Vương triều Đại Sở, huyện Tây Trạch, trấn Đại Hưng, thôn Thược Dược, khói bếp lượn lờ trên mỗi nóc nhà.
Huyện Tây Trạch này nằm ở hoang mạc phía Tây của vương triều Đại Sở, gần với địch quốc Cận Nhung.
Hàng năm chiến tranh xảy ra liên miên, bách tính trải qua cuộc sống khổ không thể tả.
Thôn Thược Dược thuộc sự quản lý của trấn Đại Hưng càng cằn cỗi không chịu nổi, ở trong thôn này có hơn 50 hộ gia đình, ngoại trừ nhà giàu nhất là Yến gia, thì mọi nhà đều phải thắt lưng buộc bụng để sinh hoạt.
Lúc này, trong căn nhà lớn xây bằng gạch xanh, lát gạch đỏ của nhà họ Yến, khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm của cơm tràn ngập trong căn bếp rộng rãi sáng sủa, có hai người nha hoàn và một bà tử đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho chủ tử.
Trong đó có một nồi sắt lớn là hầm móng giò, còn nồi sắt lớn kia là một vỉ hấp ba tầng chứa đầy những chiếc bánh bao hấp béo ngậy, trắng ngần.
Dân làng đi ngang qua cổng lớn Yến gia ngửi thấy mùi thức ăn liền không khỏi dừng lại, nuốt mấy ngụm nước miếng.
"Thời này chiến tranh đang hoành hành, trong thôn chúng ta, e rằng chỉ có Yến gia còn có thể ăn thịt uống rượu.
"
“Yến gia có tiền như vậy, vì sao không cho quả phụ ở tam phòng sống mấy ngày dễ chịu, cô nhi quả mẫu tam phòng ở cái miếu đổ nát cuối thôn kia, hạ không tránh được nóng, đông không tránh được tuyết, nhìn quá đáng thương.
”
“Đây là chuyện gia đình của Yến gia, chúng ta sao quản được, đi một chút đi rồi trở về ăn cơm.
”
Cuối thôn, trong ngôi miếu rách đổ nát, một người phụ nữ mặc một bộ quần áo giặt đến trắng bệch, vá từng lớp đang cầm một chiếc nồi sứt mẻ đứng sau bếp lò bận rộn.
Bên trong chiếc nồi sứt mẻ là một đống rau xanh dại, bên trong canh không hề có một tí chất béo nào cả.
“Nương, chúng con đã trở về.
”
Khi bọn trẻ quay lại, trên gương mặt người phụ nhân hiện lên nụ cười.
Bà lấy trong tủ ra một chiếc bát đất nung thô sơ rồi đổ đầy rau rừng dại đã nấu chín vào nồi.
“Trở về thật đúng lúc, rửa tay ăn cơm tối.
”
Phụ nhân nghiêng thân thể hướng về phía cửa thông báo một câu, liền đem rau dại vừa mới nấu xong cùng 4 cái bánh cao lương bưng lên bàn.
Dọn xong bữa ăn, thấy 3 nữ oa xanh xao vàng vọt nữ đi vào phòng bếp.
Phụ nhân chỉ nhìn thấy 3 người nữ nhi, không thấy đứa con nhỏ nhất trở về, liền hỏi: “Thấm Nhi, tiểu tứ đâu? Tiểu tứ không phải cùng ba tỷ muội các con lên núi đốn củi sao, sao tiểu tứ lại không trở về?”
Nữ hài lớn tuổi nhất năm nay mười bảy tuổi, tên là Yến Thục Thấm.
Nhị nha đầu mười sáu tuổi, tên là Yến Thục Tuyết.
Tam nha đầu mười lăm tuổi, tên là Yến Thục Vân.
Ba nha đầu cũng đã cập kê, những không có người tới cửa cầu hôn, nguyên nhân rất đơn giản, tam phòng Yến gia nghèo quá, sợ không chuẩn bị nổi đồ cưới.
Về phần phụ nhân, nàng ấy chính là phu nhân tam phòng của Yến gia Chung Tố Tâm.
Chung thị gả cho Yến Gia Tam Yến Bác Văn, trước đó sinh ba lần đều là khuê nữ, dẫn đến Yến lão gia tử Yến Bá Hiền cùng Yến lão thái thái Giang Ánh Nguyệt trọng nam khinh nữ giận dữ, cuối cùng lần thứ tư sinh ra một tiểu tử, đứa bé kia cũng được coi là dễ nhìn, đáng tiếc khóe mắt phải lại có một nốt ruồi đỏ tươi như giọt máu, bị Nhị lão coi là điều chẳng lành, Tứ tiểu tử chưa đầy tuổi, tam thúc Yến Bác Văn liền qua đời, lão gia tử, lão thái thái càng nhận định cô nhi quả mẫu Chung thị là sao tai họa, nên đem mấy người cô nhi quả mẫu đuổi ra khỏi đại trạch Yến Gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...