Tiếng mưa nhỏ tí tách vang vọng khắp giấc mơ.
Cây nấm bồng bềnh trên bầu trời như những đám mây, thiếu niên đứng bên cửa sổ ngước đầu nhìn chăm chú thế giới bên ngoài, ánh nắng vừa rực rỡ lại vừà chói chang.
Không biết đã qua bao lâu, thiếu niên cuối cùng cũng quay người lại.
Cậu đi đến chiếc giường trắng tinh bên cạnh rồi ngồi xuống, gương mặt vẫn bị ánh sáng làm mờ, cậu cúi đầu, cầm lấy một cuốn sách và bắt đầu đọc một cách yên tĩnh.
Dưới cơn mưa nhỏ rả rích mãi không dứt, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo u buồn, cây nấm dán sát vào cửa sổ trở nên to hơn lúc trước.
Thời gian như ngừng trôi, cảm giác như thể bị kéo dài vô hạn, sự nhàm chán và cô đơn không ngừng sinh sôi, Bùi Thanh Nguyên cố gắng làm điều gì đó để đánh vỡ khoảng không trống trải đáng sợ này, nhưng người trong mơ không nghe thấy giọng nói của hắn, cũng hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, trong không khí chỉ có tiếng mưa rơi xen lẫn với tiếng lật sách khẽ khàng.
Bùi Thanh Nguyên bị mắc kẹt rất lâu trong căn phòng trắng xóa này, chỉ có thể bất lực nhìn từ bên ngoài.
Hắn gần như đã nghĩ rằng mình không thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cho đến khi cảm nhận được cái chạm ấm áp trên cánh tay mình.
Thế giới xa lạ cô tịch lập tức biến mất.
Trước nắng sớm ấm áp, hắn mờ mịt mở to mắt, trông thấy đôi mắt lam kia gần trong gang tấc.
Đuôi mèo nhẹ nhàng cọ qua cọ lại vào cánh tay hắn, vui vẻ meo meo.
"Ký chủ, anh lại ngủ nướng rồi." Giọng nói của Quý Đồng vang lên trong đầu: "Mau dậy đi, Lâm Tử Hải đang đánh răng rồi đấy!"
Cuối cùng hắn cũng về tới hiện thực đầy màu sắc.
Bùi Thanh Nguyên vô thức thở phào.
Nhưng cho đến khi giấc mơ kết thúc, hắn vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của thiếu niên, một cảm giác thất vọng trống rỗng vô cớ tràn ngập trong tim.
"...!Anh nằm mơ."
Hắn bế mèo Nấm đang đi đi lại lại bên cạnh giường lên, đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Bên ngoài chỉ có bầu trời quang đãng, nắng sớm dịu nhẹ tràn vào, phủ lên bộ lông trắng muốt của con mèo.
Quý Đồng tò mò hỏi hắn: "Mơ thấy gì vậy?"
Bùi Thanh Nguyên đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc lâu, sau đó mới thì thầm: "Anh mơ thấy một cây nấm khổng lồ."
Chẳng hiểu vì sao hắn lại không nói ra thiếu niên xa lạ trong giấc mơ ấy.
Có lẽ là vì hắn cũng không biết miêu tả thế nào.
Nghe thấy đáp án khá lạ lùng, mèo Nấm thích thú nheo mắt lại.
"Giấc mơ này nghe có vẻ ngon." Quý Đồng đánh giá: "Sáng nay ăn gì nhỉ? Bánh bao thịt nấm hướng? Mì ý phô mai nấm? Xúp bơ nấm?"
Tâm trạng của Bùi Thanh Nguyên vốn đang buồn bã, song chẳng mấy đã bị danh sách tên món ăn phong phú của Quý Đồng quét sạch.
Hắn không nghĩ ngợi nữa, thay quần áo xong ra khỏi phòng.
Lâm Tử Hải và Thẩm Dịch Minh đã rửa mặt xong xuôi, giờ đang tán gẫu trong phòng khách, cũng đang bàn luận về vấn đề ăn gì sáng nay.
Vừa thấy hắn đi ra, hai người đã chủ động chào: "Chào buổi sáng lớp trưởng, lúc nữa cậu định ăn gì vậy?"
Dưới sự đồng hóa của Lâm Tử Hải, Thẩm Dịch Minh cũng bắt đầu gọi hắn là lớp trưởng.
"Chào buổi sáng." Bùi Thanh Nguyên bị thực đơn về nấm của Quý Đồng tẩy não thành công: "Tôi muốn ăn xúp bơ nấm."
Hắn vừa nói xong đã nhíu mày lại, cảm thấy hình như không ổn, vì món xúp này chỉ có trong nhà hàng phương Tây.
Nhưng Thẩm Dịch Minh từng bị người khác chế nhạo trong nhà hàng phương Tây nên hẳn rất ghét nơi này.
Có điều hắn hay Lâm Tử Hải còn chưa mở miệng lần nữa thì Thẩm Dịch Minh đã cười nói: "Tớ cũng muốn ăn, trong nhà hàng phương Tây còn nhiều món tớ chưa ăn thử lắm, phải tranh thủ dịp này để thử hết mới được."
Lời cậu ta vừa dứt, Bùi Thanh Nguyên và Lâm Tử Hải gần như lên tiếng cùng lúc.
"Ừm."
"Được được."
Cả hai người hắn đều nhận ra Thẩm Dịch Minh hình như có gì đó đã khác.
Chờ Bùi Thanh Nguyên nhanh nhẹn rửa mặt xong, ba người cùng nhau đi về phía nhà ăn, Bùi Thanh Nguyên và Lâm Tử Hải đều nghe thấy giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Thẩm Dịch Minh.
"Cảm ơn các cậu." Cậu ta nói: "Tớ rất vui vì lần này được xếp ở cùng với các cậu, cũng rất vui vì có thể làm bạn với các cậu."
Bọn họ người ở A3, người ở A7 nên bình thường cũng hiếm khi gặp nhau, lần này tình cờ gặp được rồi ở chung, khiến cậu ta học hỏi được rất nhiều điều.
Điều cậu ta học được không chỉ là kiến thức trong sách.
Cửa phòng đóng lại, xung quanh ký túc xá vang lên tiếng trò chuyện râm ran của học sinh, tràn đầy sức sống.
Nắng sớm dịu dàng chiếu xuống vai các thiếu niên.
Mèo Nấm tan làm, vừa chuyển sang đồng hồ, Bé Đẹp đã nhấp nháy ánh sáng rực rỡ.
"Nhuyễn Nhuyễn, có tin tốt!" Quý Đồng hưng phấn nói cho hắn biết: "Bảng nhiệm vụ sáng lên, dựa vào kinh nghiệm lần trước thì nhiệm vụ này sắp hoàn thành rồi."
Đây là nhiệm vụ chính thứ hai mà ký chủ nhận được, có được một nhóm bạn ưu tú đáng tin cậy.
Quý Đồng vẫn cho rằng tiêu chuẩn quyết định nhiệm vụ hoàn thành rất đần, nhưng lần này cậu lại thấy mạch suy nghĩ của bảng nhiệm vụ rất hợp lý.
Buổi tọa đàm cùng tiệc buffet ngày hôm qua đã thay đổi tư tưởng của rất đông học sinh dù ít hay nhiều.
Được tiếp xúc với các vị giáo sư học giả nhiều hơn những người khác, Thẩm Dịch Minh và Lâm Tử Hải càng có những cảm nhận sâu sắc hơn.
So với chuyện chỉ đơn thuần là thành tích tốt hay khả năng thể thao vượt trội, thì giờ đây bọn họ lại càng tiến gần hơn đến định nghĩa về sự ưu tú.
Không cần lo về ưu tú nữa, cũng thỏa mãn yêu cầu bạn tốt rồi.
Quý Đồng đoán tiến độ hiện giờ còn thiếu một tẹo kia chính là lòng tin.
Kết thúc hoạt động giao lưu ở Thành Đức xong sẽ đến Đại hội thể thao.
Nếu không có gì bất ngờ, miễn là các bạn học sinh lớp A3 nỗ lực cố gắng dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng, thi đấu hết mình để giành vinh quang cho lớp, điều đó rõ là thể hiện cho lòng tin còn gì?
Quý Đồng càng nghĩ càng vui vẻ, như thể đã nhìn thấy đống điểm trưởng thành rực rỡ lóng lánh đang vẫy tay với mình.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể thu hoạch được phần thưởng ngẫu nhiên và cậu cũng có thể thăng cấp lần nữa.
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này được hoàn thành rất hoàn hảo, không hề lợi dụng chỗ hở.
Ký chủ thật sự đã có được những tình bạn quý giá, tuyến trưởng thành phát triển cực kỳ lành mạnh, ai cũng không thể chê vào đâu được.
Cho nên, chờ đến lần khảo hạch trong cuộc họp thường kỳ tiếp theo, điểm của cậu có phải sẽ vượt qua được Phương Hạo đúng không?
Nghĩ đến đây, Quý Đồng mở nhóm chat hệ thống ra, nói bóng gió nghe ngóng tin tức.
[Sếp Quý: Chán qua, chơi cờ cá ngựa không? @ Anh Hạo]
[Anh Hạo: Chơi, tôi cũng chán muốn chết rồi, chị Âm Âm chơi không?]
[Sếp Quý: Sao mà chán thế?]
[Anh Hạo: Lần trước tôi chẳng kể ký chủ nhà mình bị nhốt vào Địa ngục Dung nham à? Mấy ngày trước tìm được Chí bảo Hỏa Liên trong đó nên hấp thu xong đi bế quan tu luyện rồi.
Sau khi xuất quan xong nhất định có thể vượt qua vài cảnh giới nhỏ, tu vi tăng vọt.
Nhưng mà tôi đoán lần này hắn bế quan tu luyện ít cũng phải hai mươi năm...]
[Âm Âm:...!Đáng thương thật đấy, cả tháng nay em chịu đựng thế nào vậy.]
[Sếp Quý: Ha ha ha, chắc chắn cậu sẽ không làm xong nhiệm vụ trước cuộc họp thường kỳ sắp tới, lần này sẽ đổi thành tôi xưng bá rồi!]
[Anh Hạo:??? Lấy cờ cá ngựa để lừa tôi à?]
[Anh Hạo: Bẩn tính!]
Dòng chảy thời gian giữa các thế giới hình chiếu khác nhau sẽ khác nhau, tốc độ thời gian trôi qua ở đó cũng khác với trung tâm hệ thống, nếu không thời gian làm việc của nhóm hệ thống trong các thế giới thể loại Huyền huyễn sẽ thành quá dài, có vẻ rất không công bằng.
Sau khi biết Phương Hạo sẽ không tạo được mối đe dọa gì cho việc xếp hạng khảo hạch của mình, Quý Đồng quả thật vui như mở cờ trong bụng.
[Sếp Quý: Các bạn đồng nghiệp yêu quý, phần thưởng dành cho hạng nhất khảo hạch là cái gì vậy?]
[Âm Âm: Lần này Tiểu Đồng tự tin thế.].
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
[Anh Hạo: Hứ, không thèm nói cho cậu biết.]
[Sếp Quý: Tôi chơi cờ cá ngựa với cậu nha ヾ(@^▽^@)ノ.]
[Anh Hạo:...!Thường sẽ thưởng điểm trưởng thành đặc biệt.]
[Sếp Quý: Điểm trưởng thành đặc biệt á? Khác điểm thường ở chỗ nào vậy?]
[Âm Âm: Điểm trưởng thành đặc biệt không chỉ thay đổi được hình thái của hệ thống, mà còn có thể mở ra mấy chức năng đặc biệt.]
[Anh Hạo: Ví dụ như quyền truy cập tương tác giữa các hệ thống.]
[Anh Hạo: Nếu cậu giành được hạng nhất thật thì có thể cho tôi vào thế giới của cậu chơi được không? Tôi muốn tham gia bài kiểm tra trí năng AI lần trước ý, với lại ngồi chơi cờ cá ngựa trực tiếp nữa.]
[Anh Hạo: Để cảm ơn, tôi có thể dạy ký chủ của cậu vài mánh khóe vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn, giúp hắn nâng cao giá trị vũ lực, một chọi nhiều người không thành vấn đề, cậu chắc không có dữ liệu này đâu.]
[Âm Âm: Ha ha ha ha, chị cũng muốn đến, chị có thể dạy ký chủ nhà em chuyện yêu đương nha, hình như Tiểu Đồng cũng chưa có kinh nghiệm mảng này phải không nè?]
[Sếp Quý:...!(⊙o⊙)!!!]
Sau khi nghe xong những lời hứa hẹn mà đồng nghiệp vẽ cho, bây giờ Quý Đồng chỉ có một ước muốn: Đó là nhanh chóng đến Đại hội thể thao, rồi nhanh chóng đạt hạng nhất khảo hạch trong cuộc họp thường kỳ, sau đó nhanh chóng đến thời điểm mình mặc âu phục một đánh mười kẻ côn đồ.
...!Hình như hơi nhanh quá thì phải.
Nhóc người máy trên mặt đồng hồ thả mình tưởng tượng rồi cười ngây ngô.
Nghe Quý Đồng báo cáo xong, Bùi Thanh Nguyên nghe thấy một giai điệu vui vẻ vang lên.
Giờ không cần Quý Đồng giải thích hắn cũng đoán được BGM này thể hiện cho sự vui vẻ và phấn khích.
Biết nhiệm vụ có tiến độ, Bùi Thanh Nguyên cũng thấy vui vẻ, hắn còn nghĩ đến phần thưởng mà nhiệm vụ sẽ phát nữa.
Sau khi trưởng thành, Quý Đồng sẽ trông như thế nào?
Bỗng dưng hắn lại nhớ đến thiếu niên không rõ mặt kia.
Tại sao hắn lại mơ thấy một người lạ không quen biết?
Dù không thấy mặt thì Bùi Thanh Nguyên cũng cực kỳ khẳng định, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bóng lưng kia trong cuộc sống hiện thực.
Nếu như đã gặp, hắn nhất định sẽ không quên.
Trên con đường nhỏ trong sân trường vào mùa Thu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống những tán lá và khuôn mặt non nớt của học sinh.
Giữa đám đông, một thiếu niên đeo đồng hồ vô thức ngước lên nhìn bầu trời sáng rực, rồi lại cụp mắt xuống.
Không giống mặt trời trong giấc mơ.
...
Ba ngày còn lại của tuần giao lưu nhanh chóng diễn ra, nhóm học sinh của các trường khác hiển nhiên cũng càng trở nên thoải mái, khác hẳn với sự rụt rè và ngưỡng mộ của những học sinh giao lưu mọi năm trước.
Họ nhìn mọi thứ mới lạ nơi đây bằng đôi mắt bình thản và phóng khoáng, giống như một miếng bọt biển đang cố gắng hấp thụ phong cảnh.
Trong bầu không khí này, những lời lẽ và hành động nhắm vào người khác với ý đồ xấu xa trở nên hết sức nực cười, chúng dần dần biến mất, hay ít nhất là không còn thể hiện ra ngoài nữa.
Tiết tự học sáng, vào học, nghe tọa đàm, ăn cơm, hoạt động trong câu lạc bộ, giải trí vào thời gian rảnh, sinh hoạt hàng ngày đều rất phong phú.
Quý Đồng bất thình lình lên tiếng cảm thán trong đầu hắn: "Cuộc sống trung học tốt đẹp thật đấy, có xúp nấm, có con công, còn có thể kết bạn tốt rủ đi vệ sinh cùng nhau nữa."
Bùi Thanh Nguyên đoán hệ thống nhà mình có lẽ đã tiếp thu toàn bộ kho tàng từ ngữ và câu nói chứa chữ tốt trong giai đoạn học trung học.
Lịch trình hàng ngày của hắn giống với những bạn khác, nghe giảng cùng một lớp, ngắm nhìn cùng một phong cảnh.
Điều khác biệt duy nhất là hắn thường xuyên mơi thấy căn phòng màu trắng kia.
Mỗi giấc mơ hầu như không thay đổi gì cả, luôn có ánh nắng, mưa, bóng lưng cô độc và sự cô đơn dai dẳng đến nỗi ngay cả hắn cũng sắp không chịu đựng được nữa.
Bùi Thanh Nguyên luôn nghĩ rằng mình đã quá quen với sự cô đơn.
Cuộc sống với đầy rẫy quy định nghiêm ngặt khi sống trong gia đình họ Bùi từ nhỏ, và mọi thứ hắn phải trải qua sau khi thân thế bị phơi bày, khiến hắn ngày càng quen với sự im lặng, mãi đến khi hệ thống xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Nhưng so với giấc mơ kia, ít nhất hắn vẫn có một thế giới rực rỡ sắc màu.
Lúc nghỉ ngơi, Bùi Thanh Nguyên thường xuyên ngẩn ngơ nhớ đến cậu thiếu niên xa lạ xuất hiện trong giấc mơ kia.
Hắn thậm chí bắt đầu lo lắng, trong những giấc mơ sau này, thiếu niên đó sẽ ra sao?
Tình trạng của cậu ấy sẽ ngày càng tồi tệ hơn à?
Bùi Thanh Nguyên không nói chuyện này cho Quý Đồng biết, cũng không thử miêu tả cảm nhận trong lòng mình.
Bởi vì hắn nghĩ, đây là câu hỏi mà hệ thống của hắn sẽ không trả lời được.
Cho đến bây giờ, Quý Đồng lúc nào cũng vui vẻ.
Nhưng sau khi ngày càng thân thiết hơn với những người bạn mới, Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng không kìm nén được những cảm xúc ngày càng nặng nề trong lòng mình, mà hỏi những người bạn cùng trang lứa với mình.
"Nếu các cậu bị nhốt vào một chỗ và không thể ra ngoài từ nhỏ, mỗi ngày đều rất cô đơn, vậy các cậu sẽ trở nên như thế nào? Liệu có sụp đổ không?"
Vào giờ ăn trưa, trong nhà hàng ồn ào, mọi người nghe xong đều nghiêm túc suy nghĩ.
"Vậy cuộc sống ấy sẽ rất vô nghĩa, tớ đoán có lẽ tớ sẽ muốn chết." Có người trả lời.
"Mẹ tớ cũng giống thế, vì đi đứng không tiện nên ít khi ra ngoài lắm." Tiêu Tân Thần nói không e dè: "Nhưng mà ông bà ngoại đều thương mẹ tớ lắm, ông ngoại tớ còn về hưu sớm để ở nhà chăm sóc mẹ tớ nữa cơ.
Về sau thì gặp bố tớ, mẹ tớ lại càng hạnh phúc hơn kìa, không khác gì người bình thường cả."
Thẩm Dịch Minh lắc đầu: "Tớ không tưởng tượng được, tớ không có ý chí kiên cường nên chắc chắn sẽ sụp đổ."
"Có điện thoại không?" Lâm Tử Hải suy ngẫm: "Có điện thoại thì đỡ hơn một tí, nhưng vẫn đáng sợ."
"Sao cậu nói cậu chủ động nộp điện thoại cho cô giáo rồi? Nhớ nó rồi à?"
"Hôm qua cô chủ nhiệm đưa lại cho tớ rồi, nói để tớ còn liên lạc với người nhà..."
"Bảo sao hôm nay mắt cậu lại thâm quầng thế kia!"
Trong tiếng cười, có người tò mò nhìn về chiếc đồng hồ màu đen trên tay Bùi Thanh Nguyên.
"Bé Đẹp cảm thấy thế nào?" Người kia hỏi: "Bé Đẹp có trả lời được vấn đề này không?"
Màn hình sáng lên, nhóc người máy xuất hiện trên màn hình như thường lệ, ngỡ ngàng chớp mắt.
"Bé Đẹp cảm thấy không có gì thay đổi cả."
"Tại sao?"
"Con người có thể ăn, rất hạnh phúc."
Nhóc người máy trả lời bọn họ bằng giọng nói máy móc quy củ.
"Đáp án này nghe quen thế nhỉ, hình như hôm qua nói rồi thì phải.
Không ngờ Bé Đẹp lại lừa bọn ta!"
"Bé Đẹp đúng là AI, không hiểu con người bọn ta gì cả."
Bé Đẹp lập tức mỉm cười: "Bé Đẹp sẽ cố gắng học tập."
Trước vẻ mặt đáng yêu của nó, tiếng cười đùa của các thiếu niên càng ầm ĩ.
Ánh mắt Bùi Ngôn lướt qua bàn ăn ồn ào sôi nổi của các học sinh giao lưu bên kia, nơi có những người bạn cũ của y.
Ngay đối diện y là Hướng Cẩm Dương đang cười nói: "Tiểu Ngôn, đến chiều thầy Tề của Đại học Giang Nguyên vẫn còn ở đây, thầy ấy ở lại để nghe diễn thuyết của những giáo sư khác với giáo sư Tiêu, em có muốn đến chào hỏi không?"
"Em cũng đọc kha khá sách rồi, dì Diệp vốn cũng định dẫn em đến gặp những học giả trong lĩnh vực này, nếu sau này em muốn theo học chuyên nghiệp thì giờ là lúc nên trải đường cho em rồi, nhóm thầy Tề chính là lựa chọn tốt nhất..."
Giọng điệu của gã ôn hòa cực kỳ, như thể hết lòng hết dạ suy nghĩ cho bạn của mình.
Bùi Ngôn im lặng một hồi, chợt nói: "Em không học được."
"Em nói gì cơ?" Hướng Cẩm Dương còn tưởng mình nghe nhầm.
"Em không học được nên em không muốn đi." Y thì thầm lặp lại, lần đầu tiên chủ động đứng dậy rời đi: "Em ăn xong rồi, em muốn về lớp trước...!Xin lỗi."
Hướng Cẩm Dương sững sờ nhìn bóng lưng của y, đột nhiên siết chặt nắm đấm.
Trên phòng ăn tầng hai, cậu học sinh tuấn tú đeo kính lặng lẽ rời mắt.
Những người bên cạnh đang bàn tán về bầu không khí ngầm đang sôi sục trong trường, phàn nàn về đám học sinh giao lưu ngứa mắt, tiện thể nói về các hoạt động giải trí cuối tuần.
"Văn Bạch, cậu có đi xem buổi nhạc kịch vào thứ Bảy không? Đây là lần đầu tiên đoàn kịch này đến lưu diễn trong nước, cháy sạch vé rồi, nhưng mà chú tớ đã giữ cho tớ mấy vé vị trí vàng."
"Cảm ơn, tớ không đi đâu." Trang Văn Bạch mỉm cười từ chối: "Có việc khác rồi."
Mấy màn kịch giả tạo làm sao thú vị bằng thực tế được?
Một nhóm người ăn xong bữa trưa, lúc đứng dậy rời đi, có người không cẩn thận đụng phải lọ hoa thủy tinh trên bàn, cái lọ lảo đảo sắp đổ, may mà Trang Văn Bạch kịp thời đỡ nó.
Trước khi bó hoa thơm ngát rơi ra khỏi cổ lọ, rơi lả tả xuống sàn, lọ thủy tinh đã được để vững vàng vào vị trí ban đầu.
"Phù, may quá may quá." Người kia khẽ thở phào: "May có Văn Bạch nhanh tay, phòng ăn cũng thật là, bày lọ hoa thủy tinh làm gì..."
"Không sao." Trang Văn Bạch điềm tĩnh nói: "Nó sẽ không vỡ đâu."
Nó sẽ luôn đựng những bông hoa này cho đến khi những bông hoa đó tàn úa.
Chớp mắt đã đến thứ Sáu, đây là ngày cuối cùng trong tuần giao lưu.
Toàn bộ lịch trình của năm ngày đã kết thúc, chỉ còn lại buổi lễ chia tay, học sinh giao lưu được sắp xếp về ký túc xá trước để thu dọn hành lý, sau đó vẫn sẽ có xe của trường tới đón mọi người đến hội trượng.
Trong tòa nhà ký túc xá tràn ngập bầu không khí buồn bã của sự chia tay, nhiều người đã kết bạn mới ở đây còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau, hẹn sẽ liên lạc.
Thầy Tiền là người đã tiếp đón bọn họ lúc mới đến đang chờ ở lối đi, giúp mọi người xách hành lý, còn nói với Bùi Thanh Nguyên rằng anh ta đã tìm suốt nhưng vẫn không thấy thông báo tìm mèo nào liên quan đến Nấm cả.
Biết rõ nguyên nhân trong lòng, Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh đáp lại: "Em sẽ chăm sóc tốt cho nó."
Nhận ra ánh mắt mong chờ nhưng lại ngập ngừng của thầy Tiền, Nấm rất nể mặt mà đến trước mặt anh ta, cho phép anh ta chơi với mình một lúc, tiện thể để ký chủ có thể tập trung dọn dẹp đồ đạc.
"Nấm là chú mèo xinh đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất mà anh từng gặp đó." Thầy tiền nói không ngừng.
Thầy Tiền cũng là một trong những người hiểu biết nhất cậu từng gặp.
Mèo Nấm duỗi móng vuốt ra, vỗ vào cánh tay thầy Tiền tỏ vẻ khen ngợi.
Bên ngoài ồn ào, Thẩm Dịch Minh đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng, cảnh tượng quen thuộc này khiến cậu ta chợt nhớ đến một chuyện mình đã quên.
Cậu ta bước nhanh vào phòng của Lâm Tử Hải, rồi lại vội vàng ra ngoài, sau đó đi thẳng vào phòng của Bùi Thanh Nguyên.
"Có một bài toán tớ quên chưa hỏi cậu." Thẩm Dịch Minh cầm cuốn vở bài tập tổng hợp bài sai của Lâm Tử Hải, lật đến một trang nào đó: "Hôm mới đến đây, Lâm Tử Hải hỏi tớ một câu, cậu ấy bảo cậu biết một cách giải khác nhưng tớ không tin, còn nói là không thể.
Nhưng bây giờ tớ nghĩ chắc chắn là có, cậu dạy tớ với được không?"
Bùi Thanh Nguyên nghe vậy thì quay đầu lại, hắn nhìn thấy trong mắt Thẩm Dịch Minh ánh lên sự ham học hỏi mãnh liệt.
Bầu không khí thoáng yên lặng, hắn không đưa tay nhận lấy cuốn vở bài tập.
"Cậu sẽ tìm được lời giải." Hắn nói: "Biết đâu vẫn còn cách thứ ba nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...