Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Thẩm Văn Hiên chưa từng hôn ai bao giờ, nên cậu thật sự không thể đánh giá được kỹ thuật hôn của Hàn Dữ Tiếu có tốt hay không, nhưng cậu vẫn bị hôn đến choáng váng, Hàn Dữ Tiếu mút lấy đầu lưỡi của cậu, cậu cũng tỉnh tỉnh mê mê mở to miệng mình, IQ vốn đã không cao, hiện giờ trực tiếp tụt xuống số âm luôn rồi.
Tay Hàn Dữ Tiếu ôm lấy eo của cậu, lúc hai người đang hôn cơ thể khó tránh khỏi sẽ cọ xát vào nhau, ngực chạm ngực, chân của Hàn Dữ Tiếu đặt ở giữa hai chân cậu, Thẩm Văn Hiên bị hôn đến mức não thiếu dưỡng khí, trong mơ hồ cảm giác thân thể của mình hình như có phản ứng kỳ quái.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là một phút đồng hồ, cũng có thể là là một trăm năm, Hàn Dữ Tiếu buông lỏng cậu ra.
Hai người đều thở gấp, luồng nhiệt Hàn Dữ Tiếu thở ra còn phả vào môi của Thẩm Văn Hiên, môi cậu hồng nhuận phơn phớt tựa như có thể nhỏ ra máu, đôi má cũng hồng, cặp mắt giống như phủ kín một tầng sương mù mỏng, tựa như một chú nai con vừa trào đời không bao lâu, còn ngây ngốc nhìn Hàn Dữ Tiếu.
Hàn Dữ Tiếu bị cậu nhìn đến căng tim, chỉ cần hắn thiếu tự chủ một chút thôi, cái tên ngốc này đã bị đè xuống làm luôn rồi.
“Cậu, cậu hôn tôi làm gì vậy?” IQ của Thẩm Văn Hiên vẫn còn đang lủng lẳng ở con số âm, hơi thở bất ổn khẽ dò hỏi.
Hàn Dữ Tiếu sốt ruột nhìn cậu một cái, suy nghĩ quay vòng vòng.
Thật ra nụ hôn vừa rồi không nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng mà một thiếu niên có trầm ổn tới cỡ nào thì cũng sẽ có lúc không khống chế được mình, Thẩm Văn Hiên mặc quần áo hắn mua, ngủ ở bên cạnh hắn, còn không thành thật đùa nghịch cúc áo của hắn, trong miệng lại thì thầm nói về nữ sinh khác, còn hào phóng ảo tưởng một cuộc tình thật đẹp.
Hàn Dữ Tiếu nghe xong đầu óc quay vù vù, chờ tới lúc phản ứng lại, hắn đã hôn lấy hôn để Thẩm Văn Hiên rồi.
Mà hết lần này tới lần khác, Thẩm Văn Hiên lại không hề đẩy hắn ra.
Hắn nhìn Thẩm Văn Hiên, sắc hồng trên mặt Thẩm Văn Hiên đã bớt xuống, ánh mắt có chút tránh né, không dám nhìn thẳng hắn, cũng lén lút nhích ra xa hắn, hai người nằm cách nhau một khoảng bằng bàn tay.
Hàn Dữ Tiếu thầm nói hỏng rồi.
Hắn quá nóng vội, mà dù cho Thẩm Văn Hiên không có khúc mắc sau khi bị một người đàn ông cưỡng hôn thì con thỏ hoạt bát trắng trẻo này cũng đã nổi lên cảnh giác rồi, rút mình vào trong hang, chỉ dám thò đầu ra khỏi cửa động nhìn hắn.
Thất sách. Hàn Dữ Tiếu tự mắng mình trong lòng.
Nhưng trên mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi cong khóe miệng lên, nở nụ cười, “Cho cậu tự thử nghiệm, ai mới là người có kỹ thuật không tốt.”
Hắn duỗi hai ngón tay ra, nắm lấy cái cằm của Thẩm Văn Hiên, “Kỹ thuật của cậu nát như vậy, còn muốn tìm bạn gái, hôn bạn gái ư?” Hắn phát ra một tiếng cười nhạo, “Trước tiên cứ thành thật yêu đương với bài giải sai đi.”
Thẩm Văn Hiên nghi ngờ nhìn hắn, chỉ trích nói, “Cậu dùng miệng nói là được rồi, tự dưng không nói không rằng, đã…” Đã nhào đầu lên trước hôn tôi.
Đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy đầu lưỡi hơi tê tê, cặp môi cũng sưng lên cả, xúc cảm mà Hàn Dữ Tiếu để cho cậu hình như vẫn còn đọng lại trên môi.
Cậu rất tủi thân mà nhỏ giọng nói, “Đây chính là nụ hôn đầu của tôi đó.”
Trong tưởng tượng của cậu, nụ hôn đầu phải là cậu anh tuấn tiêu sái đi hôn một cô gái thẹn thùng bẽn lẽn, hôn đến mức người ta ngơ ngơ ngác ngác đỏ mặt mềm tay, mà không phải mình bị buộc đến góc tường, suýt chút nữa bị hôn đến ngất đi.
Hàn Dữ Tiếu lại bị một câu ‘nụ hôn đầu tiên’ nhẹ nhàng này làm cho rung động, cậu bạn nhỏ nhà hắn ngây thơ đến mức hắn cũng phải xấu hổ xuống tay, tuổi ngần này rồi, thế mà vẫn còn là nụ hôn đầu tiên, non nớt mê người giống như quả táo xanh vậy.
“Được thôi, lần sau không dọa cậu nữa.” Hàn Dữ Tiếu lười biếng nói ra, hiện tại hắn cực kỳ dễ nói chuyện, tuy rằng dục vọng trong lòng vẫn đang rục rịch, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Văn Hiên lại đặc biệt ôn nhu, hắn cười rồi nhéo nhẹ cái tai của Thẩm Văn Hiên, “Chỉ chọc cậu thôi, không có ý gì khác. Con trai thì hay tranh cường hiếu thắng ở phương diện này.”
Lời nói hoang đường này ngay cả bản thân hắn cũng không tin nổi, và hắn cũng biết Thẩm Văn Hiên sẽ không tin hết.
Tâm tư của Thẩm Văn Hiên đơn giản, nhưng chưa đến mức người khác nói gì đều tin.
Hàn Dữ Tiếu nhìn Thẩm Văn Hiên hơi nhíu mày, ánh mắt có chút tủi thân, tự cảm thấy mình mang tội ác tày trời.
Sở dĩ hắn dám lừa gạt Thẩm Văn Hiên như vậy, chẳng qua là dựa vào việc Thẩm Văn Hiên không nỡ rời bỏ người bạn là hắn đây. Chỉ cần hắn hạ bậc thang, bất kể lý do đó có cứng nhắc nực cười tới cỡ nào, Thẩm Văn Hiên vẫn sẽ theo xuống cùng thôi.
Bởi vì Thẩm Văn Hiên luyến tiếc hắn.
Lòng hắn tự biết rõ.
Quả nhiên, Thẩm Văn Hiên buồn bực nhìn vào hai mắt của hắn, không có lực uy hiếp gì nói, “Vậy lần sau cậu không thể như vậy, vốn dĩ tôi muốn để lại nụ hôn đầu tiên cho vợ của tôi đó.”
Thẩm Văn Hiên cuốn hết chăn đi, bọc mình thành một con nhộng, xoay người sang chỗ khác không thèm nhìn Hàn Dữ Tiếu.
Hàn Dữ Tiếu bất đắc dĩ nở nụ cười ở sau lưng cậu.
Hàn Dữ Tiếu nói thầm trong lòng, vợ thì vợ, dù sao nụ hôn đầu tiên vẫn thuộc về hắn. Hắn đi xuống giường, quen cửa quen nẻo lấy một cái chăn khác từ trong tủ quần áo ra, đắp lên cho mình.
Hắn nhìn lên trần nhà, trong lòng nghĩ cứ cho Thẩm Văn Hiên một chút thời gian giảm xóc đã, còn mình thì cũng nên lập lại kế hoạch tỏ tình rồi.
Hắn đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch cũ của mình, Thẩm Văn Hiên nổi lên cảnh giác, hắn không chờ được tới lúc bé thỏ con tự chui đầu vô lưới nữa.
Thẩm Văn Hiên đưa lưng về phía hắn, thật ra vẫn chưa ngủ được, một lát sau, cậu buồn buồn hỏi Hàn Dữ Tiếu, “Cậu có kinh nghiệm rất phong phú ư, kỹ thuật hôn tốt như vậy?”
Hàn Dữ Tiếu quay đầu nhìn con nhộng bên cạnh mình, cảm thấy cậu đáng yêu chết đi được.
Hắn làm gì có kinh nghiệm chứ, sống mười chín năm, lần đầu động tâm, không phải đã thua bởi Thẩm Văn Hiên rồi đấy sao.
“Cậu đoán xem.” Hắn lười biếng nói.
Thẩm Văn Hiên không nói nữa, kéo chăn lết sang bên cạnh, kiên quyết phân rõ giới hạn với tên lưu manh này.
–
Thẩm Văn Hiên ngủ không được.
Cậu bọc trong chăn, ngón tay lén lút vươn ra sờ bờ môi của mình. Môi của cậu đã lạnh xuống, không hề ấm áp sưng tấy giống như vừa rồi.
Nhưng ngực của cậu vẫn đang đập thình thịch, cậu không tự làm chủ được mình, tựa như có một ngàn con thỏ hoang đang nhảy disco trong tim của cậu.
Thật ra cậu cũng không tin tưởng lời nói của Hàn Dữ Tiếu hoàn toàn, gì mà chỉ là chọc cậu, để cậu nhìn xem ai mới là người có kinh nghiệm phong phú hơn á?
Nhưng cậu có thể nói gì được nữa, tóm chặt Hàn Dữ Tiếu bắt hắn trả lại trong sạch cho mình chắc?
Thẩm Văn Hiên chỉ tưởng tượng tới cảnh tượng kia một chút, đã nổi hết cả da gà da vịt lên rồi.
Cậu chẳng có mục đích mà đoán mò, lúc thì nghĩ cậu không muốn mất đi một người anh em tốt như Hàn Dữ Tiếu, lúc thì lại nghĩ tới ngày mai phải từ chối lời tỏ tình của Lý Đồng như thế nào, lúc sau lại chuyển sang thắc mắc không biết Hàn Dữ Tiếu rốt cuộc là thích nam hay là nữ, thật ra cậu cũng không để bụng tới chuyện Hàn Dữ Tiếu có thích nữ không cho lắm, nhưng cậu có thể khẳng định mình là thẳng… Chung Nịnh đẹp như vậy, lại còn thích nam mà cậu cũng không thấy rung động, không phải là thẳng thì là gì?
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cậu cũng thiếp đi.
Cậu mơ một giấc mơ kỳ quặc.
Trong mơ Hàn Dữ Tiếu kết hôn, cậu đi tham dự hôn lễ. Vốn dĩ cậu nên vui mừng mới phải, cậu được tới làm phù rể cho Hàn Dữ Tiếu giống như trong dự định của cậu vậy, Hàn Dữ Tiếu là bạn thân của cậu, cậu đi cùng Hàn Dữ Tiếu chứng kiến từng chuyện lớn nhỏ trong cuộc đời hắn.
Nhưng cậu đợi cùng Hàn Dữ Tiếu cả buổi, cô dâu lại không tới, trên thảm đỏ trống rỗng.
“Cô dâu chạy trốn mất rồi.” Trong mơ Hàn Dữ Tiếu đã cao lớn hơn nhiều vẫn rất bình tĩnh, đột nhiên lôi nhẫn cưới ra, đeo lên tay cậu, “Hết cách rồi, cậu vào thay thế đi.”
Thẩm Văn Hiên trợn tròn mắt, sau đó cúi đầu nhìn xuống, cậu phát hiện trên người mình đang mặc áo cưới trắng như tuyết, còn là loại váy xòe bồng bềnh.
Lại quay sang, Chung Nịnh Thẩm Ngôn Ngôn đều ngồi ở dưới vỗ tay, hoàn toàn không cảm thấy bất thường chút nào.
Sau đó Hàn Dữ Tiếu dẫn dắt cậu đeo nhẫn lên cho hắn, hai người đứng trước mặt một đống người thân, lại hôn tiếp…
–
Thẩm Văn Hiên cuối cùng là sợ hãi mà bật dậy.
Cậu mở mắt ra, bên ngoài trời sáng choang, Hàn Dữ Tiếu đang đứng bên giường cậu mặc quần áo, áo sơ mi phẳng phiu và quần dài, xuyên qua ánh sáng thấy được vòng eo rắn chắc.
Thẩm Văn Hiên còn từng sờ qua, cậu thừa biết Hàn Dữ Tiếu có cơ bụng.
“Tỉnh rồi? Buổi sáng muốn ăn gì, bánh bao sữa vàng nhé? Tôi chiên thêm cho cậu một quả trứng nữa?” Hàn Dữ Tiếu cực kỳ tự nhiên hỏi cậu.
“Ăn.” Thẩm Văn Hiên tinh thần hoảng hốt, cảm thấy cứ sai sai kiểu gì.
Đột nhiên cậu vỗ đùi một phát, cảnh tượng này rõ ràng chính là sau tân hôn, cô dâu mới rời giường, chú rể nhu tình mật ý hỏi vợ yêu muốn ăn gì.
“Không ăn.” Cậu đổi giọng, “Tôi muốn ăn bánh rán, còn muốn kẹp thêm hành tây.”
Kiên quyết cắt bỏ toàn bộ biến số mập mờ.Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa tỏ tình đâu, khiến cả nhà thất vọng rồi.
(*) Bánh bao sữa vàng:
//