Giá của những loại hạt giống thông thường này dưới 200 tệ một cân, hơn nữa hầu hết đều không quá 100 tệ, hạt giống quý hơn Cảnh Vân Chiêu mua rất ít, tận lực thu thập càng nhiều loại càng tốt, dù sao thì tiền của cô cũng có hạn, mặc dù đã nỗ lực tiết kiệm nhưng nhiều nhất cũng chỉ mua được hơn hai mươi loại.
Nhìn những hạt giống kia, trong mắt Cảnh Vân Chiêu đều là ánh sáng xanh lấp lánh, làm Bác sĩ Cam và ông chủ Lục đều không nhịn được cười.
Nhưng mà Cảnh Vân Chiêu vẫn có nguyên tắc của cô, bây giờ không có tiền không có nghĩa là sau này cũng không có tiền, vì vậy cô đã trực tiếp từ chối lòng tốt của lão y sư.
Nếu đã tìm được chỗ mua hạt giống, sau này tìm được chỗ bán dược liệu cũng không khó nữa.
Tiệm thuốc Trung y lớn nhất huyện thành là nơi thu mua dược liệu, hạt giống của cô trong thời gian ngắn sẽ trưởng thành, đến lúc đó muốn bán được giá tốt cũng không khó.
Sau khi giải quyết xong nhu cầu cấp bách, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sau khi chia tay với lão y sư, cô vụng trộm đem những hạt giống đó bỏ vào trong không gian, sau đó trực tiếp đi trường học.
Lúc trước phát sinh chuyện của những tên lưu manh kia, cô Kim có nói qua sẽ báo án, theo lý thuyết bây giờ cũng nên có hồi âm mới đúng.
Sau khi thi xong, trường học một mảnh yên tĩnh, bầu không khí cũng thoải mái hơn, nhưng Cảnh Vân Chiêu đi ngang qua nơi nào, những người xung quanh vẫn nhìn cô với một ánh mắt đầy thâm ý.
“Cảnh Vân Chiêu, lúc nãy ba mày xông thẳng vào trường học, đã làm ầm ĩ thật lớn, nói mày còn tuổi nhỏ không học được thứ tốt muốn mang mày về nhà tự suy ngẫm lại!” Ngẫu nhiên, một học sinh đột nhiên mở miệng cười nhạo một câu.
Tuy rằng không phải là cha ruột, nhưng hiện tại cũng là trưởng bối duy nhất của cô, ầm ĩ thành như vậy, chỉ sợ Cảnh Vân Chiêu không thể thoát khỏi trách nhiệm đi!Cảnh Vân Chiêu thành tích tốt, người lớn lên cũng xinh đẹp, điều này đủ để khiến cho không ít người ghen ghét.
Huống hồ, cô trước kia không thích nói chuyện, luôn an tĩnh đọc sách, dáng vẻ tự ti, ai nhìn vào cũng cảm thấy cô dễ khi dễ.
Cảnh Vân Chiêu không nói gì, lãnh đạm quay đầu lại, “Mày nói cái gì?”Dịch giả: Hoa Hoa HạGiọng nói lạnh lùng khiến người ta lạnh sống lưng.
Học sinh kia tức khắc bị hoảng sợ, có chút chột dạ, nghiêng đầu bĩu môi nói: “Tao chính là đang nói sự thật cũng không phải đang nói xấu mày…… Ba mày vài phút trước còn ở cửa làm ầm ĩ, mắng mày không biết liêm sỉ, tuổi còn nhỏ đã.
.
ngủ cùng đám côn đồ đó,lời nói còn khó nghe hơn nhiều những gì tao vừa nói……”Học sinh này cũng không nói dối, Kiều Úy Dân vừa đến trường học, trực tiếp không nói lý làm loạn lung tung, tất nhiên là bị bảo vệ ngăn lại.
Nhưng hắn cũng không dừng lại, ngay cả cô Kim bị mắng mỏ, nói là thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu giáo viên đã không giáo dục học sinh, về sau cũng không cần cô dạy……Bởi vì sợ ảnh hưởng không tốt, nên một phút trước đám người chủ nhiệm và cô Kim đã chạy tới đem người mời vào, nếu Cảnh Vân Chiêu nhanh chóng đến văn phòng, có lẽ còn kịp, nếu không thì thủ tục thôi học cũng làm xong rồi.
Cảnh Vân Chiêu nắm chặt nắm tay, thần sắc lãnh lẽo dọa người, đây là lần đầu tiên những người bạn học nhìn thấy cô như thế này.
Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn là nhân vật phong vân trong trường học, thành tích quá tốt, năm đầu tiên của cấp ba này chỉ mới có hơn nửa học kỳ, nhưng vẫn luôn có các loại đồn đãi về cô.
Thậm chí ngày đầu tiên khai giảng, đã có người nói Cảnh Vân Chiêu thi được hạng nhất là do gian lận, còn có người nói cô tay chân không sạch sẽ, luôn ăn cắp vặt, quá đáng hơn còn có người nói cô lúc học sơ trung thích cùng nam sinh mắt đi mày lại, phẩm hạnh thấp kém.
Bị ảnh hưởng bởi những tin đồn này, mọi người đều có ý thức tránh né Cảnh Vân Chiêu.
Không muốn nói nhiều, Cảnh Vân Chiêu chưa bao giờ để ý những lời nói này,vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng không bôi đen nói xấu ai, thậm chí trước kia có người làm trò sỉ nhục cô, cũng không thấy cô phản kháng.
Nhưng hôm nay, phản ứng này rõ ràng là khác trước rất nhiều!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...