Thị trấn ở đây ít khi tắc đường, cho dù vào lúc tám chín giờ cũng có thể thong thả mà chạy. Tiêu Trạch lái xe lên xa lộ, vừa qua khỏi trạm thu phí đầu tiên thì mây đen trên trời đã ầm ầm kéo tới.
Xung quanh hai bên là những ngọn núi không cao mấy cùng đồng ruộng vẫn còn chút xanh biêng biếc, chờ tới khi qua mùa hè rồi chẳng mấy chốc sẽ thay da đổi thịt thôi. Tầng mây càng lúc càng xuống thấp, khò khè phát ra hai tiếng sấm, sao một lát thì những họt mưa cỡ bằng hạt đầu tí tách rơi xuống.
Đang chạy trên đường đất trong thôn cho nên xe Jeep đã dính một thân bụi bẩn, cũng may mưa xuống thuận tiện có thể tẩy rửa một chút. Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Lâm Dư nghiêng người không chút nhúc nhích mà nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.
Phía sau một mảnh trống không, không rõ Lập Xuân đang làm cái gì.
Tiêu Trạch tiện tay vặn radio, một giọng nữ mơ hồ mà truyền đến, cảm giác như đang nhả khói trong lúc hút nicotine. Anh liếc mắt vội vã chạy qua hàng núi xanh thẳm, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.
Lần mang tro tàn của Trần Phong trở về, cũng là trong không khí như thế này.
Tiêu Trạch khó tránh khỏi mà nghĩ đến Trần Phong. Thật ra Trần Phong có rất nhiều điểm tương đồng với Lập Xuân, chỉ là đến tận khi đối mặt ngã ba đường, nói trắng ra là đến khi sự nhẫn nại đạt tới giới hạn nào đó, bọn họ mới chia nhau ra, mỗi người chọn lấy một con đường khác nhau mà bước đi.
Phí công phí sức, cuối cùng kết cục vẫn hệt nhau.
Tiêu Trạch tắt radio đi, để tránh hơi nước đọng trên kính xe, anh chỉ có thể mở máy điều hòa. Một lát sau, bỗng dưng Lâm Dư dựa vào cửa sổ xe cuộn mình, nhìn qua có vẻ rất lạnh.
Tiêu Trạch nhìn thẳng về phía trước: “Trong túi phía sau có áo khóac, tự mình lấy đi.”
Lâm Dư vặn thân thể ra sau lấy ba lô, lúc đối diện ánh mắt Lập Xuân chỉ có thể cười gượng một cái. Tâm tình bây giờ của cậu không được tốt cho lắm, tìm không ra tình trạng của cha mẹ Tiêu Trạch, lại nghe kể chi tiết về số phận của Lập Xuân, hiện tại một chút sức lực phá tan bầu không khí im lặng cũng không có.
Không ngờ Tiêu Trạch lại lên tiếng hỏi: “Lập Xuân, lúc anh còn làm ở việc quan sát đất đai, tuy rằng làm không vui, mà tốt xấu gì cũng là công việc anh yêu thích. Vậy lúc bị điều đến trung tâm chấn chỉnh đất đai có từng nghĩ sẽ từ chức hay không?”
Bên trong buồng xe là một trận yên tĩnh, Lâm Dư không truyền đạt gì, tỏ rõ Lập Xuân không trả lời câu hỏi của anh.
Tiêu Trạch tiếp tục hỏi: “Nhịn hai năm, nhịn đến không chịu nổi, vậy mà tình nguyện lựa chọn cái chết cũng không tìm cách thoát khỏi dàn thể chế kia. Anh Lập Xuân, nếu anh lui một bước đổi sang con đường khác, có khả năng kết quả sẽ không như vậy.”
Anh nói xong liền nắm chặt vô-lăng, cảm thấy bản thân có hơi đi chệch hưởng.
Ban thân anh vốn dĩ không phải là người trong cuộc, cũng chưa từng đối mặt qua những thứ Lập Xuân từng trải. Với điều kiện mà anh đang có thì nghi vấn kia có vẻ hơi bị ngu ngốc. Tại sao không từ chức, tại sao không vứt bỏ người nhà, tại sao không đổi con đường đi.
Nào có nhiều thứ tại sao như vậy, vốn không ai có quyền dùng lập trường của mình mà đi đánh giá sự lựa chọn của người khác.
Tiêu Trạch hơi quay đầu: “Xin lỗi, coi như tôi chưa từng hỏi qua.”
Lâm Dư ngồi yên đợi, lại mơ hồ nghe thấy Lập Xuân đang nhìn núi xa cùng khói mưa trả lời với âm thanh nhẹ như có như không: “Tôi vốn không còn đường nào để đi cả.”
Phần về sau không người lên tiếng, Tiêu Trạch chăm chú lái xe, Lâm Dư vùi mình trong áo khoác ngẩn người. Tới trưa cũng về đến thành phố, chờ tới khi bảng hiệu tiệm sách Mắt Mèo đập vào mắt, rốt cuộc hai người lúc này mới hoàn hồn.
Tiêu Trạch vừa vào cửa liền bị đám mèo vây quanh, hai ngày không ở nhà, sáu chú nhóc hoang này vốn có kinh nghiệm phong phú lưu lạc cho nên không cần lo lắng gì nhiều.
Anh ngồi ở trên ghế mây mở đồ hộp, Lão Bạch đứng ở trên tay vịn meo meo kêu loạn, sau đó còn bị anh đẩy một cái xuống đất.
Bên chân bây giờ là một đám lông xù vây quanh, Tiêu Trạch lấy tay sờ đầu Tiêu Danh Viễn, tiếp theo lại chuyển sang Mạnh Tiểu Tuệ. Lúc sau, Tiêu Trạch nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Dư đứng ở cửa nhìn ra ngoài đường, có lẽ là đang nói chuyện cùng Lập Xuân.
“Anh Lập Xuân, anh muốn đi đâu?”
“Tôi phải về nhà, muốn ở một lúc với mẹ và anh.”
Lâm Dư ngẫm lại cũng thấy đúng, bất cứ ai sau khi chết hồn chưa bị phách tán đều sẽ về quanh quẩn bên người thân gia đình của mình. Vừa giữa trưa nay thôi, cậu đã bị cuộc đời đau thương của y làm cho vô cùng đau khổ, bây giờ chỉ hỏi một câu: “Vậy lúc nào anh thì lại đây đọc sách?”
Lập Xuân trả lời: “Tôi cũng không biết rõ nữa. Nhưng mà hai người vẫn nên bớt tiếp xúc với tôi đi, tôi không biết mình có thể gây ra xui xẻo cho người ta không, dù sao… Tôi cũng chả may mắn gì.”
Đến nước này mà y còn lo lắng có mang vận xui đến cho người khác hay không. Lâm Dư cảm thấy đáy lòng mình vô cùng chua xót, nhưng vẫn cố cười một cái: “Sao anh mê tín như vậy chứ, hay để tôi vẽ bùa cho, trên lá bùa viết một chữ Phúc, có thể anh sẽ gặp may mắn đó.”
Ngươi qua lại trước tiệm sách không nhịn được mà nhìn cậu, Tiêu Trạch ôm Mạnh Tiểu Tuệ ngồi ở trên ghế mây, chú ý ra liền mở miệng giục: “Nhanh chóng cho người ta đi đi, nếu không người qua đường sẽ nghĩ cậu là tên thần kinh thích lầm bầm nói chuyện một mình bây giờ.”
Lập Xuân cuối cùng cũng về nhà, Lâm Dư nhìn theo một lúc sau mới đi vào cửa. Thường ngày cậu sẽ đi tới bên cạnh ghế mây Tiêu Trạch mà ngồi xuống, hôm nay tự dưng lại trực tiếp lên lầu. Cậu bước đi vô cùng chậm, cứ như đem từng chút một cân nhắc cho kỹ: người đi xem bói đều là Lập Đông, đến tiệm sách là Lập Xuân. Lập Xuân ra đi vào mùa đông năm ngoái, chỉ có một mình Lập Đông biết, hắn đóng giả thành Lập Xuân là vì không muốn cho cụ bà Tiểu Hoa thương tâm.
Tỉ mỉ phân tích xong cũng vừa đúng lúc đụng phải cửa lầu gác. Lâm Dư đi vào ngồi ở bên giường, lại bắt đầu nhìn qua cửa sổ nghiêng mà phát ngốc.
Cậu nhớ tới cái lần mà mình leo lên nóc nhà ngắm sao kia, tòa nhà này cũng chưa tới ba tầng, chỉ là hai tầng cũng thêm tầng gác nhỏ, thế lúc lúc gần ngã xuống gần như hù chết cậu. Lập Xuân từ văn phòng cao như vậy mà ngã xuống, cũng biết tâm trạng y ra sao, tuyệt vọng đến cỡ nào.
Lúc này ở bên ngoài lầu gác vang lên tiếng bước chân, thẳng tới cửa mới ngừng, sau đó là tiếng gõ cửa. Sáng sớm chưa có ăn gì, Tiêu Trạch cũng hứa đưa Lâm Dư đi ăn giò hầm, cho nên anh mới đi lên gọi nguoi.
“Trứng bịp bợm, đi ra ngoài ăn cơm.”
Lâm Dư chả thấy ngon miệng cũng không muốn động đậy bèn trả lời: “Anh cứ ăn đi, em buồn ngủ rồi.”
Tiêu Trạch không nói gì trực tiếp quay người đi xuống lầu. Dọc trên đường về anh sớm đã nhìn ra tâm tình của Lâm Dư không tốt, mà nhịn ăn một bữa cũng không chết đói được, từ trước đến giờ anh vốn không phải mẫu người gia trưởng quan tâm chu toàn gì.
Nói như thế thôi, chứ sau khi ra ngoài ăn xong anh vẫn gói một phần giò hầm, sẵn tiện mua thêm trái dưa to nặng năm cân về cho cậu.
Giữa trưa nay vừa mới ghe xong chuyện cũ bi thương, Tiêu Trạch không có tâm trạng mở cửa đón khách. Huống hồ chuyện làm ăn bình thường cũng không tốt lắm(*), cho nên thẳng thắn treo bảng nghỉ ngơi.
(*)不咋地: chẳng ra làm sao, không tốt lắm, không khá mấy.
Hai người cứ thế mà ngủ hết một buổi trưa, đến khi tỉnh lại vừa đúng lúc có thể nằm ở trên giường mặt trời lặn. Tiêu Trạch nhìn mặt trời đỏrực, ( nhớ tới một câu nói trong Phúc âm Matthew: Chớ vì ngày mai mà sầu lo, bởi vì ngày mai ắt sẽ có sầu lo của ngày mai; một ngày khó xử, một ngày gánh vác là đủ rồi.
Sau một lúc thì anh cũng xoay người xuống giường, cảm thấy ngày hôm nay xảy ra đủ thứ chuyện khiến bản thân khó xử, cho nên hiện tại cần phải đi uống vài ly mới có thể tiêu hóa bớt đi
Anh thay quần áo xong liền đi xuống lầu, lúc đi được một nửa cảm thấy tầng gác yên lặng không một âm thanh, chẳng lẽ trứng bịp bợm kia không có trên đấy? Anh vội xoay người trở lại, đúng lúc muốn ra ngoài nên qua dặn dò cậu nhớ khóa cửa.
Đẩy cửa gác nhỏ ra, mặt trời lặn, đèn thì không bật nên bốn phía tối tăm vô cùng. Anh nhìn theo chút tia sáng le lói chiếu vào trên giường, mơ hồ có thể thấy Lâm Dư đang ngồi trên đó ngẩn người.
Ngươi thích thơ thẩn ngẩn người vốn không ít, nhưng người chỉ mới qua một buổi trưa liền biến thành cái dạng này thì Tiêu Trạch mới gặp qua lần đầu.
Lâm Dư ngồi trên tầng gác buồn bực mấy giờ liền, đã vậy ở đây không có máy điều hoà không khí, đóan chừng ngồi ngộp ở đây chút nữa thế nào cũng bị sốc nhiệt. Lúc này khắp người cậu đều toàn là mồ hôi, trán tóc ướt đẫm, cái áo thun dán sát vào thân thể, hai chân mặc quần short kia cũng chảy ròng ròng.
Hai mắt của cậu không chút thần thái, hệt như lúc trước giả mù vậy.
Tiêu Trạch dựa vào cửa: “Cậu sa sút cái gì? Chẳng lẽ cậu cũng muốn nhảy lầu sao?”
Lâm Dưlắc đầu một cái vô cùng khẽ: “Anh ơi, hôm nay em thấy cả người chán ơi là chán. Ngày hôm nay cùng Lập Xuân đi dạo, nghe anh ta kể lại nguyên do, em cảm thấy vô cùng tuyệt vong.”
Cậu vốn phiêu bạt khắp nơi nên cũng xem như không buồn không lo, nhưng lại chẳng hề nghĩ tới cõi đời này lại có người sống khổ cực tới như vậy.
Hơn nữa còn khổ trong lòng, lắng đọng ngày qua ngày, sau đó tích lũy từ năm này qua năm khác.
Hơi nóng trong người Tiêu Trạch cũng vào phòng, anh bèn mở cửa sổ ra để gió mát ùa vào. Tiếp theo sau, anh mở cái ghế tựa ra ngồi xuống trước giường đối diện với Lâm Dư mà nói: “Cậu và anh ta không quen không biết, cho nên chuyện người đó sống sót hay chết cũng không liên quan gì tới cậu cả. Hơn nữa bụi bậm lắng xuống, loại này thương tổn xuân thu buồn không có bất kỳ ý nghĩa thực tế.”
Bạn nhỏ Lâm Dư bắt đầu xiêu vẹo quằn quại trên giường: “Lòng em yếu đuối lắm, em còn đau lòng cho cụ bà Tiểu Hoa và anh Lập Đông nữa.”
Tiêu Trạch lấy tay chọt chọt vị trí dưới sườn của Lâm Dư: “Đau lòng thì được lợi ích gì, không bằng cậu xem phong thủy cho Lập Đông, xoay chuyển tài vận cho anh ta. Sau đó miễn phí xem bói cho cụ bà, đừng có mỗi lần xem xong đều lấy hai mươi đồng của người ta.”
Lâm Dư có chút ngượng ngùng: “Cụ bà Tiểu Hoa đâu có chịu đâu.”
Dưới sườn từ chọt biến thành gãi, khiến cậu ngứa đến không chịu được, Lâm Dư nằm lăn qua lăn lại, một bên cười một bên lại xin tha. Cậu rốt cuộc cũng không còn sức đau mà đau lòng, ra sức trở mình, thậm chí lực hơi mạnh cho nên ngã xuống giường. Cũng may Tiêu Trạch đang ngồi ở bên giường nên mới duỗi tay ra đỡ lấy cậu.
Tư thế này có hơi bị kỳ quái một chút, Lâm Dư nhào vào giữa vùng ngực và bụng của Tiêu Trạch, cậu ngửa đầu liền thấy Tiêu Trạch đang nhìn mình từ trên xuống. Tâm tư trong đáy mắt Tiêu Trạch không rõ là gì, chỉ giơ tay sờ lên gò má của cậu, tiếp đến là vân vê khuôn mặt, sau cùng liền bóp lấy chóp mũi.
Lâm Dư không dám lộn xộn: “Anh ơi, anh đang nghĩ gì thế?”
Tiêu Trạch trả lời: “Tôi đang nhớ ra xem cậu rốt cuộc là ai.”
“Em có thể là ai được chứ, em chính là cháu ngoại của bà Đổng Tiểu Nguyệt mà.” Lâm Dư ngồi phịch luôn dưới đất, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Trạch. Lúc sau tự dưng cúi đầu sờ sờ mấy con chữ cái nằm trên áo, thì ra là giờ đã thấy đói bụng rồi.
Đỉnh đầu bất ngờ ấm áp, là lòng bàn tay của Tiêu Trạch sờ lên.
“Trứng bịp bợm, cậu có tính đúng hay không thì tôi không biết, nhưng tôi vốn chả tin chuyện kia. Huống hồ lúc trước cậu giả bộ mù, cho nên tôi vẫn thấy cậu giống một tên giả danh lừa bịp.” Tiêu Trạch đè lại đầu Lâm Dư, “Nhưng cái chiêu kim thiền thoát xác kia đúng thật rất trâu bò, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy khó tin.”
Lâm Dư thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên mà nói: “Em cũng nói thật cho anh nghe, thật ra lúc đó em cũng bối rối dữ lắm, trước giờ em chưa từng nghĩ mình có khả năng này đâu.”
Tiêu Trạch đùa cợt: “Đột nhiên đả thông được hai mạch Nhâm Đốc(*) hả?”
(*)Mạch Nhâm (任脈) là mạch của các kinh âm. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm). Cái này luyện được chút ít khí công. Cách đả thông tìm hiểu thêm ở: http://thichduthu07.blogspot.com/2013/09/thong-mach-nham-oc.html
Lâm Dư cười ngây ngô: “Chắc là vậy đó! Anh Lập Xuân là con ma đầu tiên em nhìn thấy, giờ nhờ người ta mà còn kích hoạt được kỹ năng nữa, em đúng là có duyên với ảnh mà!”
Nói nhảm hai ba câu xong, cậu như có lại sức lực, không còn u sầu nữa. Tiếp sau cậu bỗng dịch người về phía trước, vịn lên hai tay Tiêu Trạch, muốn đối phương cúi đầu xuống nghe mình thì thầm tâm sự.
“Anh ơi, anh ghé sát vào chút đi.” Chờ Tiêu Trạch phối hợp cúi đầu, cậu mới nhỏ giọng nói, “Vừa nãy là lừa anh thôi, bây giờ em sẽ kể bí mật của em cho anh nghe.”
Tiêu Trạch cảm giác được đối phương đang thở ra từng hơi, “Nói nghe xem.”
Lâm Dư chậm rãi mở miệng: “Thật ra em đã hơn 300 tuổi rồi đó.”
“…” Tiêu Trạch nắm chặt tay, tự nói với bản thân không thể đánh người già, sau đó mới thông đúng đắn. Anh ngồi thẳng rũ mắt nhìn bản mặt muốn ăn đấm kia, hỏi: “Vậy có bao nhiêu thằng chồng chết rồi?”
Lâm Dư sửng sốt: “Em đếm không có hết, chắc là đứng đầy ở Trường Thành đó anh!”
Tiêu Trạch tát một cái lên gáy cậu, hận không thể moi não tên này ra xem có bị úng nước hay không: “Chảnh dữ vậy, Trường Thành đúng là rộng hơn cửa nhà nhiều, xem ra tôi phải cố gắng chút nữa mới đuổi kịp cậu.”
Lâm Dư không phát hiện ra đề tài đang bị đi lệch: “Ai cho anh so đo cái này chứ?!”
“Có ai đâu, hư vinh thôi mà.” Tiêu Trạch nhìn cậu cười, sau đó đẩy cậu ra mà đứng dậy đi ra ngoài. Lâm Dư nhìn thấy nụ cười liền biết người này lại đùa giỡn mình, vì vậy lạnh lùng truy hỏi: “Anh ơi, anh định làm gì đó?”
(*) hư vinh: hão huyền, không có thật, hư vô, chỉ người thích ôm mộng hão huyền hay mấy cái danh ảo.
Lúc này Tiêu Trạch đã đi xuống lầu: “Đi quán bar tìm thú vui, cậu ở nhà trông cửa tiệm đi.”
Lâm Dư tức giận tới mực nện xuống giường, cậu biết quán bar này, là do anh trai xinh đẹp kia mở. Cậu chưa từng đến mấy chỗ đó, cho nên chưa biết người bên trong không phải ai cũng lẳng lơ như vậy.
Dựa vào cái gì mà bắt cậu ở nhà trông cửa tiệm chớ, cậu không thèm trông luôn!
Lâm Dư ngồi một mình ở phòng ăn gặm cái giò bự, gặm gìo xong bay qua xử quả dưa hấu. Cậu rất chi là thiếu đạo đức, ăn dưa chỉ moi chính giữa mà ăn. Ăn uống no đủ liền khóa cửa bay tới tiệm net, trực tiếp bao một đêm.
Cậu cũng không có sở thích gì khác, khởi động máy liền đi vào một diễn đàn lớn, phát ra mấy lời mới giúp người ta xem bói, sau đó dùng cả buổi tối xem bói tay cho mọi người đang online trên mạng.
Gần đến hơn bốn giờ sáng, cậu mới từ tiệm net trở về, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cả đêm cho nên bây giờ cảm thấy hoa mắt chóng mặt chỉ muốn bò lên giường ngủ. Cậu về đến nhà, mới vừa ngồi xuống bậc thang cửa liền suy nghĩ có nên đi làm thêm một cái chìa khóa hay không. Nhưng quan trọng hơn là Tiêu Trạch liệu có đồng ý giao chìa khóa tòa nhà này cho cậu? Cậu không có chút tự tin nào về chuyện này cả.
Một đêm không chợp mắt, giờ phút này, cơn buồn ngủ như từng dòng thủy triều mạnh mẽ đánh ập trên sông, Lâm Dư chôn mặt vào trong đầu gối, cứ thế mà ngủ quên.
Sáu giờ rưỡi, phía sau phát ra một tiếng “Kẹt”, cửa mở.
Lâm Dư quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Trạch mặc đồ thể thao bước ra mới kinh ngạc mà nói: “Anh có ở nhà hả!”
“Rạng sáng hôm qua mới về nhà.” Tiêu Trạch chuẩn bị đi chạy bộ, anh xách Lâm Dư lên vào nhét trong cửa, “Đầu đất, chó hoang còn tinh hơn cậu nữa.”
Anh chạy chậm hơn một tiếng đồng hồ, sau đó trở về còn xếp hàng mua bánh rán. Trong thời gian chờ đợi, Tiêu Trạch lấy điện thoại di động ra xem tin tức buổi sáng, xem xong mới nhớ ra từ lúc rời thôn Hiếu Thủy vẫn chưa thông báo tiếng nào với chủ nhiệm Lưu.
Anh nhấn nút gọi, sau khi vang hai tiếng nhạc thì bên kia bắt máy, chủ nhiệm Lưu vẫn tỏ thái độ niềm nở hệt như cũ.
Tiêu Trạch vào thẳng vấn đề: “Chủ nhiệm Lưu, tôi đã về đến thành phố, cảm ơn anh đã chiêu đãi nồng hậu. Lần sau anh có đến thì nhớ tìm tôi, tôi sẽ đãi lại anh một bửa.”
Chủ nhiệm Lưu nói: “Sao về nhanh như vậy, tôi đã sắp xếp thời gian chuẩn bị gặp nhau thêm một hai lần nữa luôn rồi, lần sau nhất định phải cho tôi chút mặt mũi, đãi anh thêm vài lần nữa.”
Nói chuyện đôi ba câu thì bánh rán cũng được làm xong. Tiêu Trạch cầm lấy trở về, chuẩn bị nói câu tạm biệt để kết thúc đối thoại. Bỗng nhiên chủ nhiệm Lưu cười cợt, dặn dò: “Đội trưởng Tiêu, chuyện của Lập Xuân mong anh đừng nói ra ngoài, ở bên này chúng tôi đều cố gắng đè xuống. Hơn nữa qua lâu như vậy rồi, đem ra nói giải buồn cũng chẳng mới mẻ gì đâu.”
Giải buồn. Tiêu Trạch rất muốn cưới.
Đây là cái chó má gì đây
Chủ nhiệm Lưu còn cố ý nói: “Chuyện Lập Xuân trong cục vô cùng bất ngờ, chuyện này còn xem như là điển hình. Nếu anh có chuẩn bị về viện nghiên cứu thì nhớ kiểm tra kỹ, xem ai tâm trạng không bình thường hay không, đừng để lại như con thiêu thân(*) thì nguy.”
(*)Thiêu thân là tên gọi chung các loại bọ cánh nửa và bọ nhỏ có cánh, thường lao vào lửa, vào ánh sáng không màng sống chết, trong trừng hợp này nó ám chỉ con người sau khi cảm thấy tuyệt vọng sẽ làm những hành động dại dột khác, có khi biết chết vẫn đâm đầu vào.
Chủ nhiệmLưu vội hét toáng lên: ” Đội trưởng Tiêu, anh không biết sao!”
Tiêu Trạch hỏi: “Không phải anh đã kể hết cho tôi sao, chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác?”
“Ai, cái này…” Giọng Lưu chủ nhiệm nhỏ đi, “Có lẽ hắn sợ tội nên tự sát.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...