Chân trước vừa vào Viện nghiên cứu, chân sau Như Ý và Richard đã đuổi tới, họ ở lại để bảo vệ nhóc, khi không tìm thấy liền biết nhóc lén đi theo mẹ. Được rồi, thêm người thì thêm một phần sức, huống hồ không gian của Như Ý và nước của Richard cực kỳ hữu dụng.
Quả Bóng Nhỏ ngượng ngùng nhìn hai người, sau đó nhanh chóng nhận lỗi, thức thời vô cùng.
Thứ mọi người nhìn thấy là một tòa nhà nghiên cứu bình thường, với các loại máy móc thiết bị, bàn làm việc, phòng thí nghiệm,... Nói trắng ra, đây chỉ là lớp vỏ ngụy trang, theo lời Quả Bóng Nhỏ, tòa nhà này có rất nhiều căn phòng bí mật, đó là chưa kể đến những căn phòng dưới tầng hầm kia.
Zombies rải rác xung quanh, đa số chúng đều mặc áo blouse trắng, cấp bậc cũng không được cao. Đây có lẽ là những người đi làm đơn thuần, không biết bí mật nơi này, cho nên thời điểm xảy ra chuyện không kịp chạy trốn vào những căn phòng bí mật.
Sau khi xử lý xong Zombies từng tầng, Quả Bóng Nhỏ dẫn họ đến nơi mà nhóc đã sống 4 năm. Phòng nghiên cứu gen nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà, Quả Bóng Nhỏ chỉ biết căn phòng bí mật, nơi những người trong Viện nghiên cứu giam giữ những đứa trẻ. Từ căn phòng đó sẽ có một lối ra thông xuống cửa ra vào bên dưới. Còn nếu muốn xuống phòng điều khiển phải đi một con đường nguy hiểm hơn.
Nhờ dị năng của Quả Bóng Nhỏ và dị năng giả cường hóa tai-mắt đi cùng mà mọi người khá thuận lợi, cho đến khi đứng trước căn phòng...
Zombie trẻ con, tất cả đều là Zombies trẻ con, đây đều là bạn của Quả Bóng Nhỏ, Uyển Lâm sợ con trai không nỡ chứng kiến cảnh tượng này, ai ngờ cậu nhóc thản nhiên nói: “Mẹ đừng lo, tất cả trẻ con ở đây đều được dạy phải cạnh tranh lẫn nhau, cạnh tranh mới có tiến bộ, từ nhỏ con đã không có bạn bè rồi, họ chỉ là những người ở chung một chỗ với con mà thôi.”
Hoài Nam nhìn cháu trai bật cười, tuy cậu bé nói sự thật đau lòng, nhưng mà cái gì “từ nhỏ”, bây giờ nhóc chỉ mới có 5 tuổi thôi có được không.
Thiên Kỳ khuôn mặt co rút, cúi đầu nhìn sinh vật tròn vo trước ngực, con trai anh không lúc nào là không tranh sủng, lấy sự đồng tình của “vợ anh”. Quả là nhân tài.
Đám Zombies trẻ con này tuy có một vài con có thực lực nhưng so với nhóm người Ngô lão gia dẫn tới thì không tính là gì. Tinh hạch thu được tương đối phong phú, tất cả đều được Uyển Lâm cất giữ, bảo đảm trở về sẽ phân chia công bằng.
Đang đi đi, bỗng nhiên Quả Bóng Nhỏ kéo Thiên Kỳ dừng lại, bởi vì cậu cảm nhận được có người sống. Chẳng lẽ nơi này thực sự còn người sống sót?
Thiên Kỳ nghe con trai thì thầm mà giật mình. Đoàn người dừng lại thương lượng, việc Quả Bóng Nhỏ có dị năng kinh người sớm đã được Ngô lão gia công bố ra bên ngoài. Ông cho rằng ít nhất nếu ông gặp chuyện không may thì năng lực của con cháu ông sẽ khiến người khác kiêng dè, không dám làm chuyện xấu. Thực lực hiện giờ của ông và cha mẹ Quả Bóng Nhỏ đủ để bảo vệ nhóc, không sợ thế lực khác bắt đi.
Trong lúc mọi người đang thảo luận, loa thông báo của tòa nhà được bật lên: “Dị năng giả hệ tinh thần?”
Ngừng lại một chút, người bên kia nói tiếp: “Tôi đang ở phòng nghiên cứu dưới tầng hầm. Nếu các người có thể đến được đây, tôi sẽ cho các người biết hết những gì các người muốn.” Sau đó bật hết các thiết bị điện, kể cả thang máy.
Chung quanh im lặng đến quỷ dị. Một năm rồi, mạt thế trôi qua một năm mà nơi này vẫn có người sống sót, thực sự khó tin.
Ngô lão gia nhanh chóng đưa ra quyết định, trước hết phải tìm được người sống sót này, tin rằng người này giữ chức vụ không thấp mới có thể an toàn đến giờ, tìm được hắn thì việc tìm kiếm nơi này mới dễ giải quyết.
Trước mắt mọi người phải tìm được đường đến tầng hầm, nơi có phòng nghiên cứu. Từ lối đi vào ban đầu rõ ràng không có đường thông xuống dưới. Thiên Kỳ nghĩ đến thang máy, có khả năng phải có thẻ đặc biệt quét thì thang máy mới xuống được tầng hầm.
Quả nhiên, thang máy có vị trí để quẹt thẻ, mọi người lại chia ra tìm thẻ nhân viên của những con Zombies. Đánh suốt nửa ngày cuối cùng tìm được một con Zombie có thân phận không thấp, phải chết 4 người trong đội mới giết được nó.
Nhóm 5 người của Uyển Lâm và Quả Bóng Nhỏ đi trước thăm dò, nếu có nguy hiểm sẽ trốn vào không gian của Thiên Kỳ ngay. Tầng hầm bên dưới không có nhiều Zombies, sau khi giải quyết hết bọn chúng, người mà họ cần tìm bước ra từ một căn phòng bí mật, đó cũng chính là phòng nghiên cứu của hắn ta.
Đó là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, da trắng nhợt nhạt do lâu ngày không thấy ánh Mặt Trời, trên người vẫn còn sạch sẽ. Hắn bước tới tự giới thiệu: “Mọi người cứ gọi tôi là Cris. Tôi là người chịu trách nhiệm nghiên cứu chính ở đây. Tôi còn sống chính là để chuộc tội, hy vọng có thể bù đắp sai lầm mình gây ra.”
Khi Thiên Kỳ dẫn ông quay lại tìm Ngô lão gia, họ mới biết nguyên nhân của mạt thế từ đâu mà có, người đàn ông này vừa đáng thương, vừa đáng hận. Nhưng hắn thực sự đã làm được những gì mình đã nói, hắn dùng cả đời để cống hiến cho nghiên cứu, giúp nhân loại vượt qua khó khăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...