Mấy ngày sau, đúng là có một vị khách ghé thăm nhà.
"Hi, ta là cậu Phan Ngải, Phan Dao." Thanh niên đánh mắt màu khói gật đầu với Tiêu Lượng Hàng: "Cảm ơn cậu vì thời gian qua đã chăm sóc Phan Ngải."
Tiêu Lượng Hàng kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt: "Chú là ngôi sao Phan Dao nổi tiếng đó ư?"
Người này chính là ngôi sao nhạc rock mới nổi mấy năm trước, vì mỗi khi xuất hiện đều đánh mắt khói rất đậm nên bị một đám fanti gọi đùa "giáo chủ khói thuốc lá".
Vậy lần trước Phan Ngải nói rất nhiều gấu trúc tinh gia nhập giới rock n roll là thật, không lừa cậu.
Phan Dao rất buồn phiền: "Đúng vậy, ta không có thiên phú như cháu ta nên không xoá vành mắt đen đi được, trừ làm ngôi sao rock n roll thì cũng chẳng biết làm gì khác."
Phan Dao cảm khái về sự bất hạnh của mình xong thì quay sang nói với Phan Ngải: "Thằng cả, chú đã hỏi hộ mày rồi, kính râm của mày bị tiểu Thái tử Ngao Hộ dưới Long cung lấy mất."
"Nó trộm kính cháu để làm chi!" Phan Ngải cả giận.
Phan Dao nói: "Mẹ đẻ Ngao Hộ là một cô cá vàng, vì vậy từ lúc sinh ra Ngao Hộ đã có một đôi mắt lồi, dù biến thành người cũng không biến đi được. Ngao Hộ lại là một con cá rất coi trọng vẻ bề ngoài nên mấy năm nay vẫn luôn tìm cách giấu việc mắt mình bị lồi."
Phan Ngải giận lắm: "Vậy cũng không thể trộm kính của cháu chứ! Kính to thế che hết cmn mặt nó luôn à?"
Phan Dao khoát tay: "Ngao Hộ quanh năm suốt tháng ở dưới biển mà kính râm bình thường chắc chắn sẽ bị nước biển ăn mòn. Kính của mày là do linh khí biến thành thì phải khác chứ."
Tiêu Lượng Hàng nghe hai chú cháu nói mà chóng hết cả mặt, cái gì mà Thái tử Long cung, hình như rất lợi hại, do vậy cậu khá lo lắng: "Thế có đòi được kính râm không?"
Phan Dao lấy hai viên ngọc đen ra đưa cho Phan Ngải: "Đây là hai viên Tị Thuỷ châu(*), mày và cậu bạn nhỏ này đi tìm Long vương hỏi cho ra nhẽ đi. Chú còn phải đi tập luyện cho concert sắp tới, tập xong mới đến giúp hai đứa được."
(*) Tị Thuỷ châu: Ngọc tránh nước.
Tiêu Lượng Hàng hưng phấn hỏi: "Cháu cũng được đi ạ?"
Phan Dao kéo Tiêu Lượng Hàng sang một bên, thấp giọng nhỏ to: "Phan Ngải nóng tính, ta sợ nó nói chuyện với Long vương một câu không hợp thôi là lao vào đánh nhau liền. Cháu đi cùng nó, cần thiết thì nhớ ngăn nó lại."
Tiêu Lượng Hàng đột nhiên cảm thấy trọng nhiệm đè nặng lên vai, gật đầu liên tục.
Phan Ngải và Tiêu Lượng Hàng cùng đến bờ biển cạnh Tân Thành. Tiêu Lượng Hàng xem Tây Du ký để lớn, do vậy trên đường đi cứ tưởng tượng vô số rường cột chạm trổ xanh vàng rực rỡ. Cứ nghĩ đến việc mình sắp có cơ hội nhìn thấy các nhân vật trong thần thoại là cậu lại cảm thấy phấn khích... mãi cho đến khi một con cá voi nổi lên trên mặt nước.
"Á!!! Có quái vật biển!!!" Tiêu Lượng Hàng sợ hãi kêu lên.
Phan Ngải bình tĩnh kéo cậu về hướng con cá voi: "Đó là hành cung của Long vương, giống du thuyền của loài người ấy."
Tiêu Lượng Hàng: "..."
Thế giới yêu quái các cậu cũng có trào lưu này à?
Họ mang theo Tị Thuỷ châu nên đi dưới biển cũng giống như bước trên đất bằng. Lúc đầu Tiêu Lượng Hàng hơi sợ, nhưng sau khi phát hiện mình có thể hô hấp như thường dưới nước thì cũng bình tĩnh lại rất nhanh.
Cái voi khổng lồ há miệng, để lộ hàm răng nhọn nom mà khiếp.
Tiêu Lượng Hàng thấy phát hết hồn, không kìm được nắm chặt tay Phan Ngải.
Phan Ngải vỗ vỗ mu bàn tay cậu, dắt cậu đi qua những cái răng của con cá voi. Thế rồi cảnh tượng trước mắt bắt đầu biến đổi, yếu hầu của con cá hoá thành một cái cổng lớn, lưỡi nó như một cái thảm đỏ, hai người đi hết lưỡi cá voi, qua yết hầu, bước vào bụng nó.
Vừa vào xong hai mắt Tiêu Lượng Hàng đã sáng rực, không ngờ trong bụng cá voi lại chứa một khung cảnh khác. Đó là một toà nhà phong cách châu Âu, thậm chí còn có màn ảnh lớn như rạp chiếu phim mini cho gia đình!
Không phải đây là giữa biển hả? Không sợ rò điện sao?
Tiêu Lượng Hàng rất muốn bám chân họ để được phổ cập cách dùng điện an toàn.
Giữa gian phòng có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đang ngồi uống cà phê. Thấy hai người đang lại gần, ông ta ngẩng đầu nhìn Phan Ngải một chút rồi nói: "Ngươi chính là Mãnh Báo đất Thục ngoạ hổ tàng long, trưởng công tử Phan gia?"
Phan Ngải gật đầu, kéo Tiêu Lượng Hài cúi vái cùng mình: "Phan Ngải bái kiến Long vương bệ hạ."
Cái gì, đây là Long vương hả?
Thế giới quan của Tiêu Lượng Hàng lại được update.
Thế giới thay đổi chóng mặt từng ngày, chẳng ngờ ngay cả thế giới thần thoại cũng thức thời nhanh vậy.
Long vương nhìn Phan Ngải bằng ánh mắt tán thưởng: "Không hổ là Mãnh Báo trăm năm có một của Phan gia, chẳng ngờ lại có thể tu luyện đến mức xoá luôn quầng thâm mắt của mình. Sau này ắt ngươi sẽ làm nên nghiệp lớn."
Tiêu Lượng Hàng cảm khái, xem ra dù là con người hay yêu quái thì làm quầng thâm mắt biến mất đều là việc không tầm thường chút nào.
Phan Ngải ứ thèm chơi trò đưa đẩy cao thấp với Long vương mà nói thẳng: "Long vương bệ hạ, cách đây không lâu ta có ra bờ biển chơi, tiểu Thái tử Ngao Hộ của ngài thừa dịp ta không chú ý lấy trộm quầng thâm mắt hoá thành kính râm của ta, hôm nay ta đến cũng vì việc này, mong tiểu Thái tử trả lại kính râm cho ta."
Long vương nghiêm mặt: "Công tử, lời này không chừng là sai. Long cung của ta có vô số kỳ trân dị bảo, Ngao Hộ sao phải đi trộm kính râm của ngươi?"
Phan Ngải thấy bộ dáng ăn vạ của Long vương, tức thì mặt sưng mày sỉa: "Việc này do chính tai ta nghe được, sao có thể là lời lung tung?"
Long vương không đồng ý chút nào: "Thế mà ta chưa nghe bao giờ đấy. Ngươi không có bằng chứng mà chỉ nói suông, có phải là vu oan giá hoạ không?"
Hai mắt Phan Ngải bốc hoả: "Xem ra Long vương bệ hạ định không nhận lỗi?"
Thấy Phan Ngải lỗ mãng với mình như vậy, sắc mặt Long vương cũng thay đổi: "Một con gấu trúc bé nhỏ như ngươi mà lại muốn giễu võ giương oai trong Long cung của ta ư?"
Những lời này của Long vương đã hoàn toàn chọc giận Phan Ngải. Hai mắt cậu toé lửa, "phụp" một tiếng, hai cái tai gấu trúc đầy lông lộ ra trên đầu.
Tiêu Lượng Hàng hơi sửng sốt, Phan Ngải đàm phán không thành công nên định bán manh ư?
Đúng là làm càn rồi!
Tiêu Lượng Hàng còn chưa thầm trách xong đã thấy Phan Ngải nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhảy bổ về phía trước đánh Long vương. Thân thể cậu toả ra ánh sáng chói mắt, hiện ra bản thể gấu trúc.
Không đúng, dù lúc này lông cậu ấy vẫn là hai màu đen trắng đan xen, thế nhưng hình thái lại cao hơn gấu trúc nhiều. Tứ chi dài hơn, móng vuốt cũng giống mãnh thú.
Long vương chuẩn bị không kịp suýt thì bị Phan Ngải hạ gục. Ông ta chật vật tránh né, vô cùng giận dữ: "Ngươi dám lộ ra chân thân Mãnh Báo ở hành cung của ta!"
Long vương vừa dứt lời, đột nhiên có một đám cua cao bằng nửa người tuôn ra xếp thành hàng chắn trước mặt Phan Ngải, bảo vệ Long vương.
Wow! Không phải đây là cua đế vương đắt lòi bản họng đó ư!
To quá thể đáng!
Bắt về hấp ăn đảm bảo ngon nuốt lưỡi luôn!
Ý, không đúng, bây giờ không phải lúc quan tâm mấy cái này.
Tiêu Lượng Hàng nhớ mục đích Phan Dao bảo mình đi theo Phan Ngải, vội vàng khuyên nhủ: "Phan Ngải, cậu bình tĩnh chút heng, có gì từ từ nói rõ ràng."
Phan Ngải nghe không vô nữa: "Cậu tránh qua một bên đi. Trên người cậu có Tị Thuỷ châu, mấy quân tôm tép này không làm gì được cậu đâu."
Sau đó cậu nhe nanh, bộ dáng dữ tợn lao về phía Long vương: "Nếu hôm nay ngươi không trả kính râm cho ta, ta sẽ dỡ cả cái hành cung này của ngươi!"
"To gan lớn mật!" Long vương hét lớn: "Bắt con gấu trúc kia lại cho ta!"
Hàng cua nhận lệnh bèn giơ càng lên quờ Phan Ngải.
Mãnh Báo là thần thú thượng cổ, hung mãnh không loài nào bì, thậm chí có thể gặm sắt nuốt thép. Tuy theo thời gian đã tiến hoá thành gấu trúc bán manh mà sống, nhưng khi lộ ra hình thái thượng cổ thì sức chiến đấu vẫn rất kinh người.
Phan Ngải lật ngược mấy con cua, đấu đá lung tung trong toà nhà. Thế nhưng nơi này quá nhỏ, cậu không vung hết sức được nên tức lắm. Phan Ngải giận dữ nhe răng, ôm lấy một cây cột há mồm cắn một phát, phá huỷ cả một cây cột ấy.
Toà nhà này vốn là bụng cá voi, cây cột ấy cũng là xương cá biến thành. Bị Phan Ngải phá như thế nên cá voi đau đến mức lăn vài chục hải lý, toà nhà cũng theo đó rung lắc đến trời long đất lở.
Tiêu Lượng Hàng không kịp chuẩn bị nên té ngã, may mà có Tị Thuỷ chân trong người nên không trọng thương, có điều bị vậy cũng choáng váng hết cả mặt mày.
Cậu vội vàng ôm cột, lệ rơi đầy mặt.
Sao mình cứ tò mò thái quá thế nhỉ, sao lại muốn đến đây thế không biết.
Đúng là thần tiên đánh nhau người phàm gặp hoạ mà!
"Phan Ngải, mấy người đánh nhau thì cũng để ý tôi chút được không vậy!" Tiêu Lượng Hàng chua xót rơi lệ, lúc này đột nhiên lại thấy có một con cá vàng màu đen ngã xuống. Con cá vàng đó lớn cỡ bàn tay, hai mắt lồi ra, rõ ràng cũng là người bị hại trong cuộc chiếu này. Nó lăn vài vòng cạnh Tiêu Lượng Hàng rồi không nhúc nhích nữa.
Nhưng sao trong biển mặn lại có cá vàng nước ngọt?
Trực giác của Tiêu Lượng Hàng nói cho cậu biết con cá này có gì đó vậy là bèn vươn tay tóm lấy nó cất vào túi.
Phan Ngải nghe thấy tiếng Tiêu Lượng Hàng, quay đầu nhìn thì thấy bộ dáng như đi đấu vật của cậu. Phan Ngải sợ Tiêu Lượng Hàng bị thương, cơn giận lập tức tiêu tan hơn nửa.
Nhưng Long vương vẫn đang nổi giận đùng đùng kìa. Mắt thấy hành cung của mình bị dỡ, quân tôm quân cá đều không phải đối thủ của Phan Ngải thì phát ra một tiếng rồng ngâm mạnh mẽ. Bụng cá voi chấn động, trước mắt Tiêu Lượng Hàng cũng trở nên trắng xoá. Cậu ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...