Mục Dục Vũ vốn cảm thấy bản thân nhất định có thể đem Nghê Xuân Yến trở về, hắn nghĩ như vậy không phải xuất phát từ tự tin hoặc tự đại, hắn ở trong vấn đề của Nghê Xuân Yến cũng không cố ý hành động. Mà là ở trong nhận thức của hắn, Nghê Xuân Yến chính là phải đi theo hắn . Thật lâu trước kia hai người đã như vậy, là thời thanh xuân tươi đẹp của bọn họ, cô gái kia đi theo phía sau hắn, kiên trì, đó không phải là sự bồng bột trẻ tuổi, mà là một tín niệm chấp nhất. Sau đó bọn họ gặp lại , mặc dù hắn ngay từ đầu chưa bao giờ đối xử tử tế với Nghê Xuân Yến, mặc dù sau đó hắn lại vô ý đối với cô tốt một chút, còn ở trong giấc mơ hắn , thậm chí nghĩ cùng cô chung sống, nhưng hắn và cô trong mối quan hệ thực tại vẫn chưa có gì thay đổi, hắn vẫn đang nắm thế cục, Nghê Xuân Yến vẫn đang cố gắng theo một hướng khác.
Ở trong ý thức Mục Dục Vũ ý, hoạt động này như vệ tinh xoay lờn vờn quanh hành tinh khiến hắn cảm thấy nghi ngờ, khi Tiểu Bạch ngốc đưa tới cuốn sách, cố nhiên làm hắn cảm động, cũng là một cách chứng minh tình cảm của Nghê Xuân Yến đối với hắn, điều này khiến hắn dần dần tin tưởng. Hắn cho rằng đối với phụ nữ mà nói, nhớ một người, hay là yêu một người, sẽ hy vọng sánh bước cùng người đó, hắn nghĩ đến Nghê Xuân Yến thiếu chính là một người đàn ông mạnh mẽ bao bọc cô, thay cô làm chủ, cho cô cơ hội, để cô cùng chung sống, sau đó hai người đều thực hiện cảm nhận hạnh phúc riêng mình.
Hắn không muốn cầu xin Nghê Xuân Yến, hắn biết bản thân làm sai , nhưng hắn cảm thấy lỗi bản thân cũng không tính là nghiêm trọng, vật chất xã hội và dơ bẩn, so với người đàn ông như hắn còn lớn hơn, hắn làm sai cái gì ? Hắn chẳng qua là ở thời điểm đó chưa thể xác định rõ tình cảm vội vàng của bản thân vô tình làm tổn thương cô, chẳng lẽ có người đàn ông nào lý trí lại xử lý tốt chuyện này ư, không nên là hắn sao?
Không nhanh chóng xác định quan hệ, không nhanh chóng tiến vào hôn nhân, đây là bài học hắn học được từ Diệp Chỉ Lan, hắn không nghĩ lại giẫm lên vết xe đỗ với Nghê Xuân Yến, cho dù lật lọng , hay tổn thương Nghê Xuân Yến , nhưng xuất phát từ lợi ích lâu dài, chuyện này cũng vì để cả hai đều tốt.
Hiện tại, hắn là xác định chính mình quả thật cần Nghê Xuân Yến mới đến đây , hắn là xác nhận bản thân qua khỏi thời gian khảo nghiệm muốn đưa Nghê Xuân Yến cùng hắn trở về , hắn không rõ, vì sao Nghê Xuân Yến lại không đồng ý ?
Không chỉ có không đồng ý, cô còn nói, đồng ý hắn, chẳng khác nào coi thường.
Điều này làm cho tính tình Mục Dục Vũ bộc phát, hắn mạnh mẽ túm chặt cánh tay Nghê Xuân Yến, dùng sức lôi kéo, đem người toàn bộ kéo trở về, không để ý cô đang khóc , dùng sức nắm bả vai của cô, cắn răng hỏi: “Cô rốt cuộc nghe hiểu được không? Không rõ? , tôi lặp lại lần nữa, theo tôi trở về, lời này tôi chỉ nói một lần, hết lần này nữa thôi tôi không nói nữa đâu, cô đừng hối hận!”
Nghê Xuân Yến cắn môi, dùng sức trừng hắn, ánh mắt cô sũng nước, có vẻ đen bóng thông thấu, giống có thể phản chiếu bóng người, cô trừng mắt nhìn, nước mắt liền rơi xuống, lại không để ý tới, ngược lại nhếch miệng nở nụ cười.
Mục Dục Vũ cảm thấy cô giờ phút này tươi cười phá lệ chói mắt, giống như ban đêm nhiều năm trước kia, cô gái khóc lấm lem, lại bắt đầu ngây ngô cười, cười đến gập người.
“Nghê Xuân Yến, cô, cô đừng như cười như vậy, tôi biết trong lòng cô tủi thân, cô không tin tôi cũng đúng, tôi sẽ đối tốt với cô, thật sự…” Mục Dục Vũ hạ giọng nhẹ nhàng, đưa tay nghĩ thay cô lau nước mắt, còn chưa đụng tới mặt cô, lại bị cô nghiêng đầu tránh.
“Anh buông tay, tôi hỏi anh một chuyện được không, ông chủ Mục .” Nghê Xuân Yến cười hỏi hắn.
Mục Dục Vũ khổ sở trong lòng, nhưng hắn chẳng biết xử lý thế nào mới thỏa đáng, hắn tin tưởng rằng chuyện của hắn và Nghê Xuân Yến không đáng gì, đột nhiên lại chẳng có căn cứ, hắn không hiểu, không biết thế nào sai, hắn chiếu theo cách xử lý bình thường của ngài Mục mà làm , khi đứng trước Nghê Xuân Yến này, hắn mới phát hiện hắn sai ngay ngay từ lúc đầu rồi, từng bước sai từng bước sai, hắn biết là bản thân phải rẽ, lại chẳng biết rẽ ở đâu. Hắn chờ Nghê Xuân Yến đưa ra vấn đề, lại lo sợ nơm nớp, thời gian như quay ngược trở lại, cô đã biến thành hắn, cô chủ động, hắn phải bị động lắng nghe.
“Tôi biết vì sao anh sửa chủ ý, ” Nghê Xuân Yến thản nhiên nói, “Ban đầu tôi không rõ, thắc mắc cân nhắc, tôi cân nhắc đến nỗi không ngủ được, tôi nghĩ không rõ tôi làm sai cái gì khiến anh quyết định như vậy, thật sự, tôi nghĩ không rõ, nhưng sau đó tôi đã biết.”
Cô nhìn Mục Dục Vũ, mang theo nụ cười thê lương, cố gắng nói: “Lúc trước phải nói cho rõ ràng , khi tôi làm việc ở nhà anh, một tôi không bức anh hai tôi cũng không quyến rũ anh, điểm ấy anh cũng thừa nhận phải không? Nhưng anh đột nhiên nói với tôi muốn cùng tôi chung sống thật tốt, khi đó, tôi nghĩ đến ông trời thật có mắt, anh cuối cùng cũng hiểu rõ trái tim tôi, anh không xem thường tôi, tạ ông trời cho tôi hy vọng, nhiều năm như vậy, tôi nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới có chuyện tốt đến thế. Anh đứng trước mặt tôi, anh nói chỉ có hai câu, anh không biết chỉ hai câu đó tôi vui đến cỡ nào, hạnh phúc ra sao, tôi tự nhủ bản thân, chỉ cần anh sẵn dàng đưa tay, tôi liền dám gắt gao nắm chặt không bao giờ buông, thậm chí nếu không, chỉ cần một khoảng thời gian thôi, tôi sẽ thành thật sống cho bản thân mình.”
“Chỉ mới vài ngày trôi qua, anh thay đổi , kỳ thật không có gì, anh thay đổi là đúng , tôi biết, lúc đó tôi nghĩ tôi đã làm gì sai mà anh ép buộc tôi như vậy, tôi nghĩ đến đau đầu cũng không hiểu được, cho đến khi Đại Quân nói với tôi, anh bị vợ kê thuốc, cho nên anh mới như vậy.”
Nghê Xuân Yến cúi đầu vừa cười , trong lúc cô cười, một giọt nước mắt thẳng tắp rơi trên mặt đất, cô lắc đầu, nói không hết tự giễu và mỏi mệt, giọng khàn khàn: “Thì ra anh bị người ta bỏ thuốc , cho nên mới không có mắt nhìn muốn cùng tôi , tôi còn tưởng rằng cuối cùng anh cũng hiểu tôi đối tốt với anh, thì ra phân rõ trắng đen, khiến người ta chê cười.”
“Ông chủ Mục , hôm nay lại sửa chủ ý , ngài xác định lúc này không bị người kê thuốc sao?” Nghê Xuân Yến nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ hỏi, “Ngài biết chính xác hai ta cùng chung sống là ý gì chứ? Ngài biết chính xác nói như vậy một ngày chung sống với tôi như thế nào không? Tôi chính là đứa ngốc , đối với anh, đối với anh không xứng sống cùng đi, nhưng anh hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì chứ?”
Mục Dục Vũ toàn bộ ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ tới Nghê Xuân Yến thì ra lại có suy nghĩ như vậy, điểm xuất phát ban đầu của cô chất phác thực dụng, cô đưa ra những câu hỏi đó, làm hắn nhất thời không trả lời được.
Nghê Xuân Yến thở dài, lau đi nước mắt, đẩy cánh tay hắn, xoay người quay lưng.
Mục Dục Vũ lúc này cảm thấy chính mình thật sự không có cách nào khác đuổi theo, hắn trơ mắt nhìn Nghê Xuân Yến đi xa, cho đến khi nhìn không thấy cô nữa, trong đầu còn vang vọng tiếng cô vừa mới hỏi.
Anh thật sự biết, cùng người phụ nữ như tôi chung sống có ý nghĩa gì sao?
Mục Dục Vũ yên lặng xoay người, hắn kỳ thật không nghĩ tới vấn để cụ thể như vậy, hắn chỉ biết là hắn cần Nghê Xuân Yến, thoạt nhìn Nghê Xuân Yến cũng quả thật có cảm tình với hắn, nhưng sau này ? Hắn căn bản không biết, bản thân hắn có thể đưa dư, nhưng có phải là thứ Nghê Xuân Yến cần hay không; trái lại, Nghê Xuân Yến có thể trả giá , có phải là điều hắn chờ mong.
Hắn nhớ tới Diệp Chỉ Lan, nhớ tới hôn nhân thất bại của bản thân, khoảng thời gian đó, hắn nghĩ đến hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch, hắn và người phụ nữ đó cùng một chỗ là vì giành trực tiếp lợi ích kinh tế, lại thua lỗ nặng nề, hắn tính kế phí tổn, tính kế lợi nhuận , nhưng hắn quên tính kế lòng người.
Bây giờ? Hắn rốt cục biết nhìn thẳng vào mong muốn chính mình rồi, nhưng đó cũng chỉ là khao khát bên ngoài, hắn không có cách nào khác dựa vào khao khát này mà chung sống với một người phụ nữ cả đời.
Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, ngồi trên xe, một lát sau, Tôn Phúc Quân cũng đã chạy tới, mở cửa xe, ngồi vào vị trí điều khiển.
Hắn không biết nói cái gì, cho nên lựa chọn im lặng.
Xe vững vàng trở về nhà, vì để Mục Dục Vũ tâm tình tốt hơn, Tôn Phúc Quân thậm chí đưa tay mở nhạc , trong xe vang vọng Rachmaninoff- bản hòa tấu thứ hai.
Điện thoại của hắn đột nhiên vang , Mục Dục Vũ cúi đầu vừa thấy, là dãy số xa lạ.
Hắn tùy ý để điện thoại vang một lúc, chợt lấy lại tinh thần như vậy, nâng thủ ý bảo Tôn Phúc Quân giảm thanh âm, ấn nút nghe điện.
Điện thoại giọng nói đặc trưng của đàn ông: “Mục Dục Vũ?”
“Là tôi.”
“Tôi là Trương Khải Đông, mấy ngày hôm trước chúng ta gặp qua. Chúng tôi đến tìm mẹ của anh.”
Mục Dục Vũ nhớ đến, ngồi thẳng thân người nói: “Vâng, tôi nhớ rõ.”
“Tôi không nghĩ tới, con Mục Giác thì ra là người kinh doanh thành công tinh anh.” Trương Khải Đông thản nhiên nở nụ cười, “Cha tôi có nguyện vọng, có chút ép buộc, nếu anh là người thường, tôi cũng không muốn nói, nhưng anh là đại danh đỉnh đỉnh Mục Dục Vũ, chuyện này tôi châm chước đến châm chước đi, vẫn là cùng anh thương lượng một chút.”
Mục Dục Vũ nói: “Mời nói.”
“Cha tôi, à, muốn cùng Mục Giác hợp táng.” Trương Khải Đông thản nhiên nói.
“Không được.” Mục Dục Vũ trảm đinh tiệt thiết nói, “Loại chuyện này, anh muốn nghĩ đến cũng đừng nghĩ.”
“Tôi biết là quá đáng, ” Trương Khải Đông khẩu khí bình tĩnh nói, “Nhưng này là nguyện vọng bậc cha mẹ, làm con , không thể hoàn thành chính là bất hiếu, vẫn là hy vọng anh có thể để tâm chút.”
“Đó là của cha của anh, ” Mục Dục Vũ lạnh lùng nói, “Tôi chỉ quan tâm mẹ của tôi, an nghỉ rồi, lúc này mở ra không thích hợp?”
“Phải không?” Trương Khải Đông dường như nở nụ cười một chút, sau đó hỏi, “Anh cảm thấy nếu thay mẹ anh hoàn thành tâm nguyện thì sao?”
Mục Dục Vũ híp lại mắt hỏi: “Anh có ý gì gì?”
“Ý của tôi là, có đôi khi những người đống lứa chúng ta có hiếu, nhưng phải nghĩ xem bậc trên nghĩ gì, anh nói xem?”
Mục Dục Vũ khẩu khí cứng rắn nói: “Me tôi cả đời giữ mình trong sạch, trong sạch làm người, bà tất nhiên sẽ không muốn khi chết lại có…”
“Sinh đồng tẩm tử đồng huyệt, đây là một nguyện vọng tốt đẹp, tôi có thể hiểu được, anh làm sao lại không hiểu?Ngài Mục , anh đã từng suy nghĩ về tình cảm của mẹ anh chưa?”
“Vậy còn ông?” Mục Dục Vũ trả lời lại một cách mỉa mai, “Ông dường như rất ủng hộ việc này.”
Đối phương trầm mặc một chút, sau đó nói: “Ngài Mục , tôi áp dụng phương thức thương lượng, là xuất phát từ việc tôn trọng, bằng không, tôi hoàn toàn có thể dùng đừng phương thức mời ngài thật sự quan tâm tới chuyện này.”
Mục Dục Vũ hiểu được lời hắn nói là thật, trên thực tế, hắn là cố ý không đi điều tra Trương Khải Đông là loại người nào, cha của ông ta là loại người nào, nhưng dựa vào khí thế trên người ông ta cũng mơ hồ có đáp án.
“Chúng ta vẫn nên gặp mặt nói chuyện đi, ” Trương Khải Đông thản nhiên nói, “Đêm nay, sáng mai tôi phải rời khỏi chỗ này.”
Mục Dục Vũ không trả lời, nhưng Trương Khải Đông bổ sung một câu: “Tin tưởng tôi, mẹ của anh, chắc sẽ rất vui.”
Trong đầu hiện lên ánh mắt Mục Giác trước khi lâm chung, trong lòng đau đớn: “Được, ông ở đâu, tôi bây giờ cho lái xe qua.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...