Không Gian Song Song

Đến nơi, Nghê Siêu lấy chìa khóa từ trên cổ, cúi thắt lưng mở cửa, đi vào liền ồn ào: “Chị, chị, anh Mục đến nhà chúng ta ăn cơm , chị nấu thật nhiều vào.”

Tại phòng bếp kiểu cũ tràn ngập khói dầu mỡ, mùi thịt viên thơm nồng lan tỏa trong không gian, Nghê Xuân Yến ở trong âm thanh ồn ào truyền ra tiếng nói: “Tiểu Siêu em nói cái gì? Nói lớn lên, chị đang bận, không nghe rõ.”

Nghê Siêu đang muốn lớn tiếng trả lời, Mục Dục Vũ vỗ vỗ bờ vai của nó, ý bảo nó không cần lên tiếng, hắn đưa qua một cái túi, nói: “Này, cho em bộ đồ mới, thử xem đi.”

Nghê Siêu vui mừng tiếp nhận, đem túi giấy xé mở, đào ra bên trong một cái áo màu xanh, hình vẽ phía trước áo hấp dẫn chú ý của nó.

Mục Dục Vũ cười cười, cởi áo khoác, cầm áo trong tay tìm chỗ để, ngẩng đầu đánh giá xung quanh một phen: đây là một căn hộ nỏ, xếp đặt ngay ngắn, hai gian phòng thông nhau một cái cửa,một phòng có bức rèm che, một phòng trên cửa có dán hình chuột Mickey, nhìn là đoán được ngay chủ nhân. Trong phòng gọn gàng sạch sẽ, phòng khách đang mở tivi, tiếng ca chúc mừng vui vẻ vang lên, trên bàn có một chậu hoa thủy tiên, tản ra hương thơm nhẹ nhàng. Trên bàn trà và ghế soopha bỏ đầy túi nilon, không cần mở ra, cũng biết bên trong chứa đầy bánh kẹo và hạt dưa, bên cạnh đó còn có một câu đối xuân, xem ra là tính chờ ăn cơm xong lại dán ở ngoài.

Hết thảy đều tỏ rõ qua năm mới, hoặc là nói, đây là một nghi thức quan trọng chào đón năm mới của một gia đình bình thường.

Mục Dục Vũ lặng lẽ đi đến phòng bếp, phòng bếp không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng chứa hai người ở bên trong làm việc.

Trong phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ , bóng đèn màu da cam chiếu sáng trên đỉnh đầu, dưới ánh sáng dịu dàng, Nghê Xuân Yến cột lấy tóc, mang theo một chiếc len cao cổ màu đen, trên lưng vây tạp dề, tay áo xắn lên, đang hết sức chăm chú nặn thịt viên.Tay áo của cô và màu sắc chiếc tạp dề giống nhau, đều là màu đỏ và màu rám nắng ô vuông, kết hợp với áo len, làm dáng người cô yểu điệu, vòng eo nhỏ nhắn, chỉ là Nghê Xuân Yến yểu điệu Mục Dục Vũ cảm thấy thật lạ, lúc trước cố ý xem nhẹ vẻ đẹp của cô, thầm nghĩ đến cô cũng xinh, nay muốn bên cô rồi, lại thấy vẻ đẹp của cô lại thêm phần lợi thế, thêm lên rồi, tất nhiên sẽ dè chừng những người đàn ông bên cạnh cô, cô có tốt cũng chỉ nên để mình hắn tán thưởng.

Đúng vậy, đây mới là thứ hắn nên nhìn, bên ngoài cho đến trái tim cô. Mục Dục Vũ giây phút này có chút mê mang, hắn nghĩ thì ra Nghê Xuân Yến nhìn tốt như vậy, cô không phải xinh đẹp, không phải quá chói mắt, không hiện đại, càng không phải thoát tục, vẻ đẹp của cô lệch khỏi tiêu chuẩn quỹ đạo mà người ta đề ra, nhìn như một lối tắt , kỳ thật lại mang theo chủ nghĩa thực dụng, rơi vào những ngày tầm thường, nhấn mình trong khói lửa nhân gian, lại được chiếu sáng bởi ánh lửa bếp lò, thân thiết quen thuộc. Đây là Nghê Xuân Yến, hiểu được cô, giống như hiểu được nguốn cội của bản thân, cũng hiểu được thứ mình hằng tìm kiếm .

“Tiểu Siêu, đi ra ngoài đi ra ngoài, khói dầu này khó chịu lắm, em ngoan ngoãn rửa tay nha, đừng ăn quà vặt, lập tức liền ăn cơm , chị làm cho em thật nhiều món ăn ngon, em…”

Cô vừa quay đầu lại, đột nhiên liền thấy Mục Dục Vũ, ngây ngẩn cả người, cái muôi trong tay nắm không vững, thẳng tắp rơi vào cái nồi .

“Ai cẩn thận.” Mục Dục Vũ nhanh chóng đi lên, vừa ngăn cô, xoay người chắn phía trước cô, phịch một tiếng, váng dầu văng khắp nơi.

Trong nháy mắt hai người đều nói không ra lời, bọn họ đứng gần như vậy, hơi thở chồng chéo hơi thở, thân hình gần sát, Mục Dục Vũ phát hiện cô so với trong tưởng tượng còn nhỏ nhắn hơn, nhất là dùng một cánh tay có thể ôm trọn, lòng bàn tay đặt trên vai của cô, cơ hồ có thể cảm giác được độ ấm cơ thể qua lớp áo len, có lẽ xuống chút nữa, có thể cảm nhận dòng máu đang chảy xuôi, rất nhiều cảm xúc trước đây hắn từng xem nhẹ đều tồn tại từ đây. Âm thanh trái tim đập mạnh cũng nghe thấy được, nó một chút một chút, theo từng tiết tấu trong lồng ngực rõ ràng, từng hồi như nhắc lại: đây là người phụ nữ hắn quyết định chung sống cả đời. Mục Dục Vũ nghĩ rằng, cae cuộc đời này, đại khái chỉ có lần này hắn cảm nhận được dục vọng mãnh liệt như thế, đều hướng từ người phụ nữ đặc biệt trong lòng hắn đây.Dư âm mười bốn năm trôi đi vun vút, người và người lúc đó, có khi chia xa mười bốn năm cũng gần gũi đến vậy , mà có khi chung sống bốn mươi năm vẫn như kẻ xa lạ.


“Không có việc gì chứ?” Qua lúc lâu, Mục Dục Vũ mới cúi đầu, giọng khàn hỏi người trong lòng.

“Không.” Nghê Xuân Yến đỏ mặt, cúi đầu, vội vàng đẩy ra hắn, sau đó, cô mới nhìn dầu mỡ bắn tung tóe trên áo hắn, liên miên cằn nhằn: “Loại này rất dễ bẩn , xin lỗi , anh nhanh cởi ra, đổi áo với Tiểu Siêu , tôi lấy nước ấm cho anh rửa…”

“Một cái áo len mà thôi.”

Nghê Xuân Yến im lặng , qua một lúc, mới thản nhiên hỏi: “Làm sao lại đến đây?”

“Ngồi xe đến.”

Nghê Xuân Yến trừng hắn, nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được hỏi: “Hôm nay cái ba mươi âm, anh không cần làm việc khác sao? Anh không phải bận rất nhiều việc sao?”

“Tôi muốn ăn cơm tất niên với cô.” Mục Dục Vũ nhìn cô, mang theo nụ cười, dịu dàng nói, “Tôi mang theo cho cô không ít thứ , có ăn có mặc …”

Nghê Xuân Yến lấy ánh mắt trừng hắn, nói: “Nhà chúng tôi không thiếu thứ này.”

“Chính là tấm lòng, ” Mục Dục Vũ mặt không đổi sắc nói, “Những thứ này là tự tay tôi chọn , cũng không biết cô thích hay không thích, ngày lạnh như thế, tôi lại mới xuất viện, thể lực chưa kịp phục hồi, đi lục tung cả trung tâm mua sắm cũng không phải dễ. Những thứ này đều lựa chọn cẩn thận, không phải là tùy tay lấy , tay không đến ăn cơm chung quy cũng không được tốt.”

“Anh, ” Nghê Xuân Yến có chút khó thở, “Anh rốt cuộc muốn làm sao hả Mục Dục Vũ, năm mới rồi, anh cho tôi sống yên ổn được không…”

Mục Dục Vũ nghiêng đầu nhìn nồi chảo nói: “Cô còn đang mở bếp đó, không nấu thịt viên sao?”

Nghê Xuân Yến trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đặng đặng đi qua đi tiếp tục làm thịt viên, cô nhanh nhẹn quang cái cuối cùng vào nồi chảo, chiên đến vàng óng rồi vớt lên, đóng bếp, để lên trên bàn.


“Những năm vừa rồi đều đón giao thừa cùng mẹ tôi, năm nay mẹ tôi mất, chuyện này đối với tôi thật khó chịu đựng được, ” Mục Dục Vũ đi theo phía sau cô nhẹ nhàng bâng quơ giải thích, “Lúc này không biết xấu hổ quấy rầy người khác, nghĩ vẫn nên đến đây, cô sẽ không đến mức đuổi tôi ra khỏi đường…”

“Làm sao biết được tôi sẽ không đuổi anh đi?” Nghê Xuân Yến dò xét liếc mắt, tức giận nói, ” Chắc anh thấy tôi ngốc quá phải không?”

“Năm mới tất nhiên sẽ không đuổi khách, Nghê gia có quy định này.” Mục Dục Vũ nhìn cô, giọng điệu chắc chắc nói.

Nghê Xuân Yến hừ một tiếng, ả sắc mặt lại hòa hoãn chút.

“Tôi chính là đến ăn bữa cơm mà thôi, không có ý khác, muốn cùng cô, , em trai cô, cùng nhau ăn cơm tất niên.”

Mục Dục Vũ nhẹ giọng nói, “Bữa cơm này không thể một người ăn, rất cô đơn.”

Lời của hắn làm Nghê Xuân Yến im lặng , một lát sau, chỉ thấy Nghê Xuân Yến lấy muôi vớt đồ loảng xoảng làm một tiếng, cô hung hăng hấp hấp cái mũi, nghẹn khí lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, đi ra ngoài chờ đi, không biết mới ra viện sao, nơi này khói ầu nhiều như vậy không tốt? Tiểu Siêu, Tiểu Siêu.”

Tiểu Bạch ngốc vui vẻ đã chạy tới, tham tiến đến đưa đầu hỏi: “TỷChị, chị gọi em sao?”

Nghê Xuân Yến liếc Mục Dục Vũ một cái, có chút không cam lòng, vẫn còn quay đầu đi, giọng điệu đông cứng nói: “Mang khách ra phòng khách ngồi, em rửa tay đi lấy đũa với bát đi, giúp chị mang bốn món này ra, đừng ăn vụng nha.”

“Vâng.”

Mục Dục Vũ nở nụ cười, kéo tay áo nói: “Để tôi làm cho.”

Hắn không khỏi phân trần, tiến lên đem mấy món ăn cầm lấy mang đi ra trên bàn cơm bên ngoài, lại trở lại bưng tiếp hai dĩa, vừa nhấc đầu, thấy Nghê Xuân Yến không nháy mắt nhìn hắn, Mục Dục Vũ mỉm cười, đi qua hỏi: “Nhìn tôi làm gì chứ?”


“Mỗi lần anh đến nhà tôi, cuối cùng lần nào cũng làm tôi phải chuyển, ” Nghê Xuân Yến cắn răng nói, “Phòng này tôi phải dùng đến quan hệ với hàng xóm mới thuê được , chủ nhân căn phòng còn không chịu nhận nhiều tiền thuê của tôi , tôi nói trước, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi đều quyết không chuyển nhà.”

Những lời này nói trảm đinh tiệt thiết, nói rất khó nghe, nhưng lộ ra cảm giác không an toàn của cô. Mục Dục Vũ mềm lòng , hắn thở dài, nói: “Được rồi, tôi đã biết.”

“Vậy anh chờ, cơm lập tức xong đây.” Nghê Xuân Yến khó khăn khi nói nặng lời trước mặt hắn, nói xong ngược lại ngượng ngùng, xấu hổ xoay người sang chỗ khác, che dấu bù đắp: “Không biết anh đến, không chuẩn bị món anh thích , tôi lại làm cho anh hai món canh nóng, đừng để mới ra viện ăn cơm không tốt…”

“Nghê Xuân Yến, ” Mục Dục Vũ đề cao tiếng nói, bất mãn quát lớn nói, “Năm mới đừng nói điều xui xẻo.”

Nghê Xuân Yến vội vỗ miệng, nói: “Nói sai rồi nói sai rồi, tân niên nhất định thuận thuận lợi lợi, mọi người đều khỏe mạnh.”

“Vạn sự như ý!” Nghê Siêu ở một bên không rõ ý ồn ào bu theo.

Mục Dục Vũ nở nụ cười, hắn nhìn về phía Nghê Xuân Yến, rốt cục không nói cái gì, quay đầu chụp bả vai Nghê Siêu nói: “Đi, chúng ta đem bộ đồ mới mặc vào cho chị em nhìn một cái.”

“Tôi đâu có để nó thiếu mặc ? Anh lãng phí tiền làm gì?” Nghê Xuân Yến cứ việc ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn về phía này mang theo sự vui mừng.

“Đương nhiên, qua năm mới đứa nhỏ đều vui vẻ, làm sao không mua cho nó được?”

“Nhưng anh không phải không thích nó sao?” Nghê Xuân Yến cắn môi, nhỏ giọng nói, “Tôi nghĩ đến anh không muốn thấy nó.”

“Làm sao có thể, ” Mục Dục Vũ cười phì, “Tôi gặp nhiều người rồi. Đứa nhỏ này rất tốt , mẹ tôi trước kia liền đặc biệt thích, bây giờ tôi hiểu vì sao rôig, Tiểu Siêu rất tốt.”

Nghê Xuân Yến còn muốn nói lại thôi.

Mục Dục Vũ đơn giản làm rõ: “Yên tâm đi, tôi không đến mức vì để ấn tượng tốt cho cô mà đối xử tốt với nó, tôi không có khả năng làm chuyện thiệt thòi với mình.”

Lúc này Nghê Siêu mặc áo len mới đã chạy tới, cười hì hì dắt quần áo vạt áo nói: “Chị, chị xem chị xem, áo này còn có hình này, còn có tiếng nước ngoài nữa.”

Nó chỉ vào hình vẽ cao hứng phấn chấn.


Nghê Xuân Yến gật đầu, cô lên đi, thay em trai kéo kéo góc áo, sau đó gật đầu nói: “Thật đẹp nha.”

“Tất nhiên, tôi chọn làm sao có thể kém.” Mục Dục Vũ nói, “Còn có khăn quàng cổ với bao tay, là một bộ , cô cũng có, ta ngay cả tất đều chuẩn bị .”

“Anh…” Nghê Xuân Yến quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng phức tạp.

“Không nghĩ tới tôi còn có thể làm chuyện này?” Mục Dục Vũ mỉm cười nói, “Tôi nói tôi sẽ học .”

“Anh không cần làm điều đó.” Nghê Xuân Yến còn thật sự nói.

“Vậy làm sao? Mua đều đã mua, hóa đơn cũng vứt rồi , cũng không thể trả lại.” Mục Dục Vũ nhún nhún vai nói, “Chẳng lẽ cô muốn vứt đi hay tặng người khác sao?”

“Không được, chị, em thích cái này, không được quăng, không được cho người khác, để lại cho Tiểu Siêu .” Nghê Siêu không vui .

Nghê Xuân Yến đành phải theo nó nói: “Được được, cho em giữ nha.”

“Anh Mục mua pháo hoa cho em!” Nghê Siêu đắc ý nói, “Anh Mục nói ăn cơm xong liền mang em đi đốt, nhanh chút ăn cơm, nhanh chút ăn xong đi.”

Nghê Xuân Yến giật mình nhìn về phía Mục Dục Vũ.

“Dù thế nào Tiểu Siêu cũng là con trai, cô cũng không cần giữ khư khư như khuê nữ.” Mục Dục Vũ mang theo ý cười nói, “Tôi sẽ chăm nó, yên tâm đi.”

Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Sau này tôi đều chăm nó.”

Quả nhiên như Mục Dục Vũ sở liệu, Nghê Siêu chính là điểm yếu của Nghê Xuân Yến, trọng lượng những lời này so với tất cả đều lớn hơn , nháy mắt cô nghe được liền đỏ mắt. Đã bao nhiêu năm, cô sợ em trai thiệt thòi mà không chịu lập gia đình, Mục Dục Vũ biết, hắn nhất định là người đàn ông đầu tiên nói với cô như vậy Nghê Xuân Yến, mà cô cũng tin tưởng, lấy thân phận địa vị Mục Dục Vũ, có thể nói ra những lời này, có thể coi như lời hứa hẹn.

Hứa hẹn này, đối với Nghê Xuân Yến mà nói, có thể sánh bằng hứa hẹn với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui