Lúc rời khỏi tiệm bánh, Bùi Thanh Nguyên cầm theo một túi bánh mới ra lò, cả Bùi Hoài Sơn cũng được nhét cho một túi giống vậy, còn Hà Thế Văn nói thế nào cũng không chịu nhận tiền.
Ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn từ trong túi, Bùi Hoài Sơn trân trọng nói cảm ơn với Hà Thế Văn.
Hà Thế Văn mỉm cười hàm hậu, xua tay: "Không có gì không có gì, bác đừng khách sáo như thế.
Khi nào bác rảnh nhớ qua tiệm bánh của cháu chơi nhé, lần sau gặp!"
Hà Thế Văn đứng ngoài cửa nhìn ba người rời đi, vẫy tay mãi không ngừng.
Vừa đẩy cửa bước vào trong cửa hàng đã thấy ngay những bức ảnh mới trên tường.
Một cái là Quý Đồng giơ tay chữ V cùng Bùi Thanh Nguyên mang vẻ mặt điềm tĩnh.
Còn một cái khác là Bùi Thanh Nguyên đứng ở giữa, Hà Thế Văn với Quý Đồng đứng hai bên đang giơ tay chữ V, cười tít cả mắt.
Tấm này là Bùi Hoài Sơn chụp cho bọn họ.
Có lẽ là do người chụp ảnh, hoặc có lẽ là do ảnh hưởng của hai người ngốc nghếch bên cạnh nên Bùi Thanh Nguyên trong bức ảnh này hiếm khi lại nở nụ cười.
Hà Thế Văn nhìn một lúc, chợt nhớ đến bóng lưng vội vã đạp xe vào cái đêm rất lâu về trước.
May mà hôm đó ông đã gọi thiếu niên đứng bồi hồi ngoài cửa ấy lại.
Chuông gió treo ở cửa lại vang lên âm thanh lanh lảnh, có khách vào, Hà Thế Văn mỉm cười quay đầu lại.
...
Cạnh chiếc xe ô tô bên lề đường, Bùi Hoài Sơn đưa túi bánh đầy ắp cho tài xế, quan sát những cửa hàng trên con phố này, bùi ngùi nói: "Con đã gặp được một người tốt bụng, mà người tốt bụng thường sẽ gặp may mắn."
Bùi Thanh Nguyên nghe hiểu ý ông cụ, im lặng gật đầu.
"Giờ đi đứng cũng ổn rồi, ông sẽ về trên núi ở cho yên tĩnh, chuyện công ty vẫn nên giao lại cho người trẻ tuổi thôi." Bùi Hoài Sơn cười nói: "Khi nào được nghỉ nhớ đến thăm ông nội, nếu bố mẹ Đồng Đồng yên tâm thì cũng đưa cả Đồng Đồng theo nhé.
Hồi nhỏ con đã đến mấy lần rồi, còn nhớ không?"
"Con nhớ mang máng." Bùi Thanh Nguyên nói: "Có rất nhiều cây ăn quả."
"Đúng rồi, mùa Hè mát lắm, đợi lúc con thi Đại học xong được nghỉ hè là vừa đẹp." Bùi Hoài Sơn nói: "Khi đó nhiều cây đã ra quả rồi, có đào, vải, dương mai...!Còn có cả suối nữa, nghe nói đám trẻ các con đều thích ăn lẩu phải không? Ông nghe đám nhóc trên núi nói nước suối này nấu lẩu ngon lắm."
Nghe mấy lời ông nội nói phía sau, Bùi Thanh Nguyên thấy ánh mắt Quý Đồng ngày càng sáng rực, hơn nữa còn nuốt nước miếng đầy tính ám chỉ, hắn phì cười, nói: "Vâng ông, chờ được nghỉ Hè con sẽ dẫn bạn đến chơi."
Khi ấy Quý Đồng sẽ có diện mạo mới.
"Được được, nhớ dẫn bạn đến nhé!" Bùi Hoài Sơn rất vui vẻ: "Bao nhiêu cũng được, có nhiều phòng lắm!"
Quý Đồng đã bắt đầu tưởng tượng ra nồi lẩu rồi: "Cảm ơn ông nội, ông nội tốt quá."
"Ừ!" Bùi Hoài Sơn vui vẻ đáp lại tiếng gọi ông nội của cậu.
Ông xoa đầu Quý Đồng, vốn cũng muốn xoa đầu cháu trai mình như hồi nhỏ, nhưng giờ Bùi Thanh Nguyên cao hơn ông rồi nên chỉ khẽ vỗ vai hắn.
"Con trưởng thành rồi, cũng vui vẻ hơn trước nhiều." Cuối cùng Bùi Hoài Sơn nói: "Ông vui lắm."
Bùi Thanh Nguyên định nói gì đó song lại không tìm được lời nào thích hợp nên hắn chỉ đáp vâng, sau đó bắt chước Bùi Hoài Sơn xoa đầu Quý Đồng.
Ánh chiều tà dịu dàng buông xuống.
Sau khi tạm biệt Bùi Hoài Sơn, Bùi Thanh Nguyên dắt tay Quý Đồng đi bộ về nhà.
"Nhuyễn Nhuyễn, có phải tóc em bị xoa rối rồi không?"
"...!Không rối đâu."
"Thật không? Để em nhìn thử xem."
Ngay sau đó Bùi Thanh Nguyên trông thấy Quý Đồng mở balo sau lưng, lấy một cái gương nhỏ ra.
"Sao lại có gương?"
"Vì đây là chiếc túi thần kỳ nối liền với không gian huyền bí, em còn có thể biến ra Hoa Hoa nữa cơ, hay tranh thủ lúc đang không có ai, anh muốn gặp Hoa Hoa không?"
"...!Thôi."
"Đúng rồi, vừa nãy anh bảo để "Papa" của em đến họp phụ huynh, anh có định đổi ý không thế?"
Nhìn Quý Đồng đang cầm gương sửa lại tóc, Bùi Thanh Nguyên nghĩ một hồi rồi cam kết: "Không đâu."
"Tốt quá!" Quý Đồng lập tức hoan hô: "Cảm ơn ký chủ!"
"Vậy em định xuất hiện kiểu gì?"
Quý Đồng lắc đầu: "Đây là bí mật, đến khi đó anh sẽ biết."
"Ừm."
"À mà Nhuyễn Nhuyễn này, hôm họp phụ huynh ấy, em xin nghỉ một ngày được không? Tối em sẽ về đúng giờ để đi họp."
"Xin nghỉ?"
"Em có một việc quan trọng cần làm nên phải tạm thời rời khỏi đây, nhưng em sẽ để lại dữ liệu trong đồng hồ để giám sát tình hình xung quanh ký chủ.
Trong trường hợp gặp phải tình huống khẩn cấp mà em không biết, ký chủ cũng có thể liên hệ với em bất cứ lúc nào, em sẽ đến ngay."
Việc quan trọng kia chính là đi đón học sinh Tiểu học Phương Hạo, người đang chán đến mức liên tục spam đổ xúc xắc trong nhóm chat.
Trước vô số tiếng "Anh Quý Đồng" từ không cam lòng đến chai lì, cậu không khỏi thấy đồng cảm với học sinh Tiểu học đáng thương này nên định mấy ngày nữa mời cậu ta đến đây chơi.
Kết nối dữ liệu xuyên thế giới là một việc rất phức tạp, cũng cần làm rất nhiều thủ tục.
Hơn nữa dù sao Phương Hạo cũng là người bạn đầu tiên đến thăm cậu nên Quý Đồng nhất định phải làm tròn vai trò chủ nhà, dẫn cậu ta đi chơi để làm quen với hoàn cảnh ở đây.
Nghĩ mà thấy kích động ghê, cảm giác như thể chuẩn bị gặp gỡ bạn qua mạng vậy.
Đây chính là bạn qua mạng xuyên thế giới đó!
Nói xong, Quý Đồng nhìn ký chủ bên cạnh đầy mong đợi.
Ngoài cuộc họp của hệ thống ra thì đây là lần đầu tiên Quý Đồng xin hắn nghỉ.
Bùi Thanh Nguyên thoáng sững sờ, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, gật đầu đồng ý: "Được rồi."
Mặc dù không biết Quý Đồng đi đâu nhưng chỉ nghỉ một ngày nên sẽ chóng qua thôi, Bùi Thanh Nguyên nghĩ vậy.
Nhưng đến ngày hôm đó, một ngày tưởng chừng không khác gì ngày thường lại không còn bình thường nữa.
Quý Đồng đã biến mất từ sáng sớm, trong nhà không còn bạn nhỏ thích hát hò chạy nhảy khắp nơi nữa mà chỉ còn hắn với Hoa Hoa ăn sáng trong yên tĩnh.
Lúc ra khỏi cửa, đồng hồ Bé Đẹp vẫn thông báo tuyến đường và thời gian dự kiến cho hắn, đây là chương trình được Quý Đồng cài sẵn, nhưng giọng nói máy móc kia sẽ không đưa ra những lời nhận xét ngớ ngẩn về hình dáng của những đám mây trên bầu trời.
Bùi Thanh Nguyên lặng lẽ đạp xe đến trường.
Lúc hắn vừa bước vào lớp, trên màn hình đồng hồ lập tức xuất hiện một dòng chữ.
[Ngày mới bắt đầu rồi, ký chủ cố lênヾ(@^▽^@)ノ]
Bên cạnh dòng chữ là bong bóng sặc sỡ cùng những bông hoa nhí, là phong cách quen thuộc của Quý Đồng.
Bùi Thanh Nguyên vô thức muốn nói chuyện với cậu, nhưng lời nói sắp thốt ra đã kịp dừng lại.
Vẫn là chương trình được cài sẵn.
Nhìn dòng chữ dần mờ đi, chẳng hiểu sao hắn lại thấy buồn buồn.
Đang là giờ đọc sách buổi sáng, tiếng đọc sách ồn ào quanh quẩn khắp lớp, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng đọc sách của lớp bên cạnh, đâu đâu cũng rất náo nhiệt.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên chỉ cảm thấy quá đỗi yên tĩnh.
Không còn trông thấy những hình ảnh biến ảo liên tục của người máy trên mặt đồng hồ, cũng không còn nghe thấy giọng nói trong trẻo luôn vang lên trong đầu nữa.
Bầu trời quang đãng, thế giới được nắng ấm chiếu rọi này bỗng trở nên tầm thường.
Hắn ngẩn người hồi lâu, quyển sách trên tay vẫn dừng ở trang đã đọc hôm qua.
Giờ Quý Đồng đang ở đâu?
Việc rất quan trọng là việc gì?
Bùi Thanh Nguyên không nhịn được mà nghĩ đến hai vấn đề này.
...
Cách hắn rất xa, ở một góc khuất hoang vắng nào đó trong thành phố, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện từ hư không.
Một người đàn ông điển trai mặc đồ đen nhìn xung quanh, cả người hơi lung lay.
Quý Đồng ngồi trên tảng đá đợi hồi lâu, lập tức hồ hởi vẫy tay với cậu ta: "Em trai Tiểu Hạo."
Phương Hạo không phản bác tiếng "Em trai Tiểu Hạo" kia, song vẻ mặt vẫn hết sức khác thường.
Quý Đồng bất mãn nói: "Sao mặt mũi khó chịu vậy, em gọi anh suốt rồi còn gì."
"Không phải vì thế." Phương Hạo có vẻ hơi khó mở miệng: "...!Truyền tống qua đây hơi choáng."
Cậu ta đứng một lúc vẫn thấy choáng, không thèm giữ hình tượng nữa mà ngồi bệt xuống tảng đá bên cạnh Quý Đồng.
Quý Đồng ngạc nhiên nhìn học sinh Tiểu học có tạo hình điển trai nhưng vẻ mặt lại ủ rũ bên cạnh, hỏi: "Trước kia em có bị say xe không?"
"Có." Phương Hạo thành thật gật đầu: "Bị từ nhỏ."
Quý Đồng cảm thán: "May mà em đến thế giới huyền huyễn, cảm giác bay qua bay lại thích không?"
"Ừm, thích lắm." Phương Hạo gật đầu: "Lần sau sẽ dẫn anh qua chơi."
Quý Đồng thử tưởng tượng bộ dạng say xe của học sinh Tiểu học, bỗng thấy hình tượng lạnh lùng đẹp trai trước đây trở thành đáng yêu.
Cậu lấy thuốc say xe với một chai nước trong túi vạn năng của mình ra đưa cho Phương Hạo.
"Cảm nhận lại sức mạnh của khoa học hiện đại đi này."
Đồ ăn có hiệu quả hơn nhưng không biến ra được, kia là một trong số thứ cậu chuẩn bị sẵn từ trước, không ngờ lại dùng đến thật.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Quý Đồng đón bạn đến chơi nên không tránh khỏi hưng phấn quá độ.
Nhưng cũng chỉ hơi hơi thôi.
Đương nhiên điều này không cần nói cho học sinh Tiểu học biết.
Phương Hạo ngẩng đầu nhìn cậu tỏ ra khá bất ngờ, cậu ta nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn anh."
Quý Đồng thừa cơ xoa đầu trai đẹp: "Không có gì, chào mừng đến thế giới của anh."
"Này, đừng có làm rối kiểu tóc của em."
"Không rối đâu, nhìn càng đẹp trai hơn ấy.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Công Tử Khuynh Thành
2.
Lần Đầu Biết Yêu
3.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4.
Bí Mật Nơi Góc Tối
=====================================
"Thật không?"
"Thật mà, tiếc là anh không có gương, nếu không sẽ cho em nhìn thử."
"Vậy để em biến ra cái gương —"
"Thôi được rồi." Quý Đồng vội vàng vuốt lại tóc cho cậu ta, nói sang chuyện khác: "Em thấy đỡ hơn chưa? Giờ muốn đi đâu chơi?"
Hai tiếng sau, Quý Đồng và Phương Hạo cực kỳ không nỡ rời khỏi phòng game arcade, trên tay cầm theo một túi đựng một đống gấu bông.
Thấy bệnh cạnh có cửa hàng kem, hai người liếc nhau một cái, sau đó cả hai rất ăn ý mà đổi hướng đi sang.
"Nếu anh lớn hơn tí nữa thì tốt rồi." Phương Hạo cầm kem ốc quế, thở dài: "Giờ dẫn anh đi chơi cũng chỉ có thể ném rổ với gắp gấu, chứ sang chơi máy game khác cứ có cảm giác như đang phạm tội ấy."
"Đúng vậy, anh cũng muốn lớn lên." Quý Đồng cũng thở dài theo: "Nhưng mà em chỉ là học sinh Tiểu học, không có anh thì em cũng không chơi được."
"...!Ừ ha."
Động tác lẫn vẻ mặt gần như giống hệt nhau của một lớn một nhỏ hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.
"Phải rồi, ký chủ của anh đang đi học à?" Phương Hạo tò mò hỏi: "Chờ anh ta tan học là em được gặp phải không?"
Lần này thân phận bên ngoài của Phương Hạo là vệ sĩ của Quý Đồng dựa theo bối cảnh gia đình hư cấu của cậu, cho nên thân phận này cũng coi như hợp lý.
Đương nhiên, lúc về Quý Đồng sẽ giải thích với Bùi Thanh Nguyên rằng đây là hệ thống dồng nghiệp từ thế giới khác đến đây ngắm cảnh, ngoài thân phận con người của cậu với Phương Hạo ra thì những chuyện khác đều có thể nói thật cho ký chủ biết.
Nghe cậu ta nhắc đến ký chủ, Quý Đồng tiện thể kiểm tra dữ liệu hình ảnh theo thời gian thực truyền tới, không thấy có gì khác thường mà Bùi Thanh Nguyên cũng không liên lạc gì với cậu cả.
"Ừ, lúc đó sẽ giới thiệu cho hai người làm quen với nhau." Quý Đồng yên tâm đóng cửa sổ giám sát lại: "Tối nay trường của ký chủ nhà anh sẽ tổ chức họp phụ huynh."
"Em ghét nhất là họp phụ huynh." Phương Hạo cau mày, tiện mồm hỏi: "Ai đi họp cho anh ta thế?"
"Anh em mình."
"..." Cây kem ốc quế của Phương Hạo tí thì rơi xuống đất: "Hả? Ai cơ?"
Quý Đồng mỉm cười: "Qua đây, anh bàn với em chuyện này."
Một lúc lâu sau, Phương Hạo đã nghe xong xuôi lại ngồi thẳng lần nữa, vẻ mặt có hơi khó tả.
"Vậy không phải em thành con rối hình người à?" Phương Hạo nghĩ một hồi, không vui lắm: "Đã thế còn dùng mặt người khác."
"Không không không, sao lại nói là con rối được." Quý Đồng lắc đầu liên tục, giọng điệu trịnh trọng hỏi cậu ta: "Quý Yến Hành có đẹp trai không?"
"...!Đẹp trai."
"Em biết Robot biến hình không?"
"Đương nhiên là biết, nhưng cái này thì có liên quan gì đến Robot biến hình?"
"Bên trong Robot biến hình có khoang điều khiển, trong khoang điều khiển sẽ có một người điều khiển đúng không?"
"Đúng."
"Đấy, thế chẳng phải là hai anh em mình kết hợp à? Anh phụ trách điều khiển, em phụ trách đẹp, tuy anh là người nói chuyện và chỉ huy nhưng người khác không biết, em mới là người bọn họ nhìn thấy mà, là cỗ máy chiến tranh siêu đẹp trai Robot - Quý Yến Hành - biến hình!"
Nhìn ánh mắt đột nhiên sáng rực của Phương Hạo, Quý Đồng biết cậu ta động lòng rồi.
Không một học sinh Tiểu học nào có thể từ chối cơ hội trở thành Robot biến hình siêu đẹp trai siêu ngầu hết.
Sau một lúc trầm tư, Phương Hạo hắng giọng, ra vẻ tùy ý nói: "Được rồi, em đành bất đắc dĩ đồng ý với anh vậy."
Quý Đồng hài lòng vươn tay: "Hợp tác vui vẻ."
Phương Hạo cũng hài lòng nắm tay cậu: "Nhớ thể hiện đẹp trai vào nhé."
Trước tâm trạng mong chờ khác nhau từ những người khác nhau, màn đêm dần buông xuống.
Buổi tự học tối nay của lớp 12 được hủy bỏ, phòng học sẽ được dành cho họp phụ huynh.
Học sinh có thể về nhà hoặc ký túc xá luôn sau khi tan học, hoặc cũng có thể đi dạo trong sân trường đợi bố mẹ mình họp xong rồi cùng về.
Giữa những học sinh đang thấp thỏm lo lắng, sự yên lặng có phần ủ dột của Bùi Thanh Nguyên thành ra lại rất bình thường.
Buổi tối hắn đi tập bóng rổ nên tự học tối có được nghỉ cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Trên đường đến nhà thể chất như thường lệ, Bùi Thanh Nguyên chỉ cảm thấy ngày hôm nay quá dài.
Thật ra có mấy lần hắn muốn liên lạc cho Quý Đồng, nhưng mỗi khi định mở miệng lại thôi.
Hắn không tìm thấy lý do thích hợp.
Cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì cần hệ thống giúp đỡ.
Thế nên tại sao hắn lại muốn tìm Quý Đồng?
Bùi Thanh Nguyên cảm thấy tâm trạng này rất kỳ lạ.
Hoàn toàn không thể giải thích được bằng logic rõ ràng có trật tự.
Trong bầu trời đêm đầy sao, trên con đường được ánh đèn rọi sáng trưng, hắn đẩy cửa nhà thể chất ra lặng lẽ đi vào.
Cùng lúc đó ngoài cổng trường đang vô cùng ồn ào, một chiếc xe sang màu đen chậm rãi dừng lại.
Cổng trường đậu đầy xe, hôm nay có khá nhiều phụ huynh lái xe đến, nhưng chiếc xe sang này vẫn cực kỳ thu hút sự chú ý.
Một phụ huynh mê xe cảm thán: "Không thấy chiếc xe này trong buổi họp phụ huynh học kỳ trước, không biết là ông chủ nào ăn nên làm ra nhỉ?"
Nhưng khi cửa xe mở ra, tiếng bàn tán xung quanh bỗng im bặt.
Một người đàn ông điển trai bước xuống xe, khí chất lôi cuốn tỏa ra bốn phía.
Bộ âu phục màu đen được cắt may vừa vặn, chiếc áo sơ mi cùng màu hơi phanh cổ làm bớt đi sự trang trọng nghiêm túc, thêm vài phần phóng khoáng.
Trong bộ đồ đen tuyền như màn đêm, chỉ có chiếc khuy măng sét tinh tế màu vàng nhạt ở cổ tay sáng lấp lánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...