Buổi trưa của ba người đã định sẵn không thể ăn trong sự yên bình.
Lâm Dư vì câu nói kia của Tiêu Trạch mà vui vẻ ngồi chổm hổm hồi lâu, cho nên hai chân bây giờ cứ tê tê, chỉ có thể duỗi thẳng cho bớt đi. Tiêu Trạch đang ngồi ở phía đối diện, cau mày liếc mắt một cái: “Chân duỗi đi chỗ khác, đạp phát giờ.”
Câu sợ tới mức muốn thu chân lại, thế nhưng lại nhìn thấy anh Tiêu Nghiêu bưng cơm ngồi ở bên cạnh Tiêu Trạch, vì vậy lá gan không biết ăn trúng thuốc quỷ gì, quyết định không thèm nhúc nhích gì luôn.
Tiêu Trạch cũng chỉ muốn hù dọa một câu, nên cũng không phản ứng lại mà chỉ cúi đầu bắt đầu ăn cơm. Hai chân Lâm Dư hai khép lại, cổ chân kẹp ở giữa cẳng chân của Tiêu Trạch, vậy mà anh vẫn không nhúc nhích, cậu liềm im lặng cúi đầu cười.
Trong lúc cười tới vui vẻ thì trong chén được gắp cho một cái đùi gà.
Lâm Dư ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Nghiêu mới vừa thu đũa dòm mình liền lập tức nói: “Cảm ơn anh xinh đẹp.”
“Cảm ơn gì chứ, người nên nói cảm ơn là anh mới phải.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Nghiêu đang ăn canh, bất ngờ ngạc nhiên nói, “Đúng rồi, lúc chúng ta cãi nhau với thằng cha em có nói một chuỗi dài, cái gì họa sát thân? Là em gạt hắn hay là thật vậy?”
Lâm Dư cầm đùi gà gặm: “Đương nhiên là thật, không phải sau đó anh của em đánh hắn ta à.”
Tiêu Nghiêu vẫn không tin: “Em có thể tính ra được sao?”
“Em thực sự có thể tính ra đó.” Lâm Dư ăn đến một miệng toàn là dầu, “Nhìn xem và đoán mệnh thuộc về một loại, tướng tay, tướng mạo,tướng số, mỗi người đều khác biệt nhau, đây chính là những thứ căn bản trong ngành.”
“Đức hạnh.” Tiêu Trạch cười nhạo một câu, “Cậu tốt nghiệp đại học đoán mệnh xem bói Trung Quốc hả?”
Lâm Dư cứ để mặc cho anh nói, thế nhưng không muốn ai ngờ trình độ nghề nghiệp của mình nên nhìn sang Tiêu Nghiêu lên tiếng “Anh xinh đẹp ơi, Khương Tử Nha(*) đủ thần kỳ phải không? Người đã từng nói qua qua ‘nhất thân tinh thần, cụ hồ lưỡng mục, nhất thân cốt tương, cụ hồ diện bộ"(**). Anh nói xem có phải tướng mạo vô cùng quan trọng hay không?”
(*)Khương Tử Nha được biết đến như một vị tướng tài vĩ đại và là người góp phần lập nên sự nghiệp nhà Chu kéo dài hơn 800 năm. Ông trở nên nổi tiếng trong văn hóa Đông Á qua điển tích Thái Công điếu ngư(太公釣魚; Thái Công câu cá) hay còn gọi là Lã Vọng câu cá
(**) muốn biết trạng thái hay tinh thần của người nào, thì phải nhìn vào hai mắt họ, còn muốn biết cốt cách(hình thể, dáng điệu con người, nét đặc sắc về tính cách) thì phải nhìn cả gương mặt., nói lên tầm quan trọng của tinh thần và cốt cách.
Tiêu Trạch liền nhảy vào phá: “Đó là Tằng Quốc Phiên(*) nói, trứng bịp bợm.”
(*)Tăng Quốc Phiên(1811-1872) : là Bá Hàm, hiệu là Điều Sinh, người Tương Hương, tỉnh Hồ Nam, đỗ Tiến sĩ triều Đạo Quang, giữ chức vụ Thị lang các bộ Binh, Lễ, Lại, Hình, đồng thời là một Nho gia lỗi lạc theo phái Đông Thành, nhân vật tiêu biểu của địa chủ người Hán, sau được bổ nhiệm chức Nội các Học sĩ trong Triều đình Mãn Thanh.
Mặt Lâm Dư đỏ lên, tự dưng không thích ăn đùi gà nữa. Tiếp đó cậu mới cảnh giác một chuyện, tại sao Tiêu Trạch có thể hiểu rõ như thế chứ? Sau cùng lại liên lạc đến câu đố về mạng số Tiêu Trạch, cậu như nghẹn ở cổ họng, liền nhìn chằm chặp đối phương không ngưng.
“Này.” Tiêu Trạch bị nhìn đến không thoải mái, “Không phải chỉ sửa cho cậu thôi sao, đâu cần nhìn chăm chú tôi đến gần chết vậy?”
Lâm Dư không cam không nguyện mà thu mắt lại, quay đầu tiếp tục tán gẫu cùng Tiêu Nghiêu.
Sau khi ăn xong, Tiêu Nghiêu kéo cậu tới phòng khách đoán mệnh, y buộc tóc mái cùng mớ tóc rối lên hết rồi hỏi: “Em thử dòm anh rồi bói xem khi nào anh mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình đi?”
Lâm Dư quyết định giả ngu: “Anh xinh đẹp ơi, anh thích đàn ông sao?”
Tiêu Nghiêu nói cứ như chuyện đương nhiên: “Phụ nữ cũng không đẹp bằng anh, tất nhiên là thích đàn ông rồi.”
“… Ờ.” Lâm Dư sờ mặt, thực ra cậu cũng không có khái niệm gì với vẻ bề ngoài cả, cả ngày xem tướng thấy nhiều ơi là nhiều rồi, giờ chỉ biết chết lặng thôi. Cậu lên tinh thần, bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ mặt Tiêu Nghiêu mặt, “Anh xinh đẹp, lông mày của anh đúng là không tệ nha. Băng Giám(*) có nói:’Mọc phải nhấp nhô, ngắn phải có thần. Đậm kỵ hư quang, nhạt kỵ cằn cỗi"(**). Lông mày của anh đậm nhạt thích hợp, dài ngắn vừa phải, đủ khả năng đánh bại 70% lông mày của người toàn quốc đó.”
(*) Băng giám: là một tác phẩm của Tăng Quốc Thiên đời Thanh, tác phẩm là sự tổng kết của ông về sự nhận thức người, tâm đắc dùng người, hiểu rõ lòng người được thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ để truyền lại cho đời sau.
(**) Mọc phải nhấp nhô: tức là phải cong lên xuống đến mức có thể, vì người xưa cho rằng, lông mày thẳng như cung không lên không xuống thì tính cách người đó sẽ nóng nảy, tàn nhẫn, vì lẽ đó, lông mày phải tránh mức quá thẳng. Ngắn phải có thần: lông mày ngắn nên hiên ngang xếch cao mới có thần, nếu như lông mày ngắn không có thần, người đó sẽ nghèo đói chết sớm, không may mắn. => Nếu lông mày dài, phải nhấ nhô lên xuống, không được thẳng cứng. Nếu lông mày ngắn, xếch cao có thần, không được nhạt thưa vô thần.
Đậm kỵ hư quang: Hư quang chính là thứ ánh sáng hư ảo, người xưa cho rằng, lông mày rậm trong ánh sáng hư ảo sẽ hiếu thụt sức sống, nguyên do là âm khí quá thịnh. Nhạt thì cằn cõi: nhạt như sợi dây sắp đứt, người xưa cho rằng, loại lông mày này sẽ vô cùng tối tăm, không có khí thế, lửa cũng hóa tro tàn. => Lông mày dày thì kỵ ánh sáng hư ảo, còn nhạt thì đừng nhạt như dây thừng sắp đứt.
Tiêu Nghiêu đỏm dáng mà nói: “Anh bỏ ra tận tám ngàn đồng đi sửa, dám không đẹp tới phá banh tiệm luôn.”
Lâm Dư bị nghẹn, sau đó nhìn sang đô mắt Tiêu Nghiêu: “Mặt và mắt đều chia ba đoạn, Thái Âm khít hẹp, đi qua Trung Âm, phía sau Thiểu Âm dần dần rộng hơn(*), cho nên đuôi mắt của anh trông dài nhỏ, với lại còn hơi giương lên nữa. Anh xinh đẹp, số đào hoa của anh rất vượng phải không?”
(*) Thái Âm là chỉ đầu mắt, Trung Âm là chỉ tròng mắt, Thiểu Âm là chỉ đuôi mắt.
Nụ cười Tiêu Nghiêu đọng lại: “Mẹ nó nếu vậy anh đã không phải mang sáu cái vòng thạch anh màu hồng phấn rồi.”
Cái ca làm ăn này có hơi bị khó xử rồi, Lâm Dư đành đánh trống lui quân, bắt đầu bát quái: “Anh xinh đẹp, chắc là do anh thích đàn ông nên khó tìm đối tượng đó, chứ gương mặt anh có mệnh đào hoa rất vượng.”
“Haiz, có nỗi khổ khó nói.” Tiêu Nghiêu nắm lấy tay Lâm Dư, “Mấy thứ đào hoa này, phải là người mình thích tới mới coi như là đóa đào hoa tới, còn nếu là người mình không thích, ngay cả gốc cây đào cũng không được.”
Lâm Dư hơi căng thẳng: “Vậy anh đang thích đóa nào thế?”
“Ai hả.” Tiêu Nghiêu mím môi gật đầu, đặc biệt e thẹn, “Em trai, em không thể chỉ nói ra vấn đề mà không nói ra chiêu nha, em nói xem anh nên chờ đợi trong yên lặng, hay là bá vương ngạnh thượng cung đây(*)?”
(*) ám chỉ hành động cưỡp hiếp, hiếp dâm.
Bạn nhỏ Lâm Dư bị dọa đến đổ mồ hôi: “Bá vương ngạnh thượng cung là gì vậy anh?”
Tiêu Nghiêu nắm tay: “Là anh muốn cưỡng hiếp tên đó á!”
Sau giờ ngọ dễ lâm vào cảnh mệt mỏi rã rời, hai tên họ Tiêu phóng đi ngủ trưa, chỉ có mình Lâm Dư ngồi trên ghế sa lông ngẩn người. Cậu ôm hộp sắt hạt dẻ cười, một bên gặm một bên phát sầu, nghề nghiệp này đúng là mang lòng dạ thiên hạ, cứ phải bận tâm chuyện của người khác.
Cậu tính một chút, anh xinh đẹp thích đàn ông.
Căn cứ vào những dấu hiệu rõ ràng kia, hẳn là anh xinh đẹp thích Tiêu Trạch rồi.
Nêu như vậy thì anh xinh đẹp thích Tiêu Trạch, thế nhưng Tiêu Trạch không có thích anh xinh đẹp.
Trong nháy mắt, Lâm Dư có hơi bị chần chờ, dù sao cậu cũng không bói được Tiêu Trạch có thích hay không, nhưng lại cảm thấy cái đức hạnh kia của Tiêu Trạch hình như chả thích được ai cả. Nếu đã như vậy, vấn đề cuối cùng đã nổi lên mặt nước, lỡ như anh xinh đẹp bá vương ngạnh thương cung…
Là cưỡng hiếp Tiêu Trạch hả…?
Cái này quá… đáng sợ.
Lâm Dư ăn hết một hộp hạt dẻ cười, nhưng vẫn không có vui gì hết. Tiếp theo cậu rón ra rón rén đi tới cửa phòng ngủ, sau đó giữ cửa nhẹ nhàng đẩy khai một khoảng nhỏ liền nhìn thấy Tiêu Trạch đang dựa vào đầu giường chơi gì đó trên laptop.
Tính cảnh giác của Tiêu Trạch vốn rất cao, nhìn thẳng một phát mà nói: “Lén la lén lút như ăn trộm làm gì, vào đi.”
Bé ngoan Lâm Dư đi vào ngồi xổm xuống bên giường, tiếp theo mới phát hiện trên màn ảnh đều là chữ, còn là chữ tiếng Anh nữa chứ. Cậu nhanh chóng bò lên giường, dán chặt đệm giường giữ một khoảng cách với đối phương, sau đó mới mò ga trải giường hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”
“Luận văn.” Tiêu Trạch bật chế độ một chữ quý như vàng, giống như nói hơn hai chữ thì miệng sẽ bị toét ra vậy đó.
Lâm Dư cũng đã quen, hỏi tiếp: “Luận văn gì vậy anh?”
“Về phương diện địa chất.” Tiêu Trạch không biết cái tên trứng bịp bợm này ăn no rỗi rảnh hay gì, giữa trưa không chịu đi ngủ ngồi đây giao lưu tư tưởng, “Hai ngày nữa có buổi giao lưu, có thể tôi sẽ không ở nha.”
“Ờ.” Mắt Lâm Dư đảo tới đảo lui, nhìn thấy Tiêu Trạch xắn ống tay áo lên. Trong lòng cậu tự dưng căng thẳng, nhanh chóng tới gần vuốt vuốt cái ống tay xuống, còn che che cánh tay Tiêu Trạch mới ngại ngùng mà nói: “Ban ngày ban mặt, anh đừng như vậy.”
Tiêu Trạch xem đến đoạn cuối cùng: “Lại có ý đồ gì nữa?”
Lâm Dư lo lắng phiền não: “Anh phải bảo vệ bản thân thật tốt, lòng người thời đại này đã đổi thay mất rồi.”
“Trưng bịp bợm.” Tiêu Trạch cũng nhìn xong, khép laptop ném qua một bên, “Có việc thì nói thẳng, không có thì leo lên lầu ngủ, chứ đừng có ở đây dòm tôi mà phát bệnh.”
Lâm Dư dùng sức dụi mắt, dụi đến đỏ ửng cả lên: “Anh… Em sợ.”
“Cậu sợ cái gì?”
“Em sợ…” Lâm Dư cắn môi, chuyện này đúng là khó mở miệng quá đi mà, “Em sợ anh bị cưỡng hiếp.”
Một trận đất trời đen kịt ập tới, sau đó Lâm Dư trực tiếp bị đè xuống giường, một tay của Tiêu Trạch nắm lấy gáy, tay kia ngắt lấy cằm, cả khuôn mặt của cậu bị bóp đến biến hình, miệng cũng bị ép cho dẩu lên.
Tiêu Trạch một thân tung hoành hai mươi tám năm nay, từng mang theo cả đội đi ngang qua rừng rậm ở Điền Nam, uống bảy, tám chén rượu mạnh ở Thanh Hải, trên đường gặp phải cướp túi, từng đạp qua biết bao nhiêu xương cốt của những kẻ giở thủ đoạn xấu xa, lúc dọn nhà còn đem mớ giấy chứng nhận kichboxing và tán thủ(*) bán phế liệu cho đỡ vướng nữa kìa.
(*) Kickboxing: là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây. Kickboxing được thực hành để tự vệ, tập thể dục, hay như một môn thể thao tiếp xúc. Tán thủ: Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Vậy mà giờ đây cái tên trứng bịp bợm này nói với anh, sợ anh bị cưỡng hiếp.
Nếu ba mẹ anh còn sống trên đời, đoán chừng cũng sẽ không lo lắng dị hợm như vậy.
“Anh…” Lâm Dư bị ngắt nói không ra lời, cái miệng bị bóp không khép lại được, nước bọt sắp tràn ra. Tiêu Trạch nhìn chằm chằm cậu như nhìn tên não teo: “Cậu nên lo cho mình trước thì hơn.”
Lâm Dư nghĩ ngợi mất vài giây, trong lúc này Tiêu Trạch cũng buông lỏng ra, còn đánh cái bốp lên mông nữa. Cậu mau lẹ mà nhảy xuống giường, sau đó co cái mông lại: “Em không buồn ngủ! Em muốn xuống trông cửa tiệm!”
Nói xong liền chạy thoắt đi như một làn khói chưa kịp nhìn cái gì, Tiêu Trạch cũng bị quậy hết thấy buồn ngủ, cho nên mở laptop lại viết tài liệu cho buổi giao lưu sắp tới. Viết mới được vài dòng, cảm thấy bản thân không thể tập trung đành đóng lại rồi mở trang tìm kiếm ra.
Nhập vào dòng chữ: Cầu giúp đỡ, nam sinh lúc trưởng thành hay suy nghĩ cái gì?
Nam sinh lúc trưởng thành không chỉ có thích đoán mò, hơn nữa tinh lực còn rất dồi dào. Lâm Dư chạy xuống lầu, đứng ở bậc thang thứ hai từ dưới đếm lên quét mắt nhìn qua toàn bộ một tầng, bạn nhỏ hết tỉ mỉ quan sát lại đến nghiêm túc phỏng đoán, cuối cùng ra một quyết định thừa dịp sau giờ ngọ không có ai sẽ chính nghiêm lại phong thuỷ.
Hai cửa kính nhà sách rất to, đường phố cũng rộng rãi thoáng máng, theo phong thủy học, muốn tiền tài thịnh vượng thì phải có sân trống trải. Lâm Dư chụp ảnh cái cửa, sau đó xuống cầu thang xoay người, tầm mắt hướng về sau cửa mà suy xét.
Đối diện cửa là cầu thang sát vách tường, trên tường treo một cái gương.”Ây da hao tổn tiền quá quá đi!” Lâm Dư cố nhón chương lấy cái gương đi, cái này chắc chắn do Tiêu Trạch treo nè, nếu không thì so với độ cao này thì người khác chỉ có thể soi được cái trán.
Sau khi lấy xuống thì tường có chút khoảng không, mới vào nghề thì thích hợp thấy ba thứ, chính là nhìn thấy màu đỏ nhìn thấy xanh biếc nhìn thấy bức tranh. Cậu suy nghĩ cảm thấy tranh cắt giấy màu đỏ không ăn khớp gì cả, cũng không thể dán cây xanh nào lên tường, cho nên treo một bức tranh là thích hợp nhất.
Lâm Dư tháo bức tranh từ chỗ tường khác treo lên chỗ tường này.
Những thứ mới vào nhìn thấy còn có ghế mây, thang cho mèo(*), chậu hoa và mấy cái ghế salon đơn, Lâm Dư bận bịu bốn phía, vừa muốn cân nhắc phong thuỷ, liền muốn bày sao cho dễ nhìn, mệt muốn chết luôn.
(*) Hình:
Bận bịu hết mấy tiếng, mồ hôi tuôn ra ướt hềt quần áo. Lâm Dư tiêu tốn sức lực nhấc chân lên lầu, sau đó đứng ở trên bậc thang nhìn xuống lần nữa, căn nhà rốt cuộc sáng bừng hẳn lên, cảm giác ngày mai thế nào cũng đông như trẩy hội, nửa năm sau có thể mở chi nhánh, một năm sau có thể trở thành một chuỗi cửa tiệm luôn.
Trong lòng tự khen mình lấy hai câu, thế nhưng vẫn chưa có đủ, cậu nhìn sang đồng hồ, muốn Tiêu Trạch nhanh nhanh tỉnh ngủ đi xuống nhìn xem.
Tốt nhất Tiêu Trạch nên khen cậu hai câu.
Muốn gì có đó, Lâm Dư vừa xoay người liền nhìn thấy Tiêu Trạch đứng ở đầu cầu thang.
“Anh ơi! Anh dậy rồi!” Cậu không than mệt nữa, nhảy lên chỗ anh, nhưng mà giờ kể công cũng không tiện lắm, cho nên xem như không có chuyện gì xảy ra, “Mồ hôi không à, để em đi tắm cái đã!”
Hai mắt to tròn sáng loáng, từng giọt mồ hôi đọng trên trán cứ như đang phát sáng, cậu vui sướng nhếch khóe miệng bang bang chạy ra ngoài, sau đó mới nhận ra phương hướng, chạy lại về phía nhà tắm.
Tiêu Trạch mới vừa tỉnh ngủ, bị sức sống bừng bừng ập tới có chút hoang mang.
Vừa đi được nửa đường trông thấy Tiêu Nghiêu mới tỉnh ngủ cầm tờ giấy chạy tới, trên giấy viết ra mấy hạng mục: “Tôi nghĩ qua rồi, cái tiệm này của cậu quá ư nhàm chán, trừ ông chủ ngon cơm cùng nhiều mèo ra thì chả có gì hay ho.”
“Mèo nhiều vô dụng, bọn nó đâu có trò chuyện được, ông chủ ngon cơm cũng vậy, ổng cũng không chịu nói chuyện cùng người ta.” Tiêu Nghiêu đầu tóc rối bù theo Tiêu Trạch đi xuống lầu, “Cho nên tôi thấy cậu nên…”
Tiêu Nghiêu sửng sốt: “Ghế sô pha sao dời ra chỗ đó rồi? Có ăn trộm hả?”
“Trôm gì mà trộm.” Tiêu Trạch nhìn quanh một vòng, sau đó chậm rãi mỉm cười. Trách sao trứng bịp bợm kia nay lại rạng rỡ đến vậy, thì ra là làm chuyện tốt không cố ý lưu danh, chờ được khen đây mà.
Lâm Dư líu lo không ngừng cuối cùng cũng tắm xong, vừa thay quần áo vào lá vọt một đường bay xuống, kết quả phát hiện bàn nhỏ bên cửa sổ bị dời đi. Còn Tiêu Nghiêu thì đứng ở trước cửa sổ khoa tay múa chân: “Lúc đó cậu phải để nó ở đây, làm sao cho người đi ngang qua nhìn thấy, sau đó hấp dẫn bọn họ đến.”
Lâm Dư quay đầu hỏi: “Anh xinh đẹp ơi, để cái gì thế?”
“Tủ kem.” Tiêu Nghiêu nói rằng, “Bây giờ chỉ kinh doanh một hạng mục là không được, nhất định phải đa dạng hóa mới có thể hấp dẫn khách hàng, chỗ này để tủ kem, góc trên để báp rang bơ, mùa đông còn có thể thêm khoai nướng, thêm nữa cậu tự mà nghĩ thêm.”
Tiêu Trạch thoáng suy nghĩ: “Có thể làm theo kiểu tự phục vụ, như vào cửa thu bao nhiêu tiền, sau đó muốn ăn cái gì ăn muốn đọc cái gì đọc, lúc rời khỏi còn có thể cầm theo một quyển sách cũ.”
“Chủ ý này được đó, vậy cậu còn muốn xem quy tắc kinh doanh gì nữa không?” Tiêu Nghiêu đến gần, đầu dán vào cửa sổ thủy tinh mà ma sát, lộ ra bộ dáng vô cùng ngây thơ khả ái, “Một nửa chủ ý này do em nghĩ ra, cưng định làm gì cảm ơn em hã?”
Não Tiêu Trạch tư duy vô cùng nghiêm túc: “Lúc đến cứ đến đây ăn kem.”
Lâm Dư lùi tới trước kệ sách, bĩu môi bày tỏ bản thân rất chi là hổng được vui, ngay cả sữa tắm cũng không thèm dùng, chỉ vì tắm xong chạy xuống nghe ai kia khen, kết quả có được cái gì đâu. Tốt xấu gì cậu cũng quần quật cả một buổi trưa mà, cớ sao lại bị đối xử như vậy.
Cậu buồn bực nhìn giá sách, tiện tay rút ra cuốn sách cũ tên “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Ba huynh đệ Lưu Quan Trương kết nghĩa, Lưu Bị chính là khởi đầu của sự bất bình, cả ngày chỉ tin Quan Vân Trường, không tin Trương Phi, cái này có bao nhiêu thương tâm chứ.
Lâm Dư lúng ta lúng túng nói: “Trương Phi, tôi hiểu lòng ông mà.”
Sau lưng truyền đến một tiếng huýt sáo, Tiêu Nghiêu ôm lấy chìa khóa xe hất tóc một cái: “Em trai, gọi cưng vài tiếng cho hồn về. Ngày hôm nay cám ơn em đã giúp anh, giờ anh phải đi, ngày khác tới chỗ anh chơi ha.”
“Hẹn gặp lại anh xinh đẹp, lái xe cẩn thận.” Lâm Dư phất tay, nhìn Tiêu Nghiêu ra cửa lên xe. Chiếc xe màu hồng phấn kia rong chơi dưới ánh tà dương liền biến thành màu vỏ quýt, sự chói chang kia lại có chút tà mị xinh đẹp, khiến ai nhìn thấy cũng muốn nhào tới chụp hai ba bức hình.
Cậu thu mắt lại không nhịn được nhìn về phía Tiêu Trạch. Tiêu Trạch vẫn còn đang đứng ở trước cửa sổ, một mảnh nắng chiều tà chiếu vào làm gương mặt của anh chìm dần vào bóng tối, không thấy rõ anh đang có tâm tình gì.
Lâm Dư cúi đầu nhìn Trương Phi: “Buổi tối đại ca có khen ông không?”
“Đừng có suốt ngày rầm rì.” Tiêu Trạch đi ra từ mảnh sáng kia, vì phòng không bật đèn lúc bước ra liền thấy có chút tối. Anh đi tới chỗ Lâm Dư, cầm lấy quyển “Tam Quốc Diễn Nghĩa”: “Mấy tuổi rồi, còn xem minh họa giảng giải bản thiếu nhi.”
Lâm Dư nhỏ giọng tranh cãi: “Lúc nhỏ có ai kể mấy chuyện này cho em nghe đâu.”
Tiêu Trạch quay người lên lầu cầm theo chìa khóa xe, lúc đi xuống nhìn thấy Lâm Dư vẫn còn đứng ở đó. Không thấy tối hay sao, còn nâng sách dòm dòm nứa.
“Trứng bịp bợm, đi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà lấy hai ba bộ đồ, nếu không đi thì tự mình ở nhà trông tiệm.”
“Em đi chứ!” Lâm Dư nhớ tới Tiêu Trạch từng nói muốn đi tham gia buổi giao lưu, bây giờ chắc là định về nhà chuẩn bị. Cậu nhanh chóng bay đi, bay tới cửa nhớ ra mình vẫn đang cầm sách, vì vậy muốn quay lại trả nó về.
Tiêu Trạch dứt khoát kéo cửa nhôm cuốn xuống: “Cầm lấy xem đi.”
Khoảng thời gian này khá là khó chịu, chiếc xe Jeep không thể nào tùy ý di chuyển được, thêm vào hai bên đèn neon chiếu lên hòa cùng ánh tà dương đỏ hồng, chậm chậm đu đưa cứ như đang cưỡi ngựa xem hoa vậy.
Chán chường khi xe không đi được, Lâm Dư mới đặt sách lên đùi mà hỏi: “Anh ơi, Lữ Bố hay Triệu Vân giỏi hơn?”
Tiêu Trạch nói: “Ai cũng giỏi.”
Lâm Dư vẫn nhìn chằm chằm sách, tâm tư có chút lâng lâng, chủ yếu là do tia sáng ở bốn phía quá ư là đẹp, không có giống với sự ồn ào ở bên ngoài xe. Cậu cầm sách, ngón tay ấn lên số trang muốn đè ra dấu: “Anh thấy tủ kem hay là phong thủy hiệu nghiệm hơn?”
Tiêu Trạch nhìn ra phía ngoài, quả thật đang rất muốn cười: “Cái nào cũng hiệu nghiệm.”
Tra lời cũng như không trả lời vậy, cuối cùng hai bên không có bên nào được bỏ lơ hay ưa chuộng cả. Lâm Dư gãi gãi hai má, bất chấp tàn nhẫn mở miệng. Kỳ thực cũng đâu có tàn nhẫn lắm đâu, cậu dùng âm thanh nhỏ tới mức không nghe thấy mà hỏi.
“Anh cảm thấy được anh xinh đẹp dễ nhìn hay là …”
Lâm Dư kìm lại, đúng lúc xe cộ tắc đường bắt đầu di chuyển cho nên lật sách không hỏi nữa.
Thôi quên đi cho rồi.
Tiêu Trạch cầm tay lái, nuốt đáp án trở lại trong bụng, nếu tên trứng bịp bợm ngốc này không hỏi nữa, vậy anh cũng không trả lời.