Trong hội trường rộng rãi và sáng sủa, lãnh đạo trường Thành Đức đang phát biểu trên sân khấu, phong cách vẫn không thay đổi, tiếp theo là đại diện học sinh đến giao lưu và đại diện học sinh của Thành Đức lần lượt lên phát biểu, tổng kết những bài học và cảm nhận của hoạt động lần này, cuối cùng là phần chụp ảnh.
Đại diện học sinh giao lưu là một học sinh đến từ trường trung học trọng điểm trong tỉnh, không giao lưu mấy với Bùi Thanh Nguyên và những người khác nên cả nhóm người nghe thấy chán vô cùng.
"Nếu là lớp trưởng lên đại diện phát biểu thì tốt rồi." Lâm Tử Hải nhỏ giọng nói: "Cho dù không tính đến thành tích thì vẻ ngoài của lớp trưởng cũng đẹp lắm mà."
Thẩm Dịch Minh cũng nhỏ giọng nói: "Hình như bọn họ không hỏi cô Châu đâu, chẳng biết chọn đại diện thế nào..."
Quý Đồng lại chẳng thấy bất ngờ, ngoài hoạt động tọa đàm ra thì mọi hoạt động và khóa học khác đều nằm trong khả năng khống chế của nhân viên nhà trường.
Ký chủ gần như chưa từng được gọi tên, cũng không có bất cứ cơ hội nào để thể hiện, như thể bị cố tình bỏ qua vậy, trong khi những người khác như Lâm Tử Hải thì vẫn được đối xử bình thường.
Nếu không có sự xuất hiện của Tiêu Kiến Bình cùng một loạt phản ứng dây chuyền kéo theo, thì chuyến đi giao lưu này vốn là muốn làm cho ký chủ cảm thấy khó xử.
Nhưng cuộc sống luôn đầy rẫy bất ngờ, đối với Thành Đức cũng vậy, đối với Quý Đồng cũng thế.
Với khả năng có thể xâm nhập vào dữ liệu các loại thiết bị điện tử, cậu có rất nhiều cách có thể giúp ký chủ xử lý những người này.
Ban đầu cậu đã chuẩn bị sẵn rất nhiều kế hoạch phá phách nhưng không có dịp sử dụng, thành thử cũng thấy hơi tiếc.
Con mèo khẽ thở dài, vừa liếc mắt thấy người đại diện học sinh Thành Đức bước lên đài đã lập tức phản xạ đưa tay lên che mắt lại.
...!Lại là cái mặt cười quen thuộc kia.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các bạn học sinh dưới sân khấu, Trang Văn Bạch bước lên đài, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, trông rất có phong độ.
Lâm Tử Hải đánh giá khách quan: "Đại diện Thành Đức điển trai phết, tớ nhớ hình như là học ở lớp các cậu đang dự thính thì phải, cậu ta học giỏi không?"
"Cậu ấy học giỏi lắm, còn là chủ tịch hội học sinh nữa." Thẩm Dịch Minh nhớ lại: "Người cũng khá tốt, rất lịch sự với bọn tớ, khác xa mấy người đáng ghét kia."
Bài phát biểu của Trang Văn Bạch có phần khuôn mẫu, nhưng ngôn từ lại thể hiện rõ sự tôn trọng đối với học sinh giao lưu, nghe rất thoải mái.
"Trong hoạt động kéo dài năm ngày, các bạn học sinh giao lưu đã thể hiện phong thái xuất sắc..." Giọng nói của hắn khẽ dừng lại khi ánh mắt lướt qua các bạn học sinh trường Trung học số 2 ngồi phía dưới sân khấu.
"Cũng khiến chúng tôi học hỏi được rất nhiều điều..."
Bùi Thanh Nguyên nhận ra ánh mắt kia song không để ý.
Vì lúc này con mèo trên đùi hắn tí lại che mắt, tí lại bịt tai, hai chân trước không đủ dùng nên loay hoay mãi không nghỉ.
Hắn thấy hơi buồn cười, chủ động bịt tai giúp mèo, hỏi Quý Đồng trong đầu: "Em ghét cậu ta lắm à?"
Lần trước Quý Đồng từng nói không thích nhìn Trang Văn Bạch cười nên Bùi Thanh Nguyên đã gắng hết sức để tránh tiếp xúc với hắn, bởi vậy trong suốt thời gian này hai người gần như không giao lưu gì cả, dù sao vốn cũng chẳng quen.
Con mèo nghiêm túc gật đầu.
Gần đây rảnh rỗi, Quý Đồng sẽ tập trung hoàn thiện nốt thiết lập nhân vật Quý Yến Hành.
Để làm cho hình tượng vị chủ tịch độc đoán này phong phú và sinh động hơn, chỉ có thể cầu mà không được, nên cậu đã nhận rất nhiều nguồn tài liệu về đủ loại nam chính và nam phụ khác nhau từ chỗ Phó Âm Âm.
Theo những kiến thức mới mà cậu học được, loại đàn ông đeo kính có vẻ ngoài đẹp trai, ôn hòa, cư xử thân thiện và gia thế không tầm thường này, một sẽ là nam phụ si tình trong thế giới tình yêu chốn đô thị, đơn phương nữ chính mà không được, cuối cùng đành lặng lẽ từ bỏ, hai sẽ là nhân vật phản diện cố chấp, lòng dạ sâu không lường được và giỏi ngụy trang.
Phó Âm Âm nói rằng độ chính xác của phương pháp đánh giá rập khuôn này cao tới 95%, 5% còn lại là phiên bản tiến hóa kết hợp của hai loại trên: nam chính hoặc nam phụ yêu nữ chính mà không được đáp lại nên phát điên, biến chất suy đồi rồi bắt nhốt nữ chính lại.
Nhưng mà thấy bảo gần đây người ta không còn tạo ra mấy loại thế giới hình chiếu như thế này nữa, vì thế xác suất rất thấp.
Tóm lại dù là loại nào đi nữa thì cũng đều là kẻ thù của ký chủ, cần phải hết sức đề phòng.
Quý Đồng chưa biết giải thích thế nào cho ký chủ nhưng lại không muốn ký chủ có cảm giác thế giới này được thiết kế quá rõ ràng, đành cẩn thận nói: "Nguyễn Nhuyễn, tránh xa cậu ta ra chút."
Bùi Thanh Nguyên không hỏi lý do, đáp: "Ừm."
Vì thế trong phần chụp ảnh lưu niệm, ban đầu Bùi Thanh Nguyên đứng ở vị trí lệch phải chính giữa, nhưng khi thấy Trang Văn Bạch đi đến đây, Bùi Thanh Nguyên quyết đoán đổi sang bên kia, thực hiện việc tránh xa hắn về phương diện vật lý.
Thấy vậy, Trang Văn Bạch có hơi ngạc nhiên, nhưng cảm xúc này cũng nhanh chóng biến mất, hắn tiếp tục mỉm cười nhìn vào ống kính phía trước, không thay đổi vị trí.
Những hàng ghế sau lưng nhiếp ảnh gia đã trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hành lý của các học sinh giao lưu và một con mèo trắng đang yên lặng chờ đợi.
Con mèo xinh ghê, hắn nghĩ vậy.
Tiếng chụp ảnh vang lên, ghi lại những khuôn mặt trẻ trung đang mỉm cười hoặc bình tĩnh.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, gió mùa Thu cuốn theo hy vọng hướng đến tương lai.
Trên xe trở về, tất cả học sinh đều thả lỏng dựa vào ghế tán gẫu, học sinh của các lớp và các khối khác nhau đều thân thiết hơn nhiều so với lúc đến, còn Châu Phương đang ngồi ở ghế đầu tiên.
"Xe sẽ đưa tất cả các em về trường, đến nơi chắc cũng đúng lúc hết tiết cuối cùng.
Nếu đói các em có thể đến nhà ăn của trường ăn một bữa, hoặc về nhà nghỉ ngơi cũng được, không cần đến tiết tự học tối nay nữa.
Lần này các em đều thể hiện rất tốt, đã làm rạng danh trường chúng ta, về đến nhà hãy vui vẻ tận hưởng cuối tuần để thư giãn..."
Về đến trường, Bùi Thanh Nguyên cùng nhiều bạn khác quyết định lên lớp, để lại ít sách vở ở lại cho đỡ mang nặng về nhà.
Sau khi hắn và Lâm Tử Hải bước vào lớp học, họ lập tức nhận được tràng vỗ tay hoan nghênh của các bạn, giống như đang chào đón những chiến binh trở về sau chiến thắng.
Mọi người vừa mới tan học, nghe nói các bạn đi giao lưu đã về, trong chốc lát không ai có tâm trạng đi ăn cơm, ai nấy đều xúm lại hỏi han đủ điều, hơn nữa còn trầm trồ ngạc nhiên với con mèo mà Bùi Thanh Nguyên nhặt được.
Bùi Thanh Nguyên vẫn ít nói như cũ, còn Lâm Tử Hải thì nói không ngừng, rất có năng khiếu kể chuyện.
"Hôm đầu bọn tớ đến, lúc trên xe đến tòa nhà ký túc xá, mỗi lần thầy giáo đi theo định lên tiếng khoe khoang là lớp trưởng lại thờ ơ nói..."
Bùi Thanh Nguyên không muốn nghe chuyện kể có mình là nhân vật chính lắm nên hắn nhanh chóng cất xong sách vở.
Lúc chuẩn bị ra khỏi lớp đi về, Châu Phương bỗng xuất hiện ngoài cửa sổ, vẫy tay với hắn.
Hắn đi ra ngoài, nhìn thấy Châu Phương đàng cầm một cái túi bóng trong tay, cái hộp bên trong được đóng gói rất cẩn thận.
Châu Phương do dự một lát mới mở lời: "Em thích ăn đồ sấy không?"
Nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, Bùi Thanh Nguyên thoáng giật mình, trả lời: "Em không..."
Hắn còn chưa nói hết lời từ chối, Châu Phương đã thở dài trước: "Em thông minh như vậy nên không gạt được em, hôm nay bà ấy đến trường, nói là đồ nhà làm.
Cô không ở đây nên thầy cô khác nhận thay."
"Cô biết em có thể không thích ăn, cũng có thể không muốn nhận, nhưng cô nghĩ em có thể nếm thử xem."
Châu Phương nghiêm túc nhìn hắn: "Em không cần phải thay đổi bất cứ điều gì, túi đồ này cũng chẳng thể thay đổi được gì, nó chỉ là hương vị em nên nếm thử thôi."
Trước lời nói chân thành của cô, Bùi Thanh Nguyên im lặng một hồi, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận lấy.
Con mèo chớp đôi mắt màu lam, cọ cái đầu mềm mại của mình vào vai ký chủ.
Trong nhật ký ngày càng dày bên trong của cậu lại có thêm một tờ.
[Tuy rằng ký chủ sẽ không tha thứ cho người đó, nhưng khi tình yêu thương muộn màng của người mẹ xuất hiện, ký chủ cũng sẽ thấy vui hơn chút phải không?]
Quý Đồng chìa vuốt mèo nho nhỏ vào góc bức ảnh vừa chụp để thể hiện rõ sự tồn tại của mình.
Hết cách rồi, góc camera có hạn nên mèo Nấm không thể xuất hiện trọn vẹn trong bức ảnh được.
Cuối tuần, cuối cùng Quý Đồng cũng có thể thoải mái sử dụng hình dáng con người, giống như trước đây, cậu sẽ đến đón ký chủ tại tiệm bánh sau giờ làm, sau đó sẽ cùng nhau đi mua thức ăn.
Lần này mua rất nhiều thức ăn, chuẩn bị cho cả hai ngày.
Tối đầu tiên, Bùi Thanh Nguyên đã làm lại món tôm hấp dầu, sườn xào chua ngọt và thịt xào dứa của nhà ăn ở Thành Đức, Quý Đồng đã đánh giá rất cao, thậm chí còn ăn hai bát cơm.
Kết quả là ăn quá nhiều nên sáng hôm sau, Quý Đồng hiếm khi không ăn sáng.
Tuy chua chua ngọt ngọt rất ngon nhưng không thể ăn chua nhiều được.
Song song với Quý Đồng, Hoa Hoa ăn cá cơm muối cũng nghĩ như vậy.
Gần trưa, trong bếp tỏa ra mùi lạp xưởng thơm nức, vị mặn đậm đà lan khắp nơi khiến cho cái dạ dày ngủ cả một đêm của Quý Đồng nhanh chóng hoạt động trở lại.
Bữa trưa hôm nay rất đơn giản, không cần các thành viên khác trong gia đình cùng tham gia.
Bùi Thanh Nguyên đã rửa sạch rau, lạp xưởng phải hấp một lúc, trong khoảng thời gian rảnh đó thì hắn chuẩn bị dọn nhà.
So với những gia đình bình thường khác thì nhà hắn sạch sẽ hơn nhiều.
Hoa Hoa không rụng lông, Quý Đồng cũng không ầm ĩ như mấy đứa bé bình thường, hai tuần Bùi Thanh Nguyên dọn nhà một lần đều rất nhẹ nhàng.
Dưới ảnh hưởng của giấc mơ mấy ngày trước, Bùi Thanh Nguyên đang dọn dẹp trong căn phòng đầy nắng, lần đầu tiên quan sát kỹ hai căn phòng trong ngôi nhà này.
Phòng ngủ của hắn gần như chẳng khác gì so với lúc hắn chuyển đến, không có thêm nhiều đồ trang trí, trong phòng chỉ có tủ quần áo, bàn học và giường ngủ đều được làm bằng gỗ nguyên, đủ loại sách được xếp gọn gàng trên giá, ga trải giường là màu xanh da trời nhạt do Quý Đồng chọn cho hắn, trông vừa đơn giản lại vừa sạch sẽ.
Còn phòng của Quý Đồng thì hoàn toàn khác biệt, tuy nội thất giống hệt phòng bên cạnh nhưng khắp nơi chỗ nào cũng có gấu bông, ga giường là màu vàng sáng rực.
Lúc trước mua thước dán hươu cao cổ để đo chiều cao được khuyến mãi thêm một cái, nên Quý Đồng đã dán cái còn lại lên tường phòng mình, trông vừa trẻ con lại vừa đáng yêu.
Trông tổng thế giống như một căn phòng mà đứa bé ba tuổi nên có, vui nhộn nhiều màu sắc.
Nếu không phải vì điều kiện không cho phép, Bùi Thanh Nguyên thấy có khi Quý Đồng còn cải tạo phòng mình thành công viên trò chơi.
Đại khái là căn phòng này giống hệt với phong cách của Quý Đồng, cho nên Bùi Thanh Nguyên chưa bao giờ cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
Cho đến khi hắn đi đến cửa phòng, trông thấy Quý Đồng đang ngồi thảnh thơi trên bệ cửa sổ như mọi khi, chăm chú nhìn những đứa bé đang nô đùa ở công viên bên dưới, còn Hoa Hoa đang nằm bên cạnh cậu, lười biến vẫy đuôi.
Bùi Thanh Nguyên nhớ lại cái ngày hắn chuyển vào căn nhà này, lúc bà chủ nhà nhiệt tình giới thiệu các thiết bị điện trong phòng với hắn thì Quý Đồng cũng ngồi ở chỗ tương tự như thế, nhìn đám trẻ con đang đùa nghịch thổi bong bóng dưới tầng.
Đó là một bóng lưng nho nhỏ đang lặng lẽ ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.
Giống cảnh tượng trong mơ.
Đứng trước căn phòng màu vàng ấm áp vui nhộn này, trong đầu Bùi Thanh Nguyên bỗng dưng hiện lên một loạt câu hỏi.
Liệu AI có cảm thấy cô đơn không?
Đáp án có lẽ là không.
Vậy liệu một AI thích sôi nổi và thích cười có cảm thấy cô đơn không?
Đáp án lại không sao xác định được.
Trong ngôi nhà sáng sủa ấm cúng này, trong mùi thơm của lạp xưởng bay ra từ bếp, trong những thứ mà hắn vốn dĩ không có kia, hết thảy đều tồn tại chỉ vì sự xuất hiện của hệ thống 0587, Bùi Thanh Nguyên đã cảm nhận được số phận của mình đang thay đổi một cách hết sức rõ ràng.
Đó là tương lai mà Quý Đồng mang đến cho hắn, nhưng đổi lại, hắn có thể làm gì đó cho Quý Đồng không?
Dù Bùi Thanh Nguyên biết rõ Quý Đồng chỉ là một AI cực kỳ tiên tiến, là một hệ thống đến bên cạnh hắn với nhiệm vụ được giao cho, hắn cũng biết rằng không ai sẽ cảm thấy bản thân phải làm gì đó cho AI được tạo ra để phục vụ con người, việc giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ để thay đổi số phận dường như là trách nhiệm của hệ thống.
Nhưng hệ thống của hắn thật sự hiểu được cảm xúc, hơn nữa vẫn luôn tò mò với cuộc sống của con người.
Bùi Thanh Nguyên đột nhiên lên tiếng gọi: "Quý Đồng."
Bạn nhỏ cùng Hoa Hoa lập tức quay đầu nhìn hắn.
"Em đây! Ăn cơm hả?"
"Meo! Meo meo meo meo meo?"
"Vẫn chưa, còn khoảng năm phút nữa."
Hắn nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời kia, im lặng một hồi mới nói tiếp: "Cuối tuần này là Đại hội thể thao."
Quý Đồng nghe vậy bèn gật đầu, Hoa Hoa cũng gật đầu theo.
Cậu nói rất rõ ràng: "Ký chủ có hai nội dung chạy tiếp sức, em sẽ quay cẩn thận, nếu có thể đeo đồng hồ, em còn có thể quay từ góc nhìn thứ nhất đầy hồi hộp và kích thích."
"Không cần quay lại...!không cần phải biến thành Bé Đẹp." Bùi Thanh Nguyên đáp lại nhanh chóng: "Em có muốn tham gia Đại hội thể thao lần này không?"
Quý Đồng lộ vẻ bất ngờ: "Em á?"
Hình dáng con người của cậu còn chưa đến mức trà trộn vào nhóm học sinh trung học mà không ai hay biết.
Tất nhiên Bùi Thanh Nguyên cũng biết điều đó, hắn nói thêm: "Không phải tham gia thi đấu, trước khi bắt đầu Đại hội thể thao sẽ có lễ khai mạc, mỗi lớp đều có đội biểu diễn."
Bùi Thanh Nguyên biết có một số lớp định mời vài khách mời bên ngoài đến hỗ trợ đội biểu diễn của họ trong lễ khai mạc Đại hội thể thao.
Nếu người khác đến được thì Quý Đồng trong hình dáng bạn nhỏ đương nhiên cũng đến được.
Đã chuẩn bị sẵn việc đứng ngoài quan sát, hai mắt Quý Đồng chợt sáng bừng lên: "Thật à? Em đi được thật à?"
Hoa Hoa bên cạnh cũng meo meo theo: "Meo meo meo meo!" (Em cũng muốn đi!)
Quý Đồng lập tức bóp mặt nó, nghiêm túc nói: "Không được, hình trái tim trên mông mày quá bắt mắt, tao không đồng ý."
"Meo meo meo meo meo meo meo!" (Anh ghen tị với tui thì có!)
"Tao không thèm ghen tị với mày, đâu phải là chưa từng có hình trái tim trên người đâu..."
Màn cãi nhau quen thuộc giữa mèo và thống lại bắt đầu, hò hét ầm ĩ cả phòng, Bùi Thanh Nguyên thấy sự phấn khích lộ rõ trên khuôn mặt của Quý Đồng, bao cảm xúc tích tụ trong lòng cũng đột nhiên tan biến.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, trước khi đứng dậy đi vào bếp, hắn nhẹ nhàng nói: "Ừm, chúng ta cùng đi."
Không phải đứng ngoài nhìn, mà là ở cùng nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...