Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp


Lời chào nọ vừa dứt, La Tú Vân nhoi nhói như thể bị kim châm, sau lưng bỗng ràn rụa mồ hôi.
Ngôn Ngôn gọi bà là dì...
Có lẽ do cái nắng ban trưa của mùa thu vẫn quá mức chói chang nên sắc mặt La Tú Vân dần dần đỏ lên.

Bà hơi lúng túng, không biết nên đối mặt thế nào với đứa nhỏ đã từng sống nương tựa với mình kia.
Nhân viên phục vụ dẫn bà đến không phát hiện ra điều gì khác thường, nho nhã lễ phép lên tiếng: "Mời phu nhân ngồi bên này, đây là menu của chúng tôi, ngài có cần giới thiệu gì không?"
La Tú Vân mù mờ ừm một tiếng, sau khi ngồi xuống, bà cầm lấy menu rồi nhanh chóng lật xem như muốn trốn tránh điều gì.
Trên tờ menu được in đẹp đẽ, từng danh từ vừa mới mẻ lại vừa khó đọc hiện lên trước mặt bà, loang loáng ánh sáng như ảo ảnh, làm bà hoa mắt.
Bà chưa từng uống những món này, hoàn toàn không hiểu được hai chuỗi từ nước ngoài có độ dài na ná nhau Caramel Mocha và Cappuccino kia khác ở chỗ nào.
Bùi Ngôn dường như nhận ra sự bối rối của bà, y chủ động lên tiếng: "Hương vị cà phê ở đây khá nguyên chất, dì không thích uống gì đó đắng quá thì thử Caramel Macchiato nhé?"
Lời của y tiến lùi đúng mực, nhưng ẩn sau sự quan tâm kia lại là cảm giác không cho phép người khác chen mồm hết sức kín đáo.
Giọng điệu này cực kỳ giống với người phụ nữ thanh lịch kiêu sa ở nhà họ Bùi kia.
Ý nghĩ kỳ lạ này nhất thời lướt qua tâm trí La Tú Vân.
Bà vẫn không biết Caramel Macchiato là gì, nhưng ít nhất cũng nghe hiểu Caramel, vì vậy bà vội vàng gật đầu, nhân viên phục vụ mỉm cười đáp lại, khom lưng với bọn họ rồi rời đi.
Ngôn Ngôn vẫn còn nhớ bà không thích uống đắng.

Trước kia mỗi khi bị ốm, bà thường bịt mũi lại rồi mới uống thuốc, Ngôn Ngôn toàn trêu bà rằng sao người lớn lại sợ uống thuốc.
Hồi ức tròn trĩnh xa xưa bị xé ra một lỗ hổng, cơn gió ập đến làm La Tú Vân lập tức quên đi tiếng gọi dì cùng những cảm xúc khác thường ban nãy, vội vàng mỉm cười với Bùi Ngôn.
Bùi Ngôn trước mặt mặc một bộ quần áo làm từ chất liệu tốt, bộ dạng ngoan ngoãn thanh thú, nhìn qua đã biết là sống rất tốt.

Bố mẹ y nhất định đối xử với y vô cùng tốt.

Nhưng đồng thời bà cũng nhìn ra được vẻ mỏi mệt trên khuôn mặt Bùi Ngôn, bàn tay phải y đặt trên bàn vô thức nắm chặt.

Ngày xưa mỗi lần học hành mệt mỏi, y cũng đều có động tác nhỏ như vậy.
La Tú Vân không khỏi thấy cay sống mũi.
Bà nhỏ giọng dặn dò: "Đừng để bản thân mệt quá, phải nghỉ ngơi nhiều hơn biết không."
Bùi Ngôn nghe vậy thì sửng sốt, do dự một lúc rồi khẽ lắc đầu: "Con không mệt, dì đừng lo cho con."
Bầu không khí ngượng ngùng lúc đầu dần thoải mái hơn nhiều.
La Tú Vân nhấp thử một ngụm Caramel Macchiato vừa được mang lên, quả nhiên không đắng lắm.
Vẻ mặt bà khẽ toát ra ý cười: "Ngôn Ngôn của chúng ta trưởng thành rồi, học được rất nhiều thứ."
Nghe bà nói vậy, Bùi Ngôn mới lộ ra nụ cười tự nhiên, không còn chuẩn mực gò bó như ban đầu nữa mà là nụ cười thật lòng: "Vâng, thế giới bên ngoài rộng lớn lắm ạ."
Tiếp đó, La Tú Vân vừa cười vừa nghe y kể những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng cảm thấy được an ủi khó nói thành lời.
Mãi đến khi y nhắc tới một cái tên.
"...!Anh Thanh Nguyên, anh ấy đã quen với cuộc sống ở đó chưa?"
Nói đến đây, La Tú Vân vừa lo vừa bực, đáp lại ngay: "Mẹ chưa thấy đứa nhỏ nào đi biền biệt cả ngày như nó cả! Ngày nào cũng ra ngoài từ sáng sớm, đến tận đêm mới về, nhà mà như quán trọ ấy, chẳng những thế thái độ của nó với chuyện học hành còn không nghiêm chỉnh chút nào!"
Sự bất mãn của bà đối với Bùi Thanh Nguyên không phải mới ngày một ngày hai, chỉ riêng Bùi Ngôn cũng đã nghe qua rất nhiều lần.
Bùi Ngôn nghe những lời phàn nàn dài dòng lặp đi lặp lại của bà, chợt nhớ tới điều gì: "Lần trước dọn nhà, con còn một ít sách cũ không mang đi, khá chiếm diện tích, dì bán nó đi cũng được."
"Mấy quyển sách nhỏ kia hả?" La Tú Vân nhớ lại, không để ý mà nói: "Cứ để đó đi, không sao cả, lỡ sau này con cần thì sao."
"Vẫn để ở chỗ cũ ạ?" Trái ngược với bà, Bùi Ngôn lại tỏ ra kinh ngạc: "Thanh...!Giá sách của anh ấy có đủ dùng không?""
"Chắc là đủ, nó không nói gì với mẹ." La Tú Vân không cần nghĩ ngợi đã nói: "Nếu không đủ thì nó tự sắp xếp cũng được, đâu phải chuyện gì to tát, mẹ cũng đã cho nó một thùng carton để dự phòng rồi."
Trước giọng nói hời hợt của bà, Bùi Ngôn đã sững sờ hồi lâu.
Cuối cùng y cũng nhận ra rằng La Tú Vân hình như không hề quan tâm đến đứa con trai ruột đã thất lạc nhiều năm kia.

Bùi Ngôn biết mình không nên vì vậy mà thấy vui vẻ, thế nhưng bản chất con người vẫn cứ đê hèn như vậy, được yêu thương hơn mãi mãi là một chuyện sẽ làm ta mừng thầm.
Hơn nữa, ngay cả y cũng có lúc cảm thấy lo lắng trước sự thiên vị ấy của một người khác.
Bùi Ngôn cụp mắt, dời trọng tâm câu chuyện: "Ông nội về nước rồi, con vừa mới gặp ông mấy ngày trước."
"A, mới quay về ư?" La Tú Vân lập tức lo lắng, liên tục hỏi han: "Ông nội con có hiền không? Có thích con không?"
"Ông nội tốt lắm, tính cách cũng rất ôn hòa, không giống bố con chút nào.

Con nghe nói hai người họ rất hay cãi nhau."
Bùi Hoài Sơn khác hẳn với người đàn ông giàu có thâm trầm nghiêm túc trong tưởng tượng của Bùi Ngôn, mà giống một ông già bình thường ngày nào cũng đi chợ sớm mua đồ ăn hơn.
"Đó là chuyện tốt mà." La Tú Vân thở phào: "Bố con nhìn không dễ gần lắm, lúc nào cũng nghiêm mặt, con ở chung với ông nội nhiều vào, con ngoan như vậy, ông ấy nhất định sẽ rất thích con."
Ông nội thích y sao?
Bùi Ngôn nghĩ là có, lần đầu tiên gặp lại đứa cháu trai lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, Bùi Hoài Sơn bùi ngùi xoa đầu y, hỏi rất nhiều về cuộc sống trước đây của y, có từng bị ai bắt nạt không, giờ đã quen với cuộc sống trong nhà chưa, rồi có muốn quà gì không...
Ngay cả Diệp Lam Đình cũng chưa từng hỏi y những câu này.
Nhưng khác với người bố người mẹ không bao giờ nhắc tới một đứa con trai khác, ông nội vẫn nhớ Bùi Thanh Nguyên, thậm chí ông còn kín đáo phê bình về chuyện người kia đi khỏi nhà.
Điều này khiến Bùi Ngôn cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trong lòng mình.
Bởi vì có một từ vẫn luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí y.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Duy nhất.
Ít nhất ở chỗ ông nội, y không phải đứa cháu trai được yêu thương duy nhất.
Dưới hàng mi Bùi Ngôn ánh ra một mảng bóng râm nhàn nhạt, đã vài ngày y chưa được ngủ đủ giấc, hoặc là bận học, hoặc là mất ngủ.

Lúc này đây, trước mặt người phụ nữ thể hiện rõ sự thiên vị với mình này, Bùi Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bộc bạch hết những lời cất giữ trong lòng không có chỗ kể ra.
"Con sợ ông nội thích anh ấy hơn..." Tay phải Bùi Ngôn siết càng chặt: "Con biết con không thông minh bằng anh ấy, đến cả gia sư cũng đều nói vậy, nhưng con đã cố gắng lắm rồi."
"Những ngày gần đây con còn mơ thấy ác mộng." Giọng điệu y sa sút rõ: "Con mơ thấy trong sinh nhật con, ông nội đẩy cửa ra rồi dẫn anh ấy vào, nói muốn chúng con tổ chức sinh nhật cùng nhau.

Sau đó hai bọn con đứng sóng vai với nhau, nhận lời chúc của mọi người."
"Nhưng sau đó không có ai nhìn về phía con cả, ai cũng đang cười nhìn anh ấy."
"Con bị mọi người lãng quên, cuối cùng ngay cả một miếng bánh sinh nhật cũng không được chia cho."
La Tú Vân nghe mà thấy đau lòng không thôi, dứt khoát đứng dậy ngồi vào bên cạnh y, muốn an ủi y.
Trước nỗi sợ hãi sâu sắc ấy, ngôn ngữ dường như trở nên vô nghĩa.
Bà khẽ vuốt ve tấm lưng mỏng manh của thiếu niên đã từng là con trai mình.

Lá mùa thu lặng lẽ ngoài ô cửa kính, người qua đường nắm tay đứa trẻ chậm rãi bước qua như thể thời gian đang quay ngược.
Trong cảm xúc buồn rầu dày đặc ấy, khóe mắt La Tú Vân ươn ướt, bật thốt: "Mẹ tổ chức sinh nhật cho con nhé, được không?
Hoàng hôn trút xuống nơi chân trời, sắc màu lộng lẫy tựa như những mảnh gương vỡ.
Quý Đồng nhìn ráng chiều rực rỡ hơn mọi khi qua TV, hào hứng cất giọng: "Nhuyễn Nhuyễn, ngồi tàu lượn siêu tốc thêm lần nữa được không?"
Bùi Thanh Nguyên ngồi trên ghế dài trong công viên trò chơi, sắc mặt ửng hồng, nghe vậy lập tức lắc đầu, nói như đinh đóng cột: "Không đi."
Quý Đồng vẫn chưa hết hy vọng: "Vậy ngồi thuyền hải tặc!"
"Không ngồi." Bùi Thanh Nguyên đi thẳng về phía cổng công viên: "Về cửa hàng."
Quý Đồng thuyết phục thất bại, đành tiếc nuối nhìn ký chủ đạp xe về như đang chạy trốn khỏi hang ổ của ma quỷ.
Cậu thấy đến cả ngày nghỉ cũng phải ngủ muộn dậy sớm đi làm thêm như ký chủ quá vất vả, nên hôm nay mới tìm cách lừa ký chủ đến công viên trò chơi, muốn hắn thư giãn một chút.
Sau khi chơi mấy trò tương đối nhẹ nhàng, Quý Đồng vốn định xếp hàng lên tàu lượn siêu tốc với ký chủ, ai ngờ xếp hàng xong mới nhớ ra cậu chưa đủ tuổi nên không ngồi được, nên chỉ có mình ký chủ bị đẩy vào trong.
Quý Đồng lập tức tìm chỗ để biến mất, sau khi về đến ý thức của Bùi Thanh Nguyên, cậu bắt đầu trải nghiệm cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc qua thị giác VR.
Không thể không nói, kích thích quá trời.
Tiếc là ký chủ không muốn chơi lại lần hai.

Quý Đồng nhìn tấm ảnh mà mình chụp cho ký chủ ban nãy, không khỏi tiếc hận: "Rõ ràng vừa nãy ký chủ chơi vui lắm mà, ngay cả vẻ mặt cũng phong phú cực kỳ, so với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày thì trông giống học sinh cấp 3 hơn nhiều, chẳng hạn như tấm này, hình như anh đang..."
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn không muốn nghe!
Đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng không muốn đối mặt với bức ảnh của mình bị chụp lại lúc đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Khi đi ngang qua cabin lấy ảnh lưu niệm trên tàu lượn siêu tốc, hắn đã cố tình phớt lờ tiếng gọi của Quý Đồng muốn vào trong xem ảnh, nhưng không ngờ hệ thống trong đầu mình đã được tích hợp sẵn chức năng chụp ảnh.
Thiếu niên đạp xe lao vào gió đêm kiên quyết ngắt lời cậu, nhấn mạnh: "Sau này anh sẽ không đến công viên trò chơi nữa."
Quý Đồng ngừng nói, mất mát thở dài: "Vâng, nghe ký chủ."
100 loài hoa cậu tự tay trồng xuống xung quanh đã dần thành hình, cảnh sắc hoa nở trên diện rộng đẹp vô cùng.
Có điều Quý Đồng nhìn khu cảm xúc rộng lớn này, vẫn cảm thấy hơi quạnh vắng.
Hay là xây dựng một công viên trò chơi trong này, như vậy sau này ký chủ không cần ra khỏi nhà cũng có thể ngồi tàu lượn siêu tốc tuyệt đối an toàn.
Ý kiến hay!
Bùi Thanh Nguyên hình như nghe thấy hệ thống nhà mình đang ngâm nga giai điệu nào đó rất vui vẻ.
Hắn mơ hồ có linh cảm chẳng lành.
Gió đêm khẽ lướt qua gò má, Bùi Thanh Nguyên còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Quý Đồng.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh nhìn tòa nhà bên phải kìa, có ban công rộng ơi là rộng!"
Bùi Thanh Nguyên theo tiếng nhìn qua, tòa nhà dân cư màu vàng nhạt chìm trong ánh sáng màu cam sậm, chiếu sáng những chậu cây xanh tươi tốt trên ban công, bên cạnh là những bộ quần áo trên dây phơi đang đung đưa trong gió.
"Ban công này trông có vẻ rất ấm áp, buổi sáng có thể ngồi đó vừa phơi nắng vừa ăn sáng, tối đến có thể vừa ăn lẩu ăn đồ nướng vừa xem phim, ăn no xong còn có thể đi dạo xung quanh ngắm cảnh đêm."
Giọng nói ngày càng quen thuộc với hắn lộ ra vẻ mong đợi cùng mơ mộng.
"Em vừa hỏi qua có mấy căn đang cho thuê đó, nội thất và giá cả đều rất ổn...!Anh có muốn một ngôi nhà như vậy không?"
Chiếc áo sơ mi trắng thơm tho sạch sẽ trên ban công lại bị gió thổi tung lên.
Thiếu niên được ánh hoàng hôn bao phủ đạp xe chậm lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú những ô cửa sổ đang có mùi thức ăn bay ra kia.
Tiếng đáp nhẹ nhàng hòa vào trong gió.
"Muốn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui