Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Vân Sơn, bảy giờ tối.

Thẩm Văn Hiên đặt trước một tầng lầu thuỷ tinh, có dạng hình bán cầu, trong bóng đêm, tia sáng mông lung hắt ra từ quả cầu thủy tinh trông giống như một viên kim cương tỏa sáng lấp lánh trong bầu trời đêm. Từ trong nhà ăn nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được toàn bộ cảnh đêm của thành phố.

Thẩm tiểu thiếu gia bao luôn cả tầng, mấy cái bàn khác đều bị mang đi.

Cho nên lúc Hàn Dữ Tiếu tiến vào, bên trong chỉ có một mình Thẩm Văn Hiên ngồi, như một hùng hài tử buồn chán đùa nghịch bình hoa.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Văn Hiên, Hàn Dữ Tiếu đã không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Hôm nay Thẩm Văn Hiên mặc áo sơ mi trắng phối với gi-le bó sát, quần dài bao lấy bờ mông cao vút và đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân là đôi boots màu đen, bao trùm lấy bắp chân nhỏ gầy.

Thẩm Văn Hiên trông thấy Hàn Dữ Tiếu cũng loé loé ánh mắt, cậu thích nhìn Hàn Dữ Tiếu khoác áo măng tô đen nhất, lên đại học Hàn Dữ Tiếu có cao hơn một chút, vai rộng eo nhỏ chân còn rất dài, mỗi lần Thẩm Văn Hiên nhìn hắn không đổi sắc mặt cúi đầu cởi cúc áo sơ mi, đều cảm thấy Hàn Dữ Tiếu giống như boss phản diện vừa xấu xa lại vừa mê người trong phim vậy.

Cơm còn chưa ăn, hai người đã trao nhau một nụ hôn sâu.

Gần nửa tháng không gặp, bờ môi hai người vừa dán vào đã có chút không thể tách rời.

Toàn bộ cơ thể của Thẩm Văn Hiên đều treo trên người Hàn Dữ Tiếu, đôi tay ôm lấy eo của Hàn Dữ Tiếu, mượn áo khoác che chắn sờ tới sờ lui, càng sờ càng động tình, đến lúc gần hôn xong, Thẩm Văn Hiên thậm chí còn không nhịn được cọ lên người Hàn Dữ Tiếu.

Cuối cùng vẫn là Hàn Dữ Tiếu kéo lý trí trở lại, buông lỏng bờ môi đã bị hắn hôn đến đỏ bừng của Thẩm Văn Hiên ra.

Thẩm Văn Hiên thở hồng hộc dừng lại, con mắt đều trở nên ướt ướt, mông lung nhìn chằm chằm vào Hàn Dữ Tiếu, vô ý thức “ưm…” một tiếng.

Hàn Dữ Tiếu đè ép ngọn lửa trong lòng, tay ôm lấy Thẩm Văn Hiên, đặt cậu ngồi xuống vị trí vừa rồi.

“Đừng có hứng lên, không phải em muốn mời anh ăn cơm à?” Hàn Dữ Tiếu nhéo nhéo tai của Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên u oán nhìn hắn, trong lòng tự nhủ còn ăn cơm gì nữa chớ, ba ba bị anh trêu chọc đến mức chỉ muốn ăn anh luôn thôi.

Đáng tiếc Hàn Dữ Tiếu đã bình tĩnh trấn định ngồi ở đối diện, dường như nụ hôn nhiệt tình kịch liệt vừa rồi đều là giả dối, còn hối cậu, “Không gọi đồ ăn sao?”

“Ăn đi, ăn đến bội thực luôn!” Thẩm Văn Hiên lầm bầm.

Lúc ăn cơm, Hàn Dữ Tiếu nhìn Thẩm Văn Hiên một cách kỳ quái.

Hôm nay Thẩm Văn Hiên có đeo một đôi bao tay, bao tay màu trắng mỏng manh, cùng một kiểu với bộ với trang phục hôm nay của cậu.

Chỉ là lúc ăn cơm cũng không tháo ra, vậy lại có chút kì lạ rồi. May nơi này được Thẩm tiểu thiếu gia bao trọn, kì quặc hơn nữa cũng sẽ không bị người dòm ngó.

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được hỏi cậu, “Sao em lại đeo bao tay thế?”


Thẩm Văn Hiên nghe vậy khựng lại, động tác cắt bò bít-tết cũng ngừng.

“Đây là trang sức, anh không hiểu.” Thẩm Văn Hiên ngó dọc ngó xuôi xong nói với hắn, “Hương vị bò bít-tết ở đây cũng được phết.”

Thẩm Văn Hiên lại chợt nhớ tới Bánh Mật nhỏ nhà cậu, “Đúng rồi, thịt bò em gửi cho Bánh Mật anh đã cho nó ăn chưa? Anh đừng có cắt xén khẩu phần ăn của con gái em, em nói trước với anh rồi đó.”

Hàn Dữ Tiếu vẫn có chút nghi ngờ trong đầu, nhưng thấy Thẩm Văn Hiên không muốn nói cũng không ép buộc cậu nữa.

“Sao không ăn đi, yên tâm anh đã khống chế lượng ăn cho nó để nó không ăn quá nhiều rồi, kết quả ăn xong lại cứ đứng cạnh thau cơm gọi anh.” Hàn Dữ Tiếu nở nụ cười, “Giống như em vậy.”

“Sao anh giống cha ghẻ thế.” Thẩm Văn Hiên khinh bỉ hắn, “Đáng đời, không được Bánh Mật thân cận.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cả hai đều có phần nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng trong đầu thậm chí còn nghĩ nên lột sạch đối phương như thế nào, vậy mà vẫn áo mũ chỉnh tề ngồi đối diện ăn cơm tối.

Thật vất vả đợi đến món điểm tâm ngọt cuối cùng.

Vẻ mặt Thẩm Văn Hiên rõ ràng có thần hơn, cậu nhìn nhìn Hàn Dữ Tiếu, còn chờ mong hơn cả hắn.

Hàn Dữ Tiếu cũng mỉm cười nhìn cậu, chờ đợi xem bất ngờ mà Thẩm Văn Hiên chuẩn bị cho hắn là gì.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ, quả cầu thủy tinh vốn đang phát sáng cũng bắt đầu tối dần trong màn đêm, nhưng mà một tia sáng vàng ấm áp lập tức xuất hiện, được đẩy vào chầm chậm.

Bồi bàn mang món điểm tâm ngọt tới, là một cái bánh ngọt phủ socola.

Nhưng được mang lên cùng nó còn có một căn nhà tinh xảo được làm bằng gỗ, chỉ có nóc nhà là bằng thủy tinh, bên trong lộ ra ánh đèn dịu nhẹ sáng ngời, có thể thấy rõ trang trí bên trong.

Đó là một căn nhà kiểu dáng Trung Hoa nho nhỏ, có sân nhà hoa cỏ, trong sân còn có một ao nước nhân tạo mini, trong ao là cá chép đầu đỏ. Từ nóc phòng thủy tinh trong suốt nhìn vào bên trong, có thể trông thấy cái giường khắc hoa, trong phòng còn có bình phong be bé, mấy cái nệm được bện từ dây mây rải rác trên đất.

Hàn Dữ Tiếu thấy rõ trang trí bên trong căn phòng này, không khỏi sững sờ.

“Thật ra em không mua vật liệu có sẵn trên mạng.” Thẩm Văn Hiên có chút khẩn trương lại có phần muốn khoe khoang, “Hầu như đều là em tự mình làm.”

Cậu nhìn Hàn Dữ Tiếu, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Cái nhà này, có giống căn nhà mà ông ngoại anh làm cho anh không?”

Não bộ Hàn Dữ Tiếu run rẩy.

Vừa liếc mắt hắn đã ý thức được, căn phòng này quả thật cực kỳ quen mắt.

Ông ngoại hắn năm đó am hiểu nghề mộc, khi hắn còn rất nhỏ, từng làm cho hắn một cái mô hình phòng ở như vậy, nói cho hắn biết, rất lâu trước kia, thật ra đây mới là nhà của ông bà ngoại.

Khi đó Hàn Dữ Tiếu chỉ mới cao có tí tẹo, được ông ngoại ôm vào trong ngực, tò mò nghe ông ngoại nói về vật dụng bên trong căn nhà cũ kia, trời thu trong sân có cây hoa quế, mùa đông thì nở hoa mai, sang hạ mặc dù không có hoa sen, nhưng mà cá chép đầu đỏ trong hồ cũng rất thú vị.

Hắn rất thích căn nhà ấy, nhưng thời gian dần trôi, dọn nhà và nhiều chuyện khác, có một ngày, cái nhà ấy bị rơi xuống vỡ tan tành, lại bị người mẹ thờ ơ lạnh nhạt kia của hắn tiện tay ném đi.


Hắn ra ngoài tìm cả một đêm, cũng không thể tìm về được.

Mà trong ngay tháng đó, ông ngoại hắn cũng qua đời.

Tất cả những ký ức tốt đẹp của hắn trong quá khứ, tựa hồ cũng theo tiếng vỡ vụn của căn nhà kia – bị đóng chặt lại.

Đến khi Thẩm Văn Hiên nhìn thấy mô hình căn nhà này, đã là trong ảnh chụp rồi.

Thẩm Văn Hiên tò mò hỏi sao chưa từng nhìn thấy mô hình này, Hàn Dữ Tiếu liền nói cho cậu về lai lịch của nó.

Thật ra lúc hắn kể chuyện, đã không còn khổ sở như trước nữa.

Nhưng Thẩm Văn Hiên nghe xong lại rất khó chịu.

Cậu nhìn khuôn mặt thản nhiên của Hàn Dữ Tiếu, trong đầu cứ luôn xuất hiện chút gì đó chua xót khó tả, cậu chợt nhớ Hàn Dữ Tiếu nhà cậu tốt như vậy, thế mà đồ vật giữ lại được trong đời lại ít như vậy.

Từ lúc đó, Thẩm Văn Hiên đã lên dự định phục hồi căn nhà này.

Cậu lén lút cầm tấm hình cũ đi sau lưng Hàn Dữ Tiếu.

Rõ ràng là một tiểu thiếu gia chưa từng làm việc nặng gì, nhưng lại tăng ca làm việc, cầu khẩn ba mình chỉ đạo bên cạnh, vội vàng làm cho xong trước lễ tình nhân.

Lúc cậu làm thứ này, ba của cậu còn cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi cậu, “Thích thằng nhóc kia đến vậy à?”

Thẩm Văn Hiên vừa cầm lấy cái búa nhỏ đập đập, vừa không đếm xỉa tới mà trả lời, “Giống như ba yêu mẹ con vậy á.”

Ba của cậu cười một tiếng, không nói tiếp nữa, bắt đầu phụ giúp con trai mình làm mộc.

“Thật ra ba em cũng giúp một chút, không tính là một mình em làm á.” Thẩm Văn Hiên suy nghĩ một chút, cảm thấy công lao chính vẫn là của mình, “Nhưng phần lớn là công lao của em, ba em chỉ là trợ thủ thôi.”

Cậu thấy Hàn Dữ Tiếu nói một chữ “giống” xong thì không nói gì nữa, có chút lo lắng, “Sao vậy? Không vui à?”

Cậu đã phải làm rất lâu, nếu Hàn Dữ Tiếu không thích, thì chắc lần này cậu lỗ vốn chết mất.

Kết quả Hàn Dữ Tiếu không nói không rằng bước qua, đột nhiên lột bỏ bao tay của Thẩm Văn Hiên xuống.

Cái bao tay màu trắng mỏng manh kia bị rơi xuống bàn, lộ ra hai bàn tay với vết thương chồng chất, băng gâu dán quanh.

Thẩm Văn Hiên vốn là một tiểu thiếu gia được nâng niu từ bé, lớn như vậy rồi mà ngay cả cái vỏ hoa quả cũng chưa từng phải tự tay lột, hôm nay vì làm căn nhà này, mặc dù có ba của cậu là nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp chỉ đạo bên cạnh nhưng vẫn khiến tay mình bị thương nhiều lần.

“Ê này, anh…” Thẩm Văn Hiên định giấu đi, lại bị Hàn Dữ Tiếu giữ lại.


Hàn Dữ Tiếu tóm được tay của Thẩm Văn Hiên, bắt cậu rải phẳng bàn tay ra.

Trên tay của Thẩm Văn Hiên, tổng cộng có bảy vết thương.

Hàn Dữ Tiếu lặng lẽ cắn chặt răng.

Thẩm Văn Hiên nhìn gương mặt không rõ cảm xúc của Hàn Dữ Tiếu, trong đầu có chút tê dại, “Vì em chưa từng làm mộc bao giờ, nhưng chỉ, chỉ có một ít vết thương nhỏ nhỏ thôi.”

“Em đeo bao tay thì có tác dụng gì?” Ngón tay của Hàn Dữ Tiếu nắm lấy tay của Thẩm Văn Hiên lật qua lật lại, lạnh mặt, vì giận mà mắng cậu, “Em có bản lĩnh thì sau này đừng có tháo xuống.”

“Cũng sắp khỏi rồi, đừng lo lắng.” Thẩm Văn Hiên đáng thương nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Hôm nay không phải lễ tình nhân sao, em chỉ là muốn, ít nhất thì hôm nay không để anh nhìn thấy…”

Thẩm Văn Hiên chơi xấu ôm lấy eo của Hàn Dữ Tiếu, mặt cọ vào bụng hắn, nói thầm, “Em cố gắng như vậy sao anh lại không cảm động, còn mắng em nữa.”

Hàn Dữ Tiếu vuốt tóc Thẩm Văn Hiên, nghĩ thầm, sao hắn lại không cảm động cho được, hiện tại hắn chỉ muốn trói Thẩm Văn Hiên lại xong lập tức chạy đến cục Dân chính đăng ký kết hôn thôi.

Hàn Dữ Tiếu kéo Thẩm Văn Hiên ra khỏi eo mình.

“Anh cũng có quà cho em.”

Hắn vốn muốn đợi về đến nhà rồi mới lấy ra cho Thẩm Văn Hiên xem.

Có ánh nến, hoa hồng, còn có nhẫn cầu hôn và Bánh Mật nhỏ đóng vai hoa đồng.

Hắn vốn muốn làm cho thật trịnh trọng, đặc biệt.

Nhưng hiện giờ hắn không chờ nổi nữa rồi.

Hàn Dữ Tiếu lấy một cái hộp nhẫn hình vuông từ trong túi quần ra.

Mắt Thẩm Văn Hiên sáng rực lên, cậu ngơ ngác nhìn Hàn Dữ Tiếu mở cái hộp kia ra, bên trong là đôi nhẫn nam khảm kim cương.

“Anh đây là, muốn cầu hôn sao?” Thẩm Văn Hiên có chút không thể tin nổi.

Hàn Dữ Tiếu bị cậu chọc cười, hắn cúi đầu đeo nhẫn lên cho Thẩm Văn Hiên, chiếc nhẫn màu bạc trắng sáng, bên trên khảm một khối kim cương, vừa khít với ngón tay của Thẩm Văn Hiên.

“Vậy anh cầu hôn, em có chịu gả hay không?” Hàn Dữ Tiếu hỏi, hắn cúi đầu, hôn lên chiếc nhẫn kia, cũng hôn lên từng vết thương trên tay Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên nghĩ, cậu phải giữ giá một chút, sao có thể bị Hàn Dữ Tiếu gặt hái dễ dàng như vậy được.

Thế nhưng chỉ một giây sau, cậu đã không tự chủ được, nhếch môi, vừa cười vừa nói, “Gả thì gả.”

Món điểm tâm cuối hoàn toàn không được đụng tới.

Chín giờ tối, Bánh Mật nhỏ vốn đã ngoan ngoãn nằm sấp trong ổ mèo của mình, nhưng lại đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, nó lết ra khỏi ổ mèo, ngồi xổm ở cửa ra vào.

Không lâu sau, cửa mở ra, xuất hiện hai người lảo đảo đi tới.

Là hai vị ba ba mất tích khá lâu của bạn nhỏ Bánh Mật.


Bánh Mật lập tức kích động kêu meo meo.

Kết quả hai vị ba ba của nó lại ôm nhau, hôn hít nồng nhiệt, không thèm để ý tới nó.

Thẩm Văn Hiên bị Hàn Dữ Tiếu đè lên cửa hôn, Hàn Dữ Tiếu vừa hôn cậu, vừa cởi bỏ áo sơ mi của cậu ra, ngón tay hơi lạnh dò xét vào trong, vuốt ve qua lại trên eo và mông của cậu.

Thẩm Văn Hiên không ngừng cọ xát lên người Hàn Dữ Tiếu, đại não bị thiêu đến mơ mơ hồ hồ, vừa cởi bỏ áo khoác đen của Hàn Dữ Tiếu xuống xong lập tức ném ra chỗ khác.

Sau đó Hàn Dữ Tiếu nâng mông của cậu lên, ôm lấy cậu, hai người hôn thẳng một đường từ cửa chính vào phòng ngủ.

Thẩm Văn Hiên bị Hàn Dữ Tiếu quăng lên giường, cậu tự cởi quần ra, cắn môi, hai chân kẹp lấy Hàn Dữ Tiếu, chống nửa người lên hôn môi với Hàn Dữ Tiếu.

Tay Hàn Dữ Tiếu đỡ lấy gáy Thẩm Văn Hiên, vừa tức tốc cởi bỏ áo sơ mi của mình.

Bánh Mật Chinchilla không cam lòng khi bị xem nhẹ, lách vào theo khe cửa chưa đóng chặt, nhảy lên trên giường, quan sát hai nhân loại kỳ quặc này, kêu meo meo meo.

Thẩm Văn Hiên bị Hàn Dữ Tiếu hôn đến thở hồng hộc, nhưng vẫn còn rất quan tâm tới vấn đề giáo dục con cái, phất tay với Bánh Mật nhỏ, “Chưa trưởng thành thì không thể coi cái này, ngoan ngoãn trở về ổ đi.”

Bánh Mật nhỏ vừa meo meo, vừa nghiêng đầu nhìn cậu, đã mấy ngày nó không được gặp Thẩm Văn Hiên rồi, muốn đi tới cọ cọ cậu.

Kết quả Hàn Dữ Tiếu tóm lấy cái gáy của nó, đứng dậy đi ra ngoài.

Hàn Dữ Tiếu mang theo con mèo không bớt lo này của nhà mình, nhốt nó vào căn phòng cho mèo.

Hàn Dữ Tiếu để trần nửa người, cảnh cáo nói với mèo con ở trong lồng, “Khi tao và ba ba Văn Hiên của mày đang làm việc, mày phải đàng hoàng chút. Bằng không thì đừng có nhắc tới thịt bò, mà hai khối thịt ở ngực tao cũng bắt mày phải giảm đấy.”

Sau đó không đợi Bánh Mật nhỏ trả lời, Hàn Dữ Tiếu lập tức xoay người vào trong phòng, cửa gỗ nặng nề đóng sập một cái, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng mấy tiếng rầm rì như có như không, xen lẫn hai tiếng nức nở gần như không thể nghe thấy.

Đến lúc sau, còn có thể nghe thấy tiếng Thẩm Văn Hiên khóc mắng Hàn Dữ Tiếu, mắng hắn là cầm thú.

Hàn Dữ Tiếu chấp nhận hết mấy lời mắng mỏ của Thẩm Văn Hiên ở trên giường.

Hắn cầm lấy tay của Thẩm Văn Hiên, mười ngón đan xen, hai chiếc nhẫn cùng kiểu giao thoa.

Hàn Dữ Tiếu cúi đầu hôn lên ngón tay của Thẩm Văn Hiên, thầm thì, “Gọi ông xã.”

Thẩm Văn Hiên đỏ mắt, “Đồ lưu manh nhà anh.”

Hàn Dữ Tiếu cố ý đỉnh đỉnh cậu.

Thẩm Văn Hiên cắn chặt bờ môi.

Hàn Dữ Tiếu lại đỉnh, nhưng lại không chịu cho Thẩm Văn Hiên được sảng khoái.

Thẩm Văn Hiên sắp khóc tới nơi rồi.

“Ông xã…” Thẩm Văn Hiên khóc chít chít kêu lên một tiếng, cậu đầu hàng, Hàn Dữ Tiếu quả thật không phải là người.

Hàn Dữ Tiếu nở nụ cười, hắn cúi đầu, hôn lên vành tai của Thẩm Văn Hiên, nói, “Cục cưng thật ngoan.”

Thẩm Văn Hiên há mồm cắn lên vai hắn, để lại một dấu răng tròn trịa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui