Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp


Bùi Thanh Nguyên không quen tiếp xúc gần gũi với động vật lắm, sau khi nhận thấy con mèo trên tay làm ầm ĩ, hắn hơi luống cuống đưa nó cho Quý Đồng.
Quý Đồng híp mắt cười, nhìn chằm chằm vào con mèo cyber có cảm xúc như người này, cúi đầu xuống chọc chọc vào mặt nó, hả hê nói: "Không được tranh sủng."
Thân là hệ thống đáng tin cậy nhất trong đáng tin cậy của ký chủ, một con mèo mới đến sao có thể nhận được đãi ngộ giống cậu?
Cậu còn thầm thì nhấn mạnh: "Cứ gọi là Hoa Hoa cứ gọi là Hoa Hoa cứ gọi là Hoa Hoa đấy."
Hoa Hoa:...
Nó ỉu xìu cụp đuôi xuống, quyết định không thèm so đo với một thống một người ngu ngốc trước mặt.
Bùi Thanh Nguyên vờ như không thấy hành động kỳ lạ của hệ thống nhà mình khi đang cố gắng đấu võ mồm với con mèo, tập trung suy nghĩ xem muốn Quý Đồng biến thành hình dáng gì.
Hắn hy vọng Quý Đồng có thể nhìn thấy những khung cảnh giống mình mỗi ngày.
Biến thành thanh kiếm cũng là một lựa chọn rất tốt, tiếc là đây không phải thời cổ.
Đồ dùng của Bùi Thanh Nguyên vốn không nhiều, mỗi ngày đi học về cơ bản thì chỉ mang theo mỗi cặp sách, trong đó mỗi điện thoại là có vẻ thích hợp với Quý Đồng nhất, nhưng lại không thể lấy ra trước mặt mọi người mà chỉ có thể cất trong cặp.
Cũng không thể để Quý Đồng biến thành quần áo của hắn đúng không?
Buổi tối hắn chơi bóng rổ xong sẽ ra mồ hôi, không thích hợp chút nào.
Bùi Thanh Nguyên nghĩ mãi không ra, dứt khoát hỏi ý kiến chính chủ: "Em có thích hình dáng nào không?"
Nói đến đây, Quý Đồng lập tức lên tinh thần.
Mắt cậu sáng rực, không biết từ đâu biến ra một bức bản vẽ, niềm nở đưa cho Bùi Thanh Nguyên.
"Lúc trước em có làm vài thiết kế nho nhỏ để ký chủ tham khảo."
Đây là ý tưởng cậu đã có từ nhiều ngày trước, kể từ khi có ý tưởng này cậu đã vẽ được mấy bản thảo.
Bùi Thanh Nguyên bất ngờ nhận lấy bản vẽ, thầm nghĩ thay vì tự mình rối rắm, tại sao không tôn trọng sở thích của hệ thống.
Lúc hắn định mở miệng đồng ý, tầm mắt đang dừng trên bản vẽ phức tạp bỗng dừng lại lưỡng lự.
Một vật thể hình bán cầu rất to, phần dưới có bốn cánh tay máy móc dài được thiết kế phức tạp, hình như còn có thể co duỗi, nắm lại.
Hắn hoang mang hỏi cậu: "Đây là...!cái gì vậy?"
"Anh không nhìn ra hả? Đây là một cái tô có chân!" Quý Đồng kiêu ngạo nói: "Em đã hấp thu rất nhiều kiến thức về cơ khí học và cơ học, thành phẩm tuyệt đối phù hợp với trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của thế giới hiện tại, sẽ không bị trung tâm bác bỏ."
Hệ thống không thể thể hiện khả năng cùng trạng thái phi thường quá mức trước mặt người thường được, chẳng hạn như chổi bay hay biến hình, nếu không sẽ dễ khiến thế giới quan sụp đổ, vì thế hình dáng hàng ngay của hệ thống dĩ nhiên không thể quá phi lý.
Bùi Thanh Nguyên:...
Một cái tô có chân.
Thế giới quan của hắn lại sụp đổ rồi lại được gây dựng lần nữa.
Ý tưởng uyên thâm của AI quả nhiên không phải là thứ mà con người có thể hiểu được.
Bùi Thanh Nguyên cố gắng dời mắt khỏi bản vẽ thần bí kia, vờ như bình tĩnh lên tiếng: "Để anh nghĩ tiếp."
Quý Đồng nghe ra ý từ chối cực kỳ uyển chuyền trong giọng nói giả vờ bình tĩnh của ký chủ.
Giấc mơ biến thành cái tô có chân cứ vậy bị tiêu tan.
Dây đeo lỏng lẻo trượt xuống như tâm trạng của cậu, vẻ mặt Quý Đồng cũng ỉu xìu, nằm liệt trên ghế sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ với Hoa Hoa đang buồn bã cuộn tròn.
Ánh đèn vàng ấm chiếu sáng hai động vật thân mềm trên ghế sô pha, tựa như đang trong giấc mộng kỳ diệu.
Bùi Thanh Nguyên ngồi bên cạnh nhìn, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ra, khẽ vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của Quý Đồng.
Hoa Hoa bị bỏ mặc thấy hơi tủi thân kêu meo meo, Bùi Thanh Nguyên đành phải dừng lại động tác đang định rút tay về rồi cẩn thận xoa đầu nó.
Hoa Hoa lập tức thỏa mãn híp mắt lại, đung đưa cái đuôi.
Quý Đồng nhỏ giọng phê bình: "Ấu trĩ!"
Hoa Hoa: "Meo meo meo meo!" Anh mới ấu trĩ!
Ánh trăng êm dịu ngoài cửa sổ tràn vào trong phòng tựa sương mù.
Bùi Thanh Nguyên ngẩn ngơ, bỗng nhớ đến bức ảnh như chuyện cổ tích kia.
Giờ khắc này cũng giống như chuyện cổ tích.
Hắn thuận tay tắt bỏ điện thoại lại rung lên trong túi, nghĩ xem giờ nên làm gì.
Hắn dường như là người lớn duy nhất trong nhà, cũng có thể coi là chủ gia đình.
Đồng hồ trên tường sắp chỉ đến 10 giờ tối.
Một gia đình bình thường nên làm gì vào 10 giờ tối nhỉ?
Bùi Thanh Nguyên không quá thuần thục tự hỏi vấn đề này.
Xét thấy cả ngày bận rộn rồi, hắn hỏi với giọng không chắc lắm: "Có phải nên tắm rửa rồi lên giường đi ngủ không?"
Quý Động đang cuộn thành quả cầu trên ghế sô pha nghe vậy thoáng sửng sốt, cậu im lặng suy nghĩ một lúc rồi bỗng hào hứng hẳn lên: "Có lý, đúng là nên đi tắm!"
Sau khi được thành viên trong gia đình tán thành, Bùi Thanh Nguyên mới thả lỏng người, trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên một loại tinh thần trách nhiệm mãnh liệt.

"Trước khi đi học vào ngày mai, anh sẽ nghĩ ra hình dáng hàng ngày thích hợp với em."
Thời gian mỗi ngày đều rất quý giá, không được lãng phí.
Quý Đồng liên tục gật đầu, hoàn toàn quên đi mất mác vì đề án tô có chân bị bác bỏ, một tay ôm còn mèo vào trong ngực, tay kia níu vạt áo của ký chủ, hùng hổ kéo về phía phòng tắm.
"Nhuyễn Nhuyễn, đi, chúng ta đi tắm!"
"Chúng ta..."
"Đúng rồi, ký chủ phải chịu trách nhiệm giúp đỡ kịp thời." Quý Đồng nghiêm túc nói: "Em muốn thử xem em với Hoa Hoa đi tắm có bị đơ nếu nước vào không, dù sao thân thể bọn em cũng được tạo ra từ không trung nên sẽ khác với người và mèo bình thường."
Hoa Hoa lập tức hoảng sợ trợn mắt.
"Meo meo meo meo!" Chủ nhân cứu em!
Ai ngờ người chủ trông có vẻ rất thông minh kia lại trầm ngâm đồng ý: "Đúng là nên kiểm tra thử."
"Tắm cho mèo trước đi." Hắn cố ý nói thêm.
Hoa Hoa:!!!
Không thể ở cái nhà này thêm được nữa!!
Kim đồng hồ tích tắc chỉ 10 giờ đúng.
...
Bên kia thành phố, đèn đuốc trong căn biệt thự rộng lớn cũng đang sáng trưng.
Buổi lễ trưởng thành kết thúc không lâu, trong bầu không khí vẫn còn nguyên cảm giác sôi nổi.
Bùi Ngôn hơi mệt mỏi mà cởi cúc áo trên cùng của cổ áo sơ mi, cả tối đều phải mỉm cười câu nệ, giờ cuối cùng mới được thả lỏng.
Chẳng qua dù cơ thể mỏi mệt nhưng y lại cảm nhận được một loại thỏa mãn khó tả.
Tối nay y bao quanh trong sự yêu chiều của bố mẹ, ông nội cùng toàn thể khách mới.

Y nhận được những món quà hoàn toàn không thể tượng tưởng nổi trước 17 tuổi cuộc đời, vừa phong phú lại vừa đắt tiền, quả thật khiến y có cảm giác mình như đang trên thiên đường.
Lúc đang hưng phấn, Bùi Ngôn lại không nhịn được mà tự hỏi, Bùi Thanh Nguyên cũng nhận được những món quà như thế trong suốt 17 năm qua sao?
Nỗi thù hằn vì cuộc sống hạnh phúc bị cướp mất trong thâm tâm lặng lẽ dâng lên.
Cũng may bên cạnh có người hiểu được cảm nhận của y.
Ngồi bên cạnh y là Hướng Cẩm Dương cũng ăn mặc cầu kỳ, đang hào hứng lật xem danh sách quà tặng do người giúp việc ghi lại, lười biếng trò chuyện với y: "Mẹ nuôi em đến tối muộn mới về phải không?"
Bùi Ngôn gật đầu, lập tức trông thấy vẻ trào phúng không hề che giấu trên mặt Hướng Cẩm Dương.
"Xem ra sinh nhật nó hôm nay không mấy vui vẻ rồi."
Hướng Cẩm Dương không nói tên cụ thể, nhưng trong lòng hai người đều biết "nó" ở đây là chỉ ai.
Gia sư trong nhà đã dạy Bùi Ngôn lễ nghi về lời nói và hành vi, y không được phép nói mang tính chất công kích như vậy ở trước mặt mọi người, cũng không được tùy tiện bộc lộ cảm xúc mãnh liệt chân thực của bản thân.
Vì thế Bùi Ngôn chỉ có thể lặng lẽ tán đồng trong lòng, nhìn vẻ mặt khinh miệt của Hướng Cẩm Dương cũng cảm thấy có chút hả hê.
"Kẻ trộm luôn phải trả giá đắt." Hướng Cẩm Dương thuận miệng nói, ánh mắt bỗng sáng lên: "Anh nhớ chiếc xe thể thao này đẹp lắm, Tiểu Ngôn, chú Bùi đã tặng cho em chiếc đắt tiền hơn chưa?"
"Rồi nhưng em không biết lái xe, mẹ em cũng chưa sắp xếp cho em học." Từ lâu Bùi Ngôn đã thành thói quen hào phóng trong khi kết thân với người bạn này: "Anh thích thì lấy mà đi."
"Tốt quá, cuối cùng anh cũng đổi được xe lái đi học rồi." Hướng Cẩm Dương lập tức thân mật khoác vai y: "Lần sau anh chở em đi hóng mát."
Bùi Ngôn nói chuyện với gã về mấy chuyện vặt vãnh với tin đồn trong trường, mãi đến khi liếc thấy nhóm người lớn đang nói chuyện tản ra, trong đó Bùi Hoài Sơn tuy tóc bạc trắng nhưng tinh thần vẫn quắc thước gọi Bùi Minh Hồng đi, bầu không khí giữa hai người hình như không được hòa thuận lắm.
Ông nội muốn nói gì với bố?
Nụ cười trên mặt Bùi Ngôn khẽ ngừng rồi nhạt dần.
Trong một góc cách xa đám đông, Bùi Minh Hồng năm nay ngoài 40 hơi có vẻ không kiên nhẫn chau mày lại, vừa đứng lại đã giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Bố à, lại có chuyện gì nữa?"
Bùi Hoài Sơn lập tức trừng mắt: "Thái độ của mày thế nào đấy?"
Đối mặt với sự bất mãn của bố mình, Bùi Minh Hồng không hề nhượng bộ: "Bố, con thực sự rất bận, mấy dự án đầu tư còn đang chờ bên kia, buổi tối còn có một cuộc họp xuyên quốc gia nữa, hôm nay vì sinh nhật của Tiểu Ngôn mà đã trì hoãn rất nhiều việc rồi."
Khuôn mặt sắc bén của ông ta lộ rõ sự mệt mỏi, ông ta hoàn toàn không có chút hứng thú nào với bữa tiệc sinh nhật hoành tráng hôm nay.

Lãng phí thời gian cả ngày vào đó chủ yếu là để làm yên lòng vợ, để bà ta ngừng gây chuyện.
Bùi Hoài Sơn nhìn đứa con trai trong mắt chỉ có mỗi công việc mà thở dài: "Hôm nay cũng là sinh nhật Thanh Nguyên."
"Nó không phải con trai con." Bùi Minh Hồng vẫn bất động: "Mẹ nó sẽ tổ chức sinh nhật cho nó."
"Mẹ nó chạy đến đây để tham gia lễ thành niên của Tiểu Ngôn!" Bùi Hoài Sơn lập tức nổi giận, chất vấn: "Là ai trong mấy đứa gọi bà ấy đến?"
"Không biết." Bùi Minh Hồng tỏ ra thờ ơ như mọi khi: "Chắc là Tiểu Ngôn."
Bùi Hoài Sơn giận không nhịn nổi: "Mấy đứa nên truy cứu trách nhiệm của người phụ nữ này! Là bà ta hại hai đứa nhỏ, sao có thể ngang nhiên xuất hiện ở đây như vậy?"
"Nhà họ Bùi chúng ta cũng không phải không nuôi nổi hai đứa nhỏ, để bà mẹ vô trách nhiệm này chịu trừng phạt thích đáng đi, chúng ta vẫn tiếp tục nuôi nấng Thanh Nguyên như cũ!"

Bùi Minh Hồng lại giơ tay lên xem đồng hồ, nhìn dáng vẻ dửng dưng của ông ta thì rõ ràng mấy ngày qua đã nghe không ít lần lời như vậy, nên dứt khoát nói thẳng: "Bùi Ngôn cầu xin cho bà ấy, nói bà ấy cũng không dễ dàng gì, con biết làm sao được?"
"Hơn nữa —" Nói đến đây, ánh mắt ông ta lộ ra chút mỉa mai: "Ít nhất cũng chứng minh được đứa bé này trọng tình cảm, không giống đứa khác, nuôi mãi không thân."
Bùi Hoài Sơn trừng mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai mình, hồi lâu sau không nói ra lời.
"Thanh Nguyên là một đứa trẻ ngoan." Ông cụ thở dài: "Từ nhỏ các con đã đối xử không tốt với nó, cũng trách bố không dạy dỗ con, để con thành ra như bây giờ."
Bùi Minh Hồng trước nay đều không thích nghe mấy lời này của ông cụ, lập tức phản bác: "Con không thấy con có vấn đề gì cả, chẳng lẽ phải giống như bố? Giờ là thời đại nào rồi mà còn ôm tư tưởng bảo thủ, không chịu đổi mới trong kinh doanh.

Bố à, bố già quá rồi, ánh mắt cũng lạc hậu, nhìn người không còn rõ nữa rồi.

May mà con không nghe lời bố, nếu không giờ cũng đi trông núi trồng cây như bố rồi."
Mâu thuẫn và bất đồng giữa hai bố con đã có từ lâu, trong giọng nói Bùi Minh Hồng tràn ngập cảm giác kiêu ngạo hơn người: "Ít nhất từ ​​góc độ giá trị thị trường của công ty đã chứng minh được con thành công hơn bố.

Thế nên bố đừng coi con là trẻ con rồi dạy con nên làm thế nào nữa."
"Với lại con cũng đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng rồi." Giọng điệu ông ta thay đổi, hời hợt lên tiếng: "Thanh Nguyên quả thực là một đứa bé rất thông minh, chưa biết chừng sau này sẽ đạt được thành tựu gì đó.

Đến khi ấy, nó vẫn có thể làm con trai nhà họ Bùi —— Mà nó vẫn còn là họ Bùi, người đàn bà kia đã đồng ý không để nó sửa họ rồi."
Bùi Hoài Sơn sững sờ nhìn ông ta.
Ông cụ vẫn luôn cho rằng Bùi Thanh Nguyên không sửa lại họ là vì còn quyến luyến nhà họ Bùi, không ngờ đây lại là yêu cầu của Bùi Minh Hồng.
Ông cụ không còn gì để nói với đứa con trai ngoan cố, ích kỉ và thực dụng đến tột cùng này nữa.
"Tiểu Ngôn không thể ở cùng với hai vợ chồng chúng mày nữa!"
Bùi Hoài Sơn tức đến run cả người, thất vọng nói xong câu cuối cùng rồi phất tay bỏ đi.
Thấy thế, Bùi Ngôn đứng nghe trộm cách đó không ra vội vàng cúi đầu xuống, lùi ra sau góc tường.
Lòng bàn tay của y ướt đẫm mồ hôi, trong đầu lặp đi lặp lại những lời nghe được ban nãy.
Quả nhiên ông nội vẫn còn nhớ Bùi Thanh Nguyên, thậm chí còn muốn để hắn sống tiếp ở đây.
Nhưng câu nói sau cùng kia của ông nội nghĩa là sao?
Y đột nhiên nhớ đến tin nhắn mới nhận được từ La Tú Vân, nói Bùi Thanh Nguyên đã bỏ nhà đi, gọi điện thoại không nhận, bà không biết nên làm sao bây giờ.
Bùi Thanh Nguyên đi đâu?
Có liên quan gì đến ông nội không?
Lòng y rối bời, y trở lại đại sảnh thấy Bùi Hoài Sơn đang chau mày nói gì đó với Diệp Lam Đình.
Thấy y quay lại, trên mặt mẹ y lộ ra nụ cười dịu dàng, vẫy tay với y: "Ngôn Ngôn qua đây, ông nội có chuyện muốn nói với con."
Bùi Ngôn đi qua trong lo sợ bất an, trong lòng xuất hiện vô số suy nghĩ làm y hoang mang song lại không dám thể hiện ra ngoài.
Bùi Hoài Sơn nhìn chăm chú vào vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời của y với ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau mới khẽ hỏi: "Con có muốn sống cùng với ông không?"
Bùi Ngôn nhìn ông nội đầy bất ngờ, cẩn thận lặp lại: "Sống...!cùng ạ?"
"Ừ, ông nội già rồi nên ở một mình sợ cô đơn, muốn ở chung với con nhiều hơn." Sắc mặt Bùi Hoài Sơn hòa ái, khuyên nhủ: "Chỉ cần ở cùng ông mấy tháng thôi, trong lúc ấy vẫn có thể thường xuyên về thăm bố mẹ."
Tuy mới về nước không lâu nhưng ông đã tinh ý nhận ra đứa bé này đang lặng lẽ thay đổi.
Ông nhìn ra Bùi Ngôn không cứng cỏi và thông minh như Bùi Thanh Nguyên, mà lại có sự ngây thơ yếu đuối không hợp với gia đình này.
Bùi Hoài Sơn không muốn đứa cháu ruột có số phận thăng trầm này của mình sau cùng sẽ trưởng thành thành dáng vẻ khác hoàn toàn với khi đến.
Ông cũng từng bề bộn công việc, tuy lợi nhuận từ sự nghiệp và khối tài sản cồng kềnh kia thấp chẳng đáng nhắc đến trong mắt Bùi Minh Hồng, nhưng vẫn khiến hai cha con nói chuyện với nhau ngày càng ít, khoảng cách cũng ngày càng lớn, lại thêm khoảng cách thế hệ giữa hai ông cháu nên có nhiều công việc trong nhà không tiện can thiệp.
Đến khi Bùi Hoài Sơn hoàn toàn nhận ra cách giáo dục sai lầm của con trai và con dâu, Bùi Thanh Nguyên kiệm lời đã sớm trải qua tuổi thơ vốn nên vui vẻ rồi.

Điều này vẫn luôn là nỗi khổ riêng trong lòng ông.
Một đứa bé khác mới đến không lâu, biết đâu vẫn còn kịp cứu vãn.
Vừa xử lý công việc qua điện thoại xong, Bùi Minh Hồng vừa trở lại phòng thì nghe thấy lời nói kia.

Nhưng ông ta không lên tiếng kháng nghị mà chỉ nhướng mày, cảm thấy ý nghĩ nhất thời này của bố mình chỉ là vô ích mà thôi.
Trước lời mời bất ngờ này, Bùi Ngôn không biết phải làm sao, y vô thức nhìn về phía người mẹ ngày thường ở chung nhiều nhất kia.
Diệp Lam Đình nhận thấy ánh mắt của y, bà mỉm cười vươn tay ra, cài lại khuy áo mà y đã cởi, ngữ khí dịu dàng thỏa đáng: "Ngôn Ngôn, vẻ ngoài phải luôn chỉnh tề chứ."

Bà hài lòng nhìn phần cổ áo đã ngay ngắn trở lại, nhẹ giọng nói: "Mẹ rất yêu con, ông nội cũng rất yêu con, con có thể tự mình quyết định."
Mùi nước hoa tao nhã của mẹ phả vào cổ y, làm y nhớ lại ngày đêm sống trong căn phòng rộng thênh thang.
Ông nội yêu y, hỏi y sống ở nhà họ La thế nào, xoa đầu y hỏi y muốn quà gì.
Mẹ yêu y, thuê giáo viên giỏi nhất để y nhận được sự giáo dục toàn diện nhất, hy vọng y có thể trở thành một người ưu tú hơn.
Mẹ chỉ yêu một mình y, nhưng cháu trai trong lòng ông nội lại không chỉ có một.
Sau khi được ông nội đón đi, vị trí còn trống bên cạnh bố mẹ kia sẽ bị Bùi Thanh Nguyên lấp vào sao?
Có phải ông nội đang trải đường cho Bùi Thanh Nguyên không?
Bùi Ngôn không dám xác định.
Những người thân trong gia đình ở bên cạnh y, rất xa mà lại rất gần.

Y cụp mắt, sợ bản thân sẽ dao động, y không muốn nhìn vào mắt ai, chỉ khẽ thì thầm: "Con xa mẹ quá lâu..."
Y chọn mẹ.
Số mệnh tựa như cơn gió cuồn cuộn quét qua, cuối cùng cũng tìm được con đường mình muốn.
Bùi Minh Hồng hiếm khi thấy cười, nói với Bùi Hoài Sơn: "Bố à, được rồi chứ? Con không hề ngăn bố nhé."
Diệp Lam Đình không đồng ý liếc ông ta: "Minh Hồng, sao anh lại nói như vậy với bố?"
Sau đó bà ta nở nụ cười thiết tha chân thành với Bùi Hoài Sơn: "Bố, Ngôn Ngôn vừa về nhà, bây giờ bám con lắm, sợ là không muốn xa con, nếu bố có thời gian rảnh thì cứ đến nhà ăn cơm lúc nào cũng được."
Bùi Hoài Sơn không đáp lại, ông cụ nhìn gia đình trông có vẻ hạnh phúc mỹ mãn trước mắt này thật lâu mới thở dài, nói: "Được rồi, nếu con nhớ ông nội thì nói cho ông biết, ông vẫn luôn ở đây."
Bùi Ngôn hoàn toàn không hiểu ẩn ý đằng sau những lời này, lúc này y chỉ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, nghe lời gật đầu: "Cảm ơn ông nội, con nhất định sẽ thường xuyên đến thăm ông."
Lời nói vừa lễ phép vừa tỏ ra thân thiết làm Diệp Lam Đình mỉm cười khen ngợi con trai, Bùi Minh Hồng lại lấy điện thoại ra lần nữa, quang minh chính đại phân tâm làm việc khác.
Chỉ có Bùi Hoài Sơn trong thoáng chốc tưởng như già đi mấy tuổi, quản gia đứng bên cạnh vội vàng đưa ba-toong hiếm khi dùng cho ông cụ.
"Bố già rồi, không bảo được mấy đứa, ai cũng có số mệnh riêng của mình."
Ông cụ tựa như đang lầm bầm, sau đó quay đầu nghiêm nghị nói với đứa con trai một lòng trục lợi kia: "Minh Hồng, bố vẫn không mong con nóng vội như thế.

Để chờ một cái cây lớn lên cần phải tốn mồ hôi và thời gian thực tế, ông trời cho con cái gì thì nhất định sẽ thu lãi."
Bùi Minh Hồng ngay cả mí mắt cũng không nâng, vừa nhận điện thoại đã vội vàng ra ngoài: "Bố không cần lo, chỉ có con thu lãi người khác thôi."
Cứ nghĩ bố với ông nội đang thảo luận chuyện kinh doanh nên Bùi Ngôn không tập trung nghe nữa, để lời ông nội nói nhẹ nhàng lướt qua tai.
Ánh đèn lóa mắt trên đỉnh đầu sa vào mắt y như thể nó sẽ không bao giờ tắt, chiếu sáng tương lai trong mộng tưởng đến lộng lẫy không gì sánh được.
...
Hôm sau, Hướng Cẩm Dương dậy từ rất sớm, hào hứng thưởng thức chiếc xe mới tinh của mình, giục y cùng đến trường.
Ban đầu Hướng Cẩm Dương không học ở trường tư thục Thành Đức, nghe nói Diệp Lam Đình vốn muốn để gã theo học ngôi trường cấp 3 với học phí đắt đỏ này để thuận tiện chăm sóc con trai mình.

Nhưng Bùi Thanh Nguyên, người đã học cùng 3 năm cấp 2 với gã đã từ chối, điều này cũng trở thành một trong những chất xúc tác làm gã căm thù Bùi Thanh Nguyên.
Bây giờ gã với cậu ấm mới của nhà họ Bùi thân như hai anh em, đi học cùng nhau là chuyện đương nhiên, lúc thường còn có thể làm bạn với nhau.
Hướng Cẩm Dương lớn hơn Bùi Ngôn một tuổi, gã đã có bằng lái từ lâu, kỹ năng lái xe cũng rất khá, hôm nay vừa thuyết phục được Diệp Lam Đình cho tài xế nghỉ một hôm để lấy xe mới chở Bùi Ngôn đi học.
Diệp Lam Đình mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ sóng vai đi ra ngoài, mãi đến khi tiếng động cơ xa hẳn mới thu lại ý cười dịu dàng ấy.
Tối qua, sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật, La Tú Vân đột nhiên gọi điện cho bà ta, lắp bắp hỏi bà ta có biết Bùi Thanh Nguyên đi đâu không.
Sao bà ta biết được?
Diệp Lam Đình thờ ơ định tắt điện thoại, nhưng sau khi nghe La Tú Vân nói Bùi Thanh Nguyên đột nhiên dọn đi, bà ta lập tức thu lại câu đáp qua loa sắp ra khỏi miệng.
Một đứa nhỏ vừa mới thành niên sao lại nghĩ đến chuyện muốn dọn đi?
Nó lấy đâu ra tiền và can đảm?
Diệp Lam Đình biết rõ số tiền trong thẻ của Bùi Thanh Nguyên vẫn chưa hề được động đến kể từ khi hắn rời đi.

Hơn nữa hắn cũng không mang bất cứ đồ vật quý giá gì từ nhà họ Bùi.
Mặc dù Bùi Thanh Nguyên đang đi làm, nhưng chỉ là một công việc làm thêm cuối tuần, hơn nữa lại là tiệm bánh bé nhỏ như thế, liệu tích góp được mấy đồng?
Diệp Lam Đinh gần như nghĩ ngay tới đứa bé đến nay vẫn không rõ lai lịch kia.
Bà chợt nhớ đến nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt chồng mình ban nãy, rồi lại nghĩ tới tình trạng bận rộn của ông ta gần đây, nỗi nghi ngờ trong lòng bà ta ngày càng dày đặc.
Vì vậy bà ta đè nén cảm xúc trong lòng, giả vờ trấn an: "Thanh Nguyên dọn ra ngoài? Bình tĩnh, tôi sẽ bảo người đi tìm hiểu giúp cô."
Lần đầu tiên La Tú Vân nghe thấy giọng điệu kiên nhẫn của bà ta, ngay cả lời nói cũng không lưu loát nổi, chỉ liên tục nói cảm ơn.
Sau đó Diệp Lam Đình lạnh lùng tắt điện thoại, bà ta đứng ngẩn người một lúc rồi mới chậm rãi quay về phòng ngủ xa hoa song lại quạnh quẽ của mình.
Trên chiếc giường lớn bên trong, người chồng hiếm khi qua đêm ở nhà đã ngủ từ lâu.
Sau khi nhìn chằm chằm ông ta một hồi lâu, bà ta lặng lẽ ngồi xuống trước bàn trang điểm bình tĩnh tháo đồ trang sức xuống.
Đêm dài khó ngủ.
Diệp Lam Đình còn nhớ thám tử tư từng nói, đứa bé kia gần như tối nào cũng đến nhà thể chất của Trung học số Hai tìm Bùi Thanh Nguyên đang tập luyện trong đội bóng rổ.
Bà đã nhìn thấy bức ảnh duy nhất của đứa bé kia, trong ảnh nó vừa cười vừa ăn thứ bánh mì rẻ tiền, nhìn qua không thấy giống chồng bà chút nào, nhưng bà nhìn lâu lại thấy điểm nào cũng có bóng dáng của chồng mình.
Diệp Lam Đình không muốn trằn trọc trước một bức ảnh có thể đã qua chỉnh sửa nọ.
Bà muốn tận mắt xác nhận.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ.
Bà cũng nên chính thức đến trường một chuyến để tỏ lòng quan tâm đến đứa con trai trước đây.
Người phụ nữ lúc nào cũng đoan trang thanh lịch đứng dậy khỏi bàn ăn, quay về căn phòng ngủ đã trở lại vẻ trống trải vốn có.
Bà muốn chọn một chiếc váy phù hợp cho ngày hôm nay.
Chiếc xe mới với nước sơn bóng loáng lao vút qua một góc đường khiến lũ chim đậu trên cành giật mình.
Hướng Cẩm Dương cầm chắc tay lái, gió lùa vào trần xe đang mở làm rối tung tóc của hai thiếu niên, mang đến cảm giác mát mẻ thoải mái của buổi sáng.
Trong tiếng gió phần phật, gã nhớ lại bầu không khí nói chuyện kỳ lạ của cả nhà Bùi Minh Hồng hôm qua, trong mắt lộ vẻ hứng thú, đột nhiên mở miệng: "Tiểu Ngôn, tuần lễ giao lưu văn hóa tháng này ở Thành Đức, có muốn nhà trường ra mặt mời nó đến không?"
Thành Đức là trường cấp 3 tư thục nổi tiếng toàn tỉnh, thường xuyên tổ chức các tuần lễ giao lưu văn hóa và mời một số học sinh trường khác đến tham gia.
Bùi Ngôn còn chưa hiểu ra sao: "Gì cơ?"
"Bùi Thanh Nguyên là nhân vật nổi tiếng trong trường, ngày trước là thế, bây giờ càng hơn thế." Hướng Cẩm Dương cười nói: "Mời nó đến thăm trường cũ, gặp lại bạn bè năm xưa chắc chắn là một món quà sinh nhật rất có ý nghĩa kỉ niệm."
Lần này thì Bùi Ngôn nghe rõ, thậm chí còn nghe rõ cả ác ý bên trong.
Y trầm mặc, nghiêng đầu hỏi: "Liệu nhà trường có đồng ý không?"
"Đương nhiên, mấy chuyện vặt như chọn trường giao lưu này, bố em chỉ nói một tiếng là xong." Hướng Cẩm Dương trêu chọc: "Em không biết bố mình có cổ phần ở Thành Đức hả? Đại thiếu gia."
Ba chữ này khiến sự do dự còn sót lại trong lòng Bùi Ngôn lập tức biến mất hoàn toàn.
Ánh nắng trước mặt sáng rực vô cùng.

Ngoài cửa sổ xe, những người đi bộ bị bỏ lại phía sau càng trở nên tầm thường nhỏ bé.
Hơi thở của y như nghẹn lại, dần chìm vào cơn gió làm người ta khó mà kháng cự này được.
"...!Được." Bùi Ngôn đáp ngắn gọn: "Để em hỏi bạn ở trường số Hai đã."
Y nhanh chóng lấy điện thoại ra, buông bỏ sự sợ hãi và lo lắng lần trước, dứt khoát mở khung chat với Lâm Tử Hải.
Y muốn biết bây giờ Bùi Thanh Nguyên sống ở trường số Hai thế nào.
Điện thoại cất trong cặp sách lặng lẽ sáng lên rồi lại từ từ tắt ngấm.
Có điều chủ nhân của cặp sách không ngồi ở chỗ của mình.
Giờ là 10 phút ra chơi sau khi kết thúc tiết tự học buổi sáng, trong lớp tràn ngập hơi thở bồn chồn khác thường.
Chuẩn bị vào tiết đầu tiên, Lâm Tử Hải lại không tranh thủ làm đề như mọi khi mà ngồi ở hàng cuối lớp nói chuyện với các bạn khác.
"...!Vừa nãy tớ đến văn phòng nộp vở bài tập, cô Châu trông vui lắm, hình như lớp mình có người đạt kỷ lục mới trong kỳ thi tháng lần này, hơn nữa xếp hạng toàn khối cực kỳ cao."
Cậu ta vừa nói vừa lén nhìn sang bên cạnh.
Bùi Thanh Nguyên hoàn toàn không bị bầu không khí chờ đợi kết quả trong lớp ảnh hưởng mà vẫn như mọi khi, vẻ mặt bình tĩnh lật giở quyển sách trên tay.
Chỉ khác là hôm nay hắn đeo một chiếc đồng hồ, hình dáng trông rất đẹp, dây đeo gọn gàng, thân đồng hồ màu đen nhìn khá cao cấp.
Lúc Bùi Thanh Nguyên đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, coi như không thấy ồn ào xung quanh.
Lâm Tử Hải không tin được.
Cả ngày hôm nay gần như chỉ nghe thông báo điểm thi và giải đề, sao hắn không lo lắng chút nào?
Hắn không sợ mất mặt sau khi trả điểm hả?
Bạn ngồi bên cạnh nghe cậu ta nói xong, vẻ mặt hâm mộ: "Hạng nhất lớp mình thì chắc là cậu rồi, giỏi thật đấy, không giống tớ, tối nay cầm bài thi về kiểu gì cũng bị ăn đòn."
Lâm Tử Hải giả vờ khiêm tốn: "Chắc không phải tớ đâu, hôm đấy tớ làm sai mất một câu trắc nghiệm môn Toán.

Cũng không biết ai mà giỏi thế nhỉ."
Đề Toán lần này khó như thế mà cậu ta làm sai mỗi một câu trắc nghiệm, người đạt kỷ lục mới lần này và đứng đầu lớp đương nhiên là cậu ta!
Bùi Thanh Nguyên ngồi ngay bên cạnh vẫn dửng dưng như không, chỉ chăm chú nghịch đồng hồ.
Cái đồng hồ mới này rốt cuộc có cái gì đặc biệt mà nghịch, tuy cũng đẹp, kiểu dáng lạ mắt cậu ta chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng làm sao cứ nhìn suốt vậy!
Lâm Tử Hải âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chẳng ngờ chiếc đồng hồ chỉ được mỗi đẹp kia như thể nhìn trộm được vẻ mặt của cậu ta, thỉnh thoảng lại nhấp nháy rất có quy luật, lúc lóe sáng lên trông cực kỳ hiện đại.

"Cậu sai một câu thôi á?" Một bạn không nhận ra cậu ta đang khoe khoang, kinh ngạc thốt lên: "Tớ hình như không chỉ một câu...!Thôi rồi thôi rồi, tớ xong rồi."
Lâm Tử Hải không hiểu sao lại có cảm giác mình bị cái đồng hồ cool ngầu kia giễu cợt, lập tức cao giọng: "Cũng chưa chắc, có khi tớ làm sai chỗ nào nhưng lại không biết, dù sao độ khó lần này cũng cao như thế mà."
Lần này, cuối cùng Bùi Thanh Nguyên cũng thay đổi động tác.
Vẻ mặt hắn vẫn như cũ, chỉ có khóe miệng hơi cong lên như đang cười.
Trước nụ cười đầy ẩn ý khó tả kia, Lâm Tử Hải bị ép nhớ lại cái ngày Bùi Thanh Nguyên chỉ ra hai câu mình làm sai.
...!Mẹ điên cả người.
Vẻ mặt cậu ta thoáng thay đổi, quyết định không quan tâm nữa mà nói thẳng: "Nói mới nhớ, không biết điểm lớp trưởng thế nào, có khi người đứng nhất lớp lần này lại là lớp trưởng thì sao?"
Những bạn khác lập tức tò mò nhìn qua.
Lúc này bị gọi thẳng tên, Bùi Thanh Nguyên cuối cùng cũng dời mắt khỏi chiếc đồng hồ, nhìn về phía lớp phó học tập lải nhải suốt từ nãy kia.
Ngoài cửa sổ sau lưng hắn, giáo viên tiếng Anh đang tươi cười ôm một chồng bài thi dày cộp, bước nhanh qua hành lang chuẩn bị vào lớp.
Chuông vào học còn chưa vang lên, dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Tử Hải, Bùi Thanh Nguyên mở miệng đúng như ý cậu ta, cả giọng điệu cùng ánh mắt hắn đều lạnh lùng.
"Cậu làm phiền đến đồng hồ của tôi đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui