Edit: Lune
La Tú Vân làm lụng vất vả quanh năm, tóc mai đã lốm đốm bạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo xinh đẹp khi còn trẻ của bà, gương mặt có mấy phần giống Bùi Thanh Nguyên.
Giờ này, bà đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đứa con trai cao hơn mình rất nhiều kia, trong mắt tràn ngập nỗi thất vọng.
Ngón tay giữ nắm cửa của Bùi Thanh Nguyên run lên, hắn cảm thấy đây không phải giọng điệu bình thường khi trách cứ con mình về muộn, hơn nữa bà cũng không không thực sự mong chờ câu trả lời từ hắn.
Trong lòng bà dường như đã có sẵn câu trả lời.
Dù thế nhưng Bùi Thanh Nguyên vẫn cố dằn gợn sóng trong lòng mình xuống, bình tĩnh trả lời: "Con đi làm thêm."
Trước mặt người mẹ đã từng xa cách rồi lại đoàn tụ, trong tiềm thức hắn vẫn luôn ôm kỳ vọng.
"Làm thêm? Mẹ không nuôi nổi con à? Mà phải để một học sinh như con đi làm thêm!" La Tú Vân chau mày, cảm thấy rất tức giận với lời hắn nói: "Đừng bịa chuyện nói dối mẹ! Con nói thật đi, tại sao lại muốn đến khách sạn kia? Là ai đã nói cho con biết Ngôn Ngôn đang ở đó?"
La Tú Vân vừa nói vừa nôn nóng đi về phía trước, bà không ngờ Bùi Thanh Nguyên sẽ đến tìm Bùi Ngôn gây chuyện, điều này sẽ phá hỏng sự yên bình giữa hai nhà - mà dáng vẻ Bùi Thanh Nguyên trước mặt bà lại như thể không liên quan gì đến mình.
Sao con trai bà lại là người như vậy!
Trong phòng khách chật chội, bầu không khí tựa như một cơn lốc xoáy tĩnh lặng.
Bùi Thanh Nguyên hiếm khi cười, tính tình từ nhỏ đã lạnh lùng, nhưng lúc này bên môi lại nở một nụ cười rất nhạt: "Chẳng phải mẹ biết con đi đâu rồi à? Sao còn hỏi con?"
La Tú Vân thoáng chốc mở to hai mắt, bà bị chặn đến không nói nên lời, quá bất ngờ mà đưa tay vuốt ngực một cái, mãi mới nặn ra được một chuỗi câu ngắc ngứ.
"Mẹ biết con đã quen với cuộc sống giàu có, coi thường cái nhà này.
Nhưng Ngôn Ngôn đã về với cha mẹ nó, con phải chấp nhận chuyện này, dù mẹ có vô dụng đến đâu thì mẹ cũng là mẹ con, con phải nghe lời mẹ."
"Ngôn Ngôn xa cha mẹ nhiều năm như vậy, khoảng thời gian này phải thích nghi với hoàn cảnh mới nên nhất định sẽ rất khó khăn, từ nhỏ nó đã ngoan ngoãn, cũng không biết có bị bắt nạt hay không nữa..." Nỗi lo lắng chất chứa trong đôi mắt mệt mỏi của La Tú Vân: "Con đừng đến làm phiền nó được không?"
Sự mong mỏi đang reo hò trong lồng ngực bỗng chốc biến thành bột mịn.
Bùi Thanh Nguyên nghe giọng mẹ ruột chuyển từ than vãn đến cầu xin, chỉ cảm thấy các ngón tay của mình bị bỏng lạnh bởi cánh cửa.
Vậy hắn thì sao?
Hắn trong khoảng thời gian này có dễ dàng không?
"Con không có." Hắn nghe thấy giọng mình khô khốc.
"Vậy con đừng đến tìm nó nữa, được không?" La Tú Vân thử lay động hắn bằng tình cảm: "Ngôn Ngôn thấy con ở khách sạn, còn quan tâm gọi đến hỏi con có chuyện gì không, sợ con xảy ra chuyện gì, con cũng nên nghĩ cho nó..."
Bùi Thanh Nguyên lẳng lặng nhìn chăm chú vào người phụ nữ gầy gò trước mặt, từng tiếng Ngôn Ngôn nói ra như thể đó là một phần quý giá nhất trong lòng bà.
Vì vậy hắn bất thình lình đặt câu hỏi: "Mẹ, mẹ gọi con là gì?"
La Tú Vân bị ngắt lời, bà sửng sốt một lúc mới nghe hiểu câu hỏi này, lúng túng đáp lại: "Thanh...!Thanh Nguyên."
Xưng hô rất xa lạ, những ngày này La Tú Vân thường dùng "Con" để thay thế.
Thanh Nguyên không phải tên bà đặt, Bùi cũng chẳng phải họ người chồng quá cố của bà.
Gia đình bên kia yêu cầu để Bùi Thanh Nguyên giữ nguyên họ, dù sao chồng bà đã mất rồi nên La Tú Vân cũng đồng ý.
Tuy không biết vì sao nhà họ Bùi lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng bà sợ nếu không đồng ý sẽ làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của Bùi Ngôn ở đấy, suy nghĩ của những người giàu luôn rất khó hiểu.
Chỉ cái họ mà thôi.
Có lẽ bản thân Bùi Thanh Nguyên cũng không muốn đổi họ, La Tú Vẫn nghĩ vậy.
Cái tên hoàn toàn xa lạ này đã dựng lên một bức tường cao trong suốt giữa bọn họ.
Bùi Thanh Nguyên lại cười: "Mẹ không phải khiên cưỡng đâu."
Hắn đóng cửa chính lại, thay dép rồi đi vào căn phòng thuộc về mình.
Trước khi đóng cửa, hắn khẽ lên tiếng: "Con sẽ không đến làm phiền bọn họ."
Không chỉ Bùi Ngôn mà là bọn họ.
Bao gồm Bùi Ngôn và vợ chồng Bùi Minh Hồng, một nhà ba người khó lắm mới được đoàn viên.
La Tú Vân trơ mắt nhìn cửa phòng khép lại, Bùi Thanh Nguyên rõ ràng cao hơn Bùi Ngôn, thân hình cũng rắn rỏi hơn nhiều nhưng bà lại nhìn thấy sự yếu ớt khó diễn tả từ bóng lưng này.
Bà do dự một hồi, lúc định theo vào thì bên ngoài vang lên một loạt tiếng gõ cửa.
Vì thế La Tú Vân đổi hướng, đi ra mở cửa.
Trong căn phòng bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện không rõ.
Bùi Thanh Nguyên biết đó là em trai La Chí Xương của La Tú Vân quay về, cũng là cậu hắn.
Một người đàn ông trung niên lười biếng cả ngày chẳng làm gì.
Trước đó vì cẩu thả trong công việc nên đã bị nhà máy bao ăn bao ngủ sa thải.
Gần đây đang ở nhờ nhà họ, ngủ dưới sàn, lý do mỹ miều là để chăm sóc cho chị gái La Tú Vân đột ngột gặp biến cố.
Bùi Thanh Nguyên không có hứng với cuộc trò chuyện của mẹ mình với cậu mà chỉ lặng lẽ ngồi trước bàn sách nhỏ hẹp.
Chiếc đèn bàn cũ kỹ nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, trên đế đèn có rất nhiều hình vẽ được vẽ bằng bút màu nước, vừa trẻ con lại vừa cũ, còn có một khuôn mặt cười đang nhìn hắn.
Toàn bộ đều là dấu vết của người khác.
Quý Đồng yên lặng hồi lâu trong đầu hắn cuối cùng cũng cẩn thận mở miệng: "Ký chủ, anh cần an ủi không?"
Quý Đồng không dám nhìn tâm trạng hiện giờ của Bùi Thanh Nguyên, cậu sợ mình lại bị thổi thành cái máy xù lông.
Lần này, cậu với ký chủ đã đích thân cùng nhau trải qua những lời chỉ trích không phân tốt xấu của La Tú Vân, ngay cả số liệu màu xanh lá của cậu cũng biến thành màu đỏ vì tức giận, hệt như một quả cầu lửa.
Ký chủ thật đáng thương.
Người máy quả cầu lửa nhỏ thở dài.
Bùi Thanh Nguyên ngồi trước chiếc bàn không phù hợp với mình, im lặng một lúc mới đáp: "Em biết an ủi người khác sao?"
"Đương nhiên, đây là kỹ năng thiết yếu của hệ thống bọn em." Quý Đồng bắt đầu huyên thuyên: "Đề cử các nguồn dữ liệu sau cho ngài, xin mời lựa chọn:《Truyện cười kinh điển》《 Cười để thay đổi suy nghĩ》《Hai mươi vạn câu hỏi vì sao》《Tám bí ẩn lớn của thế giới chưa có lời giải đáp》..."
Quý Đồng vừa nói linh tinh vừa bám chặt vào bức tường màu đen bên ngoài, nghe trộm âm thanh trong khu cảm xúc của ký chủ.
Có vẻ như nhỏ hơn chút rồi.
Nói chêm chọc cười vô nghĩa kiểu này quả nhiên rất có hiệu quả trong việc chuyển hướng sự chú ý.
Quý Đồng hơi yên tâm phần nào, cuối cùng bắt đầu nghiêm túc an ủi ký chủ: "Đừng buồn, Nhuyễn Nhuyễn."
Hình như ký chủ rất để ý đến cách La Tú Vân gọi Bùi Ngôn.
Cho nên Quý Đồng quyết định dùng từ láy để gọi ký chủ thay cho sự bất công của La Tú Vân.
Tuy cậu biết chữ Nguyên đọc thế nào nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này, trong lòng cậu đã đọc thành Bùi Thanh ruan, rõ ràng như thế hay hơn.
沅 (yuan): Nguyên
软 (ruan): Nhuyễn
Bùi Thanh Nguyên nghe cậu gọi vậy thì ngẩn người, tựa hồ muốn mở miệng nói gì đó, môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không phản bác Quý Đồng.
Sườn mặt góc cạnh của thiếu niên chìm trong ánh sáng của đèn bàn, phản chiếu cái bóng tịch mịch lên tường.
Con thiêu thân nhỏ bay vào từ cửa sổ, lượn quanh dưới đèn, lưu luyến nhiệt độ của chùm sáng duy nhất ở đây.
Âm thanh trò chuyện bên ngoài bị cố ý đè thấp, mơ hồ còn kèm theo mùi hôi nhàn nhạt của thuốc lá.
Kiểu cố ý hạ giọng nói chuyện tránh người khác nghe thấy thế này, rõ ràng không phải chuyện gì tốt.
"Nhuyễn Nhuyễn, bọn họ đang nói thầm." Quý Đồng nghiêm túc nói: "Để bảo đảm an toàn của anh, em phải đi xác định xem nội dung họ nói chuyện với nhau có ảnh hưởng tiêu cực gì đến anh không."
Tuy Quý Đồng có cả một đống lời nho nhã hiền lành trong bụng muốn tặng cho La Tú Vân, nhưng cậu làm hệ thống nên không thể biểu hiện tình cảm quá mức như con người trước mặt ký chủ được.
Chẳng hạn như thấy La Tú Vân tức giận, cậu chỉ muốn ký chủ chạy khỏi đó nhưng một hệ thống được tạo thành từ dữ liệu sẽ không có cảm xúc như vậy, điều này khiến cậu nghẹn gần chết.
Cậu phải tìm được cách dẫn dắt ký chủ rời khỏi người mẹ xui xẻo này phù hợp với logic vận hành của AI, sau đó mở ra con đường nghịch tập sảng khoái, sung sướng.
Cũng không biết bao giờ nhiệm vụ chính mới kích hoạt nữa.
Không chờ Bùi Thanh Nguyên trả lời, Quý Đồng lập tức tách ra một chuỗi dữ liệu, men theo dây điện trong phòng lặng lẽ lẻn ra phòng khách, dừng ở đèn điện gần bọn họ, như vậy cậu có thể ở trong không gian ý thức của ký chủ quan sát chị em La Tú Vân từ xa, như thể đang dùng một chiếc ống nhòm cong cong.
Quý Đồng rất thích kiểu hình thái này của hệ thống, cực kỳ thích hợp để xem ké TV nhà khác.
Bùi Thanh Nguyên im lặng một lúc, tựa như mới hoàn hồn khỏi cách gọi thân mật lạ lẫm kia, hắn cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ khẽ nói: "Ừm."
Trong phòng khách có một ban công nhỏ, La Chí Xương tựa vào song cửa hút thuốc, một làn khói trắng mờ ảo phun ra từ kẽ mấy chiếc răng vàng khè, gương mặt gã đen nhẻm, đôi mắt không tính là to đang híp lại thành một đường chỉ đầy thỏa mãn.
La Tú Vân đứng bên cạnh gã, bà cũng đã quen mùi thuốc lá từ lâu, lúc này đang bất an vặn vẹo mấy ngón tay: "Như vậy được thật không?"
"Đương nhiên là được, chị cũng biết Bùi Minh Hồng lắm tiền thế nào rồi đấy, quyên mấy tòa nhà cho trường học cũng chỉ là chuyện phất tay một cái!" La Chí Xương khạc đờm, nhổ ra ngoài ban công: "Chỉ là công việc bảo vệ mà thôi, bảo ông ta nói với nhà trường một câu thôi chứ có cái gì? Em đi làm chứ đâu phải bảo trường nuôi không em?"
"Nhưng...!Thanh Nguyên vừa đến đó học, em lại làm bảo vệ, có phải hơi..." La Tú Vân lưỡng lự.
"Chị sợ nó chê em làm nó mất mặt à?" La Chí Xương cười khẩy: "Chị à, nó còn chê chị nghèo làm mất mặt nó kìa! Ngôn Ngôn cũng từng học ở đấy, chị nói xem nếu đổi thành Ngôn Ngôn, liệu thằng bé có phản đối chuyện cậu nó đến trường để làm việc kiếm tiền không?"
"Nó sẽ không." La Tú Vân lắc đầu, mọi người đều biết Bùi Ngôn rất lương thiện, câu trả lời này lập tức xua tan lo lắng của bà về tình hình Bùi Thanh Nguyên ở trường.
"Hơn nữa, chị nhất định phải nói bóng gió với Bùi Minh Hồng rằng em làm bảo vệ trong trường còn có thể trông chừng thằng nhóc kia cho ông ta, không để nó chạy lung tung, đây chẳng phải việc tốt giúp cả hai nhà chúng ta đều bình yên à? Em không cần ăn uống không của chị nữa, thằng nhóc kia cũng có người để ý.
Nếu không việc nhẹ lương cao thế này, ngày nào cũng ngồi trong phòng trực chơi điện thoại, chị có tìm được việc như thế cho em không?"
La Tú Vân nghe em mình nói, bà lại nhớ đến chuyện hôm nay Bùi Thanh Nguyên đến khách sạn tìm gia đình họ Bùi, cuối cùng không đắn đo nữa, nghiến răng gật đầu: "Để lúc nữa chị gọi cho ông ấy."
Nghe vậy, La Chí Xương thỏa mãn rít nốt mẩu thuốc lá, tiện tay ném ra ngoài song cửa: "Vậy mới đúng, con trai chị làm con nhà giàu bao nhiêu năm trời, thế mà đến cuối chúng ta chẳng được cái gì cả.
Thế làm sao được, ít nhất cũng phải có tí tác dụng, biết đâu hai vợ chồng nhà kia nhớ đến tình cũ, lại cho con trai chị tiền hay đồ gì thì sao, lúc đấy em cũng có thể để ý giúp chị, tránh việc nó giấu chị..."
Lời đắc ý của gã còn chưa dứt, ngọn đèn ban công trên đầu đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn, bóng đèn trong chao đột nhiên nổ tung làm La Chí Xương sợ hãi run lên, hoảng hốt ôm đầu.
Ánh đèn tắt ngấm, xung quanh lâm vào bóng tối, hai chị em ngơ ngác nhìn nhau.
"Mẹ kiếp, sao đèn tự nhiên lại nổ."
La Chí Xương bực bội nhìn chằm chằm vào cái bóng đèn đen thui, kiễng chân lên muốn vặn chao đèn xuống xem thế nào, ai ngờ lại bị điện giật cho phải nghiến răng chịu đựng: "...!Đm! Quỷ quái thật!"
Bàn tay đứng phía sau - Quý Đồng vừa tức đến độ xuất hiện bảy sắc cầu vồng, vừa phải tự nhủ trong lòng rằng mình chỉ là một AI không có cảm xúc tức giận, tức mà hỏng ra đấy lại không có ai thay vào.
May mà ký chủ không nghe thấy.
Mấy người này là thứ gì không biết.
Quý Đồng hít sâu, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh phải có của AI, báo cáo chi tiết thành quả nghe trộm được cho ký chủ: "La Chí Xương muốn nhờ vào quan hệ của Bùi Minh Hồng để đến trường anh học làm bảo vệ, La Tú Vân đã đồng ý, bọn họ chuẩn bị lấy lý do trông chừng anh để thuyết phục Bùi Minh Hồng."
Bùi Thanh Nguyên nghe cậu thuật lại ngắn gọn mà mặt tái nhợt, lông mi cũng run rẩy.
"Từ cử chỉ đến lời nói của hai chị em La Tú Vân thì tình cảm bọn họ dành cho anh không sâu đậm, trái lại còn coi anh trở thành công cụ, có thể sẽ mang rất nhiều rắc rối đến cho anh.
Vì vậy em đề nghị ký chủ nhanh chóng rời khỏi căn nhà này, thoát khỏi mối quan hệ gia đình tồi tệ này..."
Đúng lúc này, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên đồng thời nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Nhiệm vụ chính cuối cùng cũng được kích hoạt.
"Ký chủ thân mến, gia đình êm ấm là nền tảng của sự nghiệp thành công.
Cho nên, nhiệm vụ đầu tiên mà ngài phải hoàn thành đó là -"
Giọng nữ điện tử nói đến đây thì im bặt, tiếp theo là một tràng tạp âm rầm rầm két két đan vào nhau.
Bùi Thanh Nguyên hiếm khi thấy hoang mang: "Sao vậy?"
Một lúc sau, hắn mới nghe thấy giọng nói vờ bình tĩnh của Quý Đồng: "Không có gì, vận động tí ấy mà."
Trong không gian ý thức, người máy bảy sắc cầu vồng Quý Đồng đang đè một màn hình điện tử xuống mặt đất rồi giẫm điên cuồng, giẫm một mặt còn chưa hết tức lại lật sang mặt sau, tiếp tục giẫm.
Cậu nhìn thấy nội dung nhiệm vụ trên màn hình trước Bùi Thanh Nguyên một bước.
[Nội dung nhiệm vụ: Có một gia đình ấm êm hạnh phúc.]
[Thời hạn: Một tháng.]
[Phần thưởng: 10 điểm trưởng thành, chọn một trong ba phần thưởng ngẫu nhiên.]
[Tiến độ nhiệm vụ chính: 0%.]
Quý Đồng nhớ lại những lời mình vừa nói với ký chủ, không chỉ trái ngược hoàn toàn với nhiệm vụ chính mà hình như ký chủ còn bị thuyết phục mất rồi.
Cậu đau khổ, làm rơi một đám hạt điện tử lấp lánh.
Sao cái nhiệm vụ chết toi này không xuất hiện sớm hơn!
Đã thế, cái nhiệm vụ cứt chó này là thế nào hả!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...