp vào nhẫn không gian rồi, chừng nào chúng ta lên đảo ở?” Nó nghe thấy ca ca nói với quản gia Burney rằng trong lúc diễn ra hội đấu giá muốn chuyển lên ở trên đảo, nó liền đem đồ đạc của mình đóng gói thật tốt.
Bị cục thịt nhỏ bất thình lình đánh gãy, Israel nhìn nó nói:“Hình như ta cũng không có nói muốn dẫn ngươi đi cùng mà nhỉ?”
“Ca ca, mang ta đi với, có được không?” Đứa nhỏ ôm chân Israel bộ mặt chờ mong.
Israel có chút bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ đang hưng phấn, trong tương lai sẽ có một đoạn thời gian đảo Hoa Hạ long xà hỗn tạp, khó tránh khỏi sẽ có vài người có ý đồ xấu, mà trên đảo cũng không có Tiểu Xích bảo hộ an toàn.
“Aylmer, ngươi ở lại trong thành chơi với Tiểu Xích được không?”
“Ca ca, ngươi không cần ta sao?” Bánh bao nhỏ nghe xong lập tức dùng đòn sát thủ của mình, hai mắt nước mắt lưng tròng bộ dạng sắp bị vứt bỏ nhìn ca ca mình, thông minh như nó đã sớm biết ca ca không có sức chống cự với bộ dạng này của nó.
Nghe thấy câu nói ngàn lần như một kia, quản gia Burney cùng Kevin nhìn thoáng qua nhau, trong lòng đồng thời nói thầm lại tới nữa. Xem ra cuộc nói chuyện lần này của huynh đệ hai người sẽ chấm dứt rất nhanh, bọn họ vẫn là yên lặng chờ một bên là được rồi.
Israel thấy vậy khóe miệng hơi hơi co rút. Thằng nhãi ranh này, rõ ràng biết bộ dạng của nó hiện giờ chỉ là giả vờ, nhưng mình vẫn là không nhẫn tâm với nó nổi. “Trong khoảng thời gian này trên đảo rất nguy hiểm, không thích hợp với con nít.”
“Không phải ca ca cũng là con nít sao?” Nhóc nhất quyết không buông, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi lại.
Israel đau đầu, hắn quên mất hiện giờ mình đang khoác một lớp da trẻ con. Vì thế vươn tay cho đứa nhỏ một phát vào đầu. “Ta nói không được chính là không được.”
Đứa nhỏ dùng một đôi tay trắng mập mạp ngắn ngủn che chỗ bị gõ đau, ủy khuất nhìn Israel. Miệng xẹp xuống: “Ca ca đau.”
“Ngươi là tên tiểu lừa đảo, chỉ như vậy sao có thể làm ngươi đau?” Tuy rằng ngoài miệng nói không tin, nhưng Israel vẫn là đưa tay xoa xoa chỗ mình đánh vừa rồi.
Bánh bao nhỏ làm nũng cọ cọ tay hắn, sau đó vẻ mặt lấy lòng nói. “Ca ca, ngươi thật tốt. Ngươi mang ta đi cùng đi, ta cam đoan sẽ thật ngoan.”
Lời này Israel không thể nào tin nổi. “Nếu ngươi mà ngoan, vậy thì ngoan ngoãn ở lại trong thành đi.”
“Hừ, ngươi không mang ta đi, vậy ta tự đi.” Đứa nhỏ nói xong liền hất mặt lên, tức giận phì phì xoay đầu qua một bên, không nhìn hắn.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao.” Israel nguy hiểm nheo mắt lại, nhóc này càng ngày càng không nghe lời. Có phải mình nên giống một phụ thân nghiêm khắc, túm nó lên, lột quần nó ra hung hăng đánh vài cái lên tiểu pp nộn nộn của nó không.
Nhưng suy nghĩ này lại thiếu tính thực tế, thứ nhất là da rồng có thể nói đúng nghĩa là đao thương bất nhập, mình không có khả năng đánh đau nó, ngược lại làm không tốt còn có thể khiến mình bị thương, xem ra việc cố gắng tăng thực lực lên là việc vô cùng quan trọng. Thứ hai là nếu thật sự có thể đánh đau bánh bao nhỏ, vậy sau đó người đau lòng có lẽ sẽ là mình. Israel cảm thấy, hiện tại mình càng ngày càng có thể hiểu được sự khó xử của một từ phụ có một đứa con đáng yêu.
“Ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi.” Nhóc bĩu môi, có chút quật cường trả lời.
Israel nghĩ nghĩ, nhóc này đúng là có thể nói được làm được. Hơn nữa có Tiểu Xích làm đồng lõa, nó chuồn ra thành bảo tuyệt đối là một sự kiện rất nhẹ nhàng. Vì thế rất bất đắc dĩ nói: “Chúng ta nói trước, lên đảo ngươi phải ngoan ngoãn ở lại nơi chúng ta ở, không có ta đi cùng tuyệt đối không được ra ngoài.”
“Ờ ờ, ta biết ca ca là tốt nhất mà.” Bánh bao nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Kevin cùng quản gia Burney liếc nhau, quả nhiên thiếu gia lại bại bởi tiểu thiếu gia. Bọn họ vô cùng muốn nói, thiếu gia ngài như vậy không cảm thấy rất không có nguyên tắc sao?
Trường hợp như vậy thường xuyên trình diễn trong thành, mỗi lần đều lấy sự bại trận của thiếu gia làm kết cục, thật không biết có thể có một ngày tiểu thiếu gia bị thiếu gia làm hư hay không?
Israel mang theo Aylmer tới chỗ ở của mình trên đảo Hoa Hạ, quản gia Tề Khắc phụ trách quản lý chỗ ở cùng Emmon đội trưởng đội hộ vệ đảo Hoa Hạ đã đợi ở cửa từ lâu.
“Hoan nghênh ngài đến, chủ nhân của ta.” Tề Khắc tiến lên ưu nhã hành lễ, một chút cũng nhìn không ra chật vật lúc trước khi còn là nô lệ. Emmon phía sau hắn diện mạo thô cuồng, dáng người cao tráng, rắn chắc cũng cùng nhau hành lễ.
Bọn họ đều là nô lệ Israel mua về, trong mấy tháng khảo sát cùng huấn luyện trổ hết tài năng, trở thành người quản lý hòn đảo này. Israel còn kinh hỉ phát hiện năng lực ở phương diện quản gia của Tề Khắc hơn xa quản gia Burney, là người có thể chân chính đảm nhiệm chức vụ quản gia của một gia tộc lớn.
Mà Emmon thì lại là một vị quân nhân chân chính, trên người hắn có phẩm chất tốt đẹp của một quân nhân, trung thành, phục tùng, chính trực, dũng cảm. Hắn là đội trưởng của đội quân nhân bị bắt giữ kia, bọn họ đều là những quân nhân vĩ đại, là loại người mà cựu lính đánh thuê Israel này kính nể.
Thế nhưng tổ quốc họ lại từ bỏ họ, Israel tính toán trong lòng, lấy hội đấu giá lần này làm khảo nghiệm, nếu biểu hiện của họ làm người ta vừa lòng, vậy hắn không ngại để bọn họ sống cùng với những người trong thành, trở thành cư dân trong lãnh địa của hắn.
Còn việc nói giải trừ khế ước nô lệ cho bọn họ, thả tự do cho họ? Nói đùa à đầu hắn cũng không có hỏng, đó đều là nhân tài đó, hơn nữa là hắn dùng số tiền lớn mua về, hắn cũng không phải làm sự nghiệp từ thiện. Có điều nếu những người này làm được nhiều cống hiến, cũng nguyện ý lưu lại lãnh địa của hắn phục vụ cho hắn thì cũng không phải không thể suy xét.
“Gần đây ta sẽ ở trên đảo, có chuyện gì có thể trực tiếp báo cho ta.” Trước đây Tề Khắc đều là trực tiếp nói với quản gia Burney, đây vẫn là lần đầu tiên.
“Vâng ạ, chủ nhân.”
Tiếp theo Israel lại nói với Emmon: “Emmon, an toàn của ta cùng Aylmer giao cho các ngươi.”
“Xin ngài yên tâm.”
“Đúng rồi, binh lính mua về lúc sau huấn luyện thế nào?”
Dựa theo yêu cầu của Israel, mỗi hộ vệ đều phải tập huấn theo phương pháp huấn luyện lính đánh thuê của hắn lúc trước. Mà những binh lính này đều cùng đội ngũ với Emmon, cũng là khi Emmon lên đảo được hai tháng thì khẩn cầu hắn mua về.
“Hiện tại bọn họ đã huấn luyện bước đầu xong, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ tuần tra. Vô cùng cảm tạ ngài có thể giúp bọn họ thoát khỏi cuộc sống không hề có tôn nghiêm kia.”
“Điểm ấy ngươi không cần cảm tạ ta, ta không có làm cho bọn họ thoát khỏi thân phận nô lệ, không phải sao?”
“Nhưng ngài không làm cho bọn họ trải qua cuộc sống nô lệ.” Emmon thành khẩn nói.
Nhìn thấy ca ca từ sau khi đến nơi này vẫn luôn chỉ lo nói chuyện với hai người kia, Aylmer có chút ủ rũ, cảm thấy thật sự mình nên lớn lên nhanh chút, không thì gặp được trường hợp này, mình rất dễ bị ca ca xem nhẹ.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã thông qua cửa khắc hoa của tứ hợp viện, nội viện, đi đến chính phòng. Tất cả bài trí trong phòng đều là phong cách Trung, từ cái bàn đến giá đặt đồ cổ không chỗ nào không dùng gỗ tốt chế tác ra. Ngay cả ma pháp trận cung cấp nước cho phòng ốc cùng chiếu sáng ban đêm vân vân đều dùng đồ trang trí để che giấu, nhìn không ra một chút dấu vết. Muốn nói cái gì không hợp với phòng ốc này, chỉ sợ cũng chỉ là diện mạo điển hình Tây phương của những người ở nơi đây.
“Chủ nhân, tam vương tử đế quốc Alma Thần Thánh cùng đội trưởng đoàn kỵ sĩ Quang Minh Giáo Đình đến. Trưởng lão Troud đã dẫn người tự mình đi nghênh đón, bọn họ được an bài ở khu biệt thự.”
Khu biệt thự là khu vực nhà ở, cả khu giống như một bức tranh, nơi đó đình đài lầu các bố trí càng thêm xảo diệu, gần như là mười bước một cảnh, đống tiểu lâu số lượng không nhiều mấy phân tán trong đó, bị sắc xanh che khuất hình thành không gian tư mật rất tốt. Đây chính là chỗ chuyên dùng để tiếp đãi hoàng thất quý tộc cùng cao thủ Thần Cấp.
“Trưởng lão Troud nói, nếu đối phương nguyện ý tiếp kiến ngài, hy vọng ngài có thể gặp một lần.”
“Ta sẽ.” Tuy rằng hắn không quá thích đi gặp mấy đại quý tộc con mắt mọc trên đỉnh đầu đó, nhưng có đôi khi quen biết một chút cũng không phải không tốt, có lẽ còn có thể để bọn họ tuyên truyền miễn phí cho đảo Hoa Hạ nữa.
Trước đó Troud đã giúp hắn bù lại tư liệu về những khách quý sắp đến một lần. Hắn biết đế quốc Alma Thần Thánh là đế quốc cường đại nhất đại lục Osmond, cũng là nơi ở của Quang Minh Giáo Đình, là quốc gia mà thần quyền và hoàng quyền cùng tồn tại. Lần này ngay cả người thừa kế của đế quốc cùng đội trưởng đoàn kỵ sĩ đều được phái tới, có thể thấy được trình độ coi trọng. Giáo Hoàng giáo đình đại nhân chính là cao thủ Thần Cấp hệ quang minh, lần này không thể xem được phong thái của Giáo Hoàng thật là có chút đáng tiếc.
“Đúng rồi, xin chuyển lời cho trưởng lão Troud, nếu có gì cần nhất định chúng ta sẽ toàn lực phối hợp.”
“Được, chủ nhân. Với lại ngày mai gia chủ cùng đại trưởng lão gia tộc Absalom sẽ tới.”
“Chúng ta chuẩn bị hoan nghênh khách quý của chúng ta.”
Aylmer thấy dường như Israel còn có rất nhiều việc muốn an bài, bò từ trên ghế xuống, bắt đầu đi thám hiểm trong viện.
Bánh bao nhỏ mới vừa ra cửa lớn chính phòng, liền có hai hộ vệ đi theo sau tùy thời bảo hộ nó. Mà xung quanh tứ hợp viện cũng đã bố trí không ít hộ vệ, tuy rằng thực lực bọn họ không cao lắm, nhưng trải qua huấn luyện, dĩ nhiên sẽ có một chút thủ đoạn độc đáo.
Israel nhìn bóng dáng có chút cô đơn của đứa nhỏ, bắt đầu suy xét có phải nên tìm bạn cho đứa nhỏ nhà mình hay không.
Lúc này trưởng lão Troud mang theo người thừa kế Cleo của gia tộc Absalom, nghênh đón tam hoàng tử cùng đội trưởng Clover đến tiểu lâu an bài cho bọn họ, cũng cung cấp một cuốn sách hướng dẫn đơn giản những thứ ăn uống chơi đùa của đảo Hoa Hạ.
Mà hai người tam hoàng tử vừa đến Dụ gia thôn liền cảm thấy phong cảnh chỗ đó rất độc đáo. Sau khi lên đảo Hoa Hạ, liền triệt để bị cảnh sắc nơi này mê hoặc, đảo nhỏ này tựa như một vị thiếu nữ dị vực tuyệt sắc đeo mạng che thần bí, vẻ mĩ lệ như ẩn như hiện khiến người ta hướng về.
Khi bọn hắn được đưa đến chỗ ở, rung động trong lòng càng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Nhìn ngắm suốt một đường, hết thảy ở nơi này đều xa lạ thật giống như đến từ một thế giới khác, nhưng trong sự xa lạ lại mang theo chút quen thuộc. Mỗi cọng cỏ mỗi ngọn cây ở đây đều là những thứ trên đại lục này, chỉ là bố trí tinh xảo khiến chúng trở nên mê người hơn. Mà kiến trúc kỳ dị này, dao động ma pháp bên trong cùng với những đồ dùng ma pháp này lại quen thuộc như vậy.
Bọn họ đồng thời sinh ra một ý niệm, muốn gặp lãnh chủ nơi này, một tiểu quý tộc nông thôn không có tiếng tăm gì.
Hết chương 25