Cuối cùng Triệu Lũy cũng vất vả đi ra từ bên trong, nhưng anh ta lại mặc một chiếc áo sơ mi và cà vạt nhìn rất không nhàn nhã, chỉ thiếu điều mặc thêm một chiếc áo vest nữa rồi xách túi đi làm việc, Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi: "Anh làm gì vậy? Muốn đi làm hả?"
Triệu Lũy cười nói: "Anh chỉ mang theo có một cái áo phông thôi, em đi vào xem thử đi, bị em treo lên thành như thế nào rồi."
Hứa Bán Hạ mang theo hoài nghi bị Triệu Lũy đẩy vào trong phòng, thấy áo phông vứt ở trên giường nhìn không có gì khác thường, Triệu Lũy cầm lên, chỉ cho cô: "Em xem, nhìn em treo thế nào nè, anh mà mặc nó vào thì sẽ giống như được nhấc lên từ phía sau, đằng sau cổ áo bị nhếch lên cao như vầy."
Hứa Bán Hạ vừa nhìn đã thấy rõ, cũng may quần áo của cô đã được thay một bộ khác, nếu không thì sẽ giống y như vậy, cùng là một phương pháp treo mà, cô không nhịn được cười, cầm cái túi giặt bỏ cái áo vào, treo lên phía sau cửa, cô cười nói: "Ngày hôm qua em còn muốn chuyên cần đi xem qua, nhưng hình như không phải là vật liệu đó.
Đi, chúng ta đi xuống ăn cơm thôi."
Triệu Lũy cười sờ sau đầu Hứa Bán Hạ, nói: "Em còn không bằng anh, lúc ở nước ngoài còn bị ép phải đi ra khách sạn.
Có muốn gọi Tô tổng bọn họ không?"
Hứa Bán Hạ nói: "Anh gọi điện thoại cho anh ta đi.
Hình như hôm qua anh ta nói hôm nay sẽ dậy sớm để thu xếp trở về.
Em nghi ngờ hiện tại anh ta đã trả phòng rồi, anh gọi điện thoại hỏi thử xem."
Triệu Lũy đi tìm điện thoại, mở ra, đang định gọi điện lại thấy có tin nhắn đến, anh ta cười nói: "Bọn họ đi rồi, nói sợ chúng ta còn ngủ nên không muốn làm phiền.
Tin nhắn gửi lúc tám giờ.
Khi đó em đã dậy chưa?" Vừa nói, anh ta vừa bắt đầu kéo cà vạt.
Có vẻ như cà vạt chỉ vì để trang trí nên anh ta mới đeo vào.
Hứa Bán Hạ trong lòng cảm thấy tiếc nuối, Triệu Lũy mặc áo sơ mi đeo cà vạt trông rất sang trọng, nhưng nghĩ lại, ai lại muốn đi ăn mà còn phải đeo cà vạt chứ, anh ta coi Hứa Bán Hạ là người một nhà nên tự nhiên để cho cô thấy dáng vẻ nhàn tản của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Bán Hạ liền cảm thấy ngọt ngào, nắm lấy cánh tay Triệu Lũy, giả bộ ủy khuất nói: "Vừa rồi suýt chút nữa em đã cãi nhau với Cao Dược Tiến ở cửa.
Người này dựa vào việc làm người bảo đảm cho em mà bắt nạt đến trên đầu em rồi."
Triệu Lũy thắc mắc: "Lúc anh ra ngoài tìm em không phải hai người đang nói chuyện rất tốt sao? Anh nhớ quan hệ của em với Cao Dược Tiến, ngoài quan hệ công việc, thì quan hệ cá nhân cũng rất tốt mà, sao thế, ông ta không phải là vì em mà ghen với anh đó chứ?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Đúng là có khả năng này thật, bởi vì sau khi thấy mặt anh thì liền thay đổi giọng điệu.
A, ông ta làm sao có thể? Ngày hôm qua ông ta còn đưa bạn gái đến gặp em diễu võ dương oai đấy, lão già đào hoa này, em làm sao mà không biết rõ ông ta được chứ."
Triệu Lũy cười nói: "Có thể là tính chiếm hữu, ông ta muốn tất cả phụ nữ xung quanh đều thuộc về ông ta.
Hơn nữa Tiểu Hứa, em lại không giống người bình thường, em giống như ánh mặt trời sáng lạn vậy, muốn không thích em cũng không được.
Nếu hôm nay đổi thành người khác, anh mà nói quần áo em treo không đúng thì em phải tỏ ra tủi thân với anh mới đúng."
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Anh còn nói, chuyện ủy khuất như thế này gọi là tình thú, nếu không hai chúng ta có khác gì anh em của nhau? Hôm qua em gặp được bạn gái của Tô tổng, cô ấy ngồi bên cạnh Tô tổng rất tự nhiên.
Em đã cẩn thận xem xét tư thế của cô ấy một lúc, tuy em cũng đã học được nhưng lại cảm thấy như vậy không tự nhiên chút nào."
Cũng may hai người đi cùng trong thang máy đều là người nước ngoài, Triệu Lũy nghĩ, nếu để mọi người nghe thấy không phải sẽ cười chết luôn sao, anh ta cười thuyết phục nói: "Tiểu Hứa, em làm việc thẳng thắn mạnh mẽ, thái độ tự nhiên cởi mở, cũng không tạo áp lực cho người khác.
Ở bên em, mọi người đều rất thoải mái.
Còn về việc em có giống con gái hay không thì mỗi người sẽ có những ý kiến khác nhau, nhưng ít ra anh thấy em càng ngày càng nhìn giống con gái.
Anh ước rằng người khác sẽ không nhìn thấy chổ tốt của em, vậy thì anh không cần phải lo lắng em sẽ bị người khác theo đuổi."
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thật không công bằng.
Ai nhìn thấy anh cũng sẽ thấy anh đẹp trai.
Thật ra người phải lo lắng mỗi ngày là em mới đúng.
Hơn nữa, bây giờ em đã biết tất cả những thói quen trong giao tiếp xã giao rồi.
Trời ơi, em đã từng nhìn thấy anh có một cô tiểu thư* ngồi ở bên cạnh, trong lòng em thật sự không thoải mái một chút nào." Thật sự mà nói là rất buồn bực, mặc dù biết điều này chẳng có chút ý nghĩa gì.
*Tiểu thư: Ý chỉ gái gọi.
Triệu Lũy biết chuyện này rất khó giải thích, thật ra trong lòng Hứa Bán Hạ biết rõ nhất mấy kiểu xã giao này, cô còn hiểu rõ hơn những người phụ nữ khác rất nhiều, anh ta vội chuyển chủ đề, cười nói: "Chuyện đó làm anh nhớ mãi việc em nổi giận với mấy con vịt*, anh chỉ nghĩ rằng em không thích loại người này.
Bây giờ anh mới biết rằng tính em thực sự là vô cùng bảo thủ."
*Vịt: Trai bao
Bản thân Hứa Bán Hạ biết việc đi sâu vào chủ đề này là vô ích.
Bây giờ, trong mấy buổi xã giao làm gì có ai mà không gọi tiểu thư chứ? Nếu anh ta không tự gọi, thì những người phụ nữ kia cũng sẽ tự đến mà quyến rũ anh ta.
Sự tự chủ của đàn ông mong manh lắm.
Cô không muốn tham gia nhưng cũng không thể loại bỏ được, để loại trừ cái kiểu xã giao này mà nếu chỉ dựa vào sức lực của một mình cô là không đủ.
Lúc bước vào nhà hàng thì thấy Cao Dược Tiến cũng ở đó, trên bàn của ông ta có rất nhiều người, cô nói với Triệu Lũy: "Cao Dược Tiến ở đằng kia, chúng ta ngồi xa một chút."
Triệu Lũy nói: "Đừng quá cố ý, chúng ta sẽ ngồi chỗ nào mà phục vụ đưa chúng ta tới.
Cứ giả bộ như chúng ta không biết là tốt nhất."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Ừ, dứt khoát chọc tức ông ta luôn." Không biết nhân viên phục vụ tâm linh tương thông hay sao mà thật sự đưa bọn họ đến một cái bàn nhỏ bên cạnh bàn của Cao Dược Tiến.
Hứa Bán Hạ và Triệu Lũy ngồi xuống, hai người nhích ghế lại gần nhau, cười đùa với nhau, cố ý làm cho Cao Dược Tiến xem.
Vừa ăn cơm, Hứa Bán Hạ vừa nói về cuộc điện thoại hồi sáng cho Triệu Lũy, rồi lại nói tiếp: "Em vốn muốn gọi điện cho ông chủ kia ngay, nhưng em muốn nhóm người Hồ Công nhanh chóng gửi bưu kiện đi rồi mới nói chuyện, nếu không trong lòng họ sẽ không có bất kỳ sự tin tưởng nào.
Nếu em không làm được điều đó, nó sẽ ảnh hưởng đến bước đầu của cuộc tháo dỡ."
Triệu Lũy do dự một lúc rồi hỏi: "Em muốn nói với ông chủ kia tăng sức ép đối với đám người Hồ Công, ép bọn họ phải rời quê trốn đi? Tiểu Hứa, cả nước rộng lớn đến mức nào, bỏ ra nhiều tiền hơn một chút thì vẫn có thể tìm được người có năng lực, đừng quá cố chấp.
Có mấy người em chỉ cần lôi kéo một tí là được, chỉ cần có đãi ngộ tốt thì những người khác sẽ nghe tiếng mà đi theo.
Đừng làm những chuyện không có đường lùi."
Hứa Bán Hạ nói: "Nhưng trao đổi giữa em và ông chủ kia là ông ta giao những người em muốn cho em.
Em sẽ bắt đầu thuyết phục các công nhân trong xưởng máy móc hạng nặng.
Em có nói rồi mà, anh quên rồi sao? Nếu em không hoàn thành việc giải thể, người đó còn không tìm em mà tính sổ chắc?"
Triệu Lũy nói: "Tiểu Hứa, đây là địa bàn của em, cường long bất áp địa đầu xà*, còn sợ bọn họ làm gì.
Anh tối hôm qua còn muốn nói về nước cờ hiểm mà anh nghĩ ra, kết quả..
Hì hì, chúng ta nói cái này sau.
Ý của anh là, trước tiên nhận được người rồi, sau đó em nói Đồ Hồng đưa tài liệu ra khiến bọn họ không có khả năng trở tay, để ông chủ kia không có thời gian quan tâm chuyện của em.
Nói chung loại hình công ty tài chính giống của bọn họ rất mong manh, anh thấy Đồ Hồng gấp gáp như vậy, có lẽ cũng đã nhìn ra điều này, biết có thể một kích liền trúng.
Anh nói kế này cũng có chổ nguy hiểm, vì anh không thể đảm bảo được tài liệu của Đồ Hồng có đủ sức công kích hay không.
Tóm lại chỉ cần đưa tài liệu ra, chuyện còn lại chúng ta chỉ cần ngồi xem.
Em thấy sao?"
*Cường long bất áp địa đầu xà: Nghĩa đen là Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó.
Tương tự câu "Lệnh vua thua lệ làng" của ta.
Hứa Bán Hạ lại lắc đầu nói: "Không được, cái loại người xuất thân xã hội đen này mà bị ép chết thì cho dù có giãy giụa cũng sẽ kéo em chết theo."
Triệu Lũy cũng lắc đầu nói: "Cái này không sao, sau khi bắt được người, em liền lập tức buông tay mặc kệ, để Đồ Hồng cùng đánh với bọn họ.
Trên thực tế, mặc kệ xí nghiệp tư nhân kia có được hay không, thì xí nghiệp máy móc hạng nặng sớm muộn gì cũng sẽ bị san bằng, người già có lẽ còn có xu hướng cổ hủ, nhưng em nghĩ rằng những người trẻ tuổi sẽ không nhìn thấy điều này hay sao? Bọn họ làm việc ở đây đã hưởng thụ đãi ngộ công việc tốt rồi, thì còn nguyện ý mà quay lại nhà xưởng cũ kĩ, hệ thống máy móc tồi tàn, trang thiết bị nghèo nàn lại còn thiếu hụt kinh phí chắc? Cho nên, em không cần phải đi làm kẻ ác đâu.
Chỉ cần thấy lợi ích to lớn khi tháo dỡ xưởng, thì không cần lo không ai phá dỡ nữa.
Hơn nữa đây là do bọn họ muốn tháo dỡ.
Lần này xưởng máy móc hạng nặng cũng không có cơ hội hoạt động trở lại, không cần em đi tháo dỡ, sao lần này anh lại không thấy sự xảo quyệt của em ở đâu nhỉ?"
Hứa Bán Hạ nghe xong thì nửa đùa nửa thật nói: "Đây là do lúc ở Đông Bắc em bị dọa mà.
Đúng rồi, thật ra anh đã từng nhìn thấy Đồ Hồng rồi đó, chính là lần anh lừa em giới thiệu Ngũ Kiến Thiết thu mua Hâm Thịnh, em thấy anh và Cao Dược Tiến hai người ở giữa hai gian ghế lô.
Lúc tụi em kết thúc, bàn của các anh còn chưa xong, lúc em và Đồ Hồng đi ra thì gặp anh, hai người còn nói vài câu chào hỏi."
"Anh đã gặp Đồ Hồng? Ồ, nghĩ lại thì anh còn tưởng rằng đó là Trương Tam Lý Tứ* mà em tìm để thị uy với anh chứ, lúc đó cũng không để ý tới anh ta lắm.
Anh cũng không kinh ngạc gì, chỉ cần đến Tòa nhà văn phòng Thượng Hải thì tùy ý cũng có thể nhìn thấy nhân viên văn phòng cao cấp." Ngừng một chút, anh cười nói: "Nhưng so với anh thì còn thiếu một chút nữa."
*Trương Tam Lý Tứ (sứ giả của đảo Hiệp Khách) trong tiểu thuyết Kim Dung: Ở đây ý nói Hứa Bán Hạ tìm những người đàn ông khác để nói chuyện yêu đương.
Hứa Bán Hạ chỉ cười nói: "Em đã gặp người không biết xấu hổ rồi nhưng còn chưa thấy ai không biết xấu hổ như anh.
Nhưng mà lời anh nói cũng đúng.
Vậy thì chiều nay em sẽ gọi điện cho ông chủ Đông Bắc kia, nhưng mà việc kêu ông ta thả người thì không nên chậm trễ.
Sau đó em sẽ gọi điện thoại cho Đồ Hồng, nói là đã có chứng cứ để xem phản ứng của anh ta rồi mới xác nhận.
Anh đẹp trai à, về mặt nắm bắt tầm nhìn, em không bằng anh."
Triệu Lũy cười nói: "Mỗi người đều có điểm mạnh, điểm yếu khác nhau, về khả năng tùy cơ ứng biến, quyết đoán chiến đấu thì anh lại không bằng em.
Nhưng Tiểu Hứa, công ty của em hiện tại không thể so với một năm trước..
Bắt đầu từ bây giờ, em cũng nên học cách suy xét toàn cục, nếu không phải cùng đường thì không nên nói, đừng vì chỉ nhặt hạt vừng mà ném quả dưa hấu*."
*Nhặt được hạt vừng mà ném quả dưa hấu giống câu "tham cái nhỏ mất cái lớn".
Hứa Bán Hạ ngượng ngùng cười cười: "Lúc trước anh đã nhắc nhở rồi, nhưng em khó mà làm được.
Xuất phát điểm của em thấp, nhiều khái niệm đều thô sơ không sâu sắc, không giống với anh có xuất phát điểm cao, trải qua nhiều trường hợp lớn, gặp gỡ nhiều loại người.
Anh phải chờ em quen dần với nó, chứ không được đốt cháy giai đoạn."
Triệu Lũy cười nói: "Em còn mạnh miệng, em như thế nào mà gọi là xuất phát điểm thấp? Trước kia còn gạt anh là em xem" Giới kinh doanh ", anh thật sự tin tưởng em.
Em không phải là xuất phát điểm thấp mà là bản tính quá háo thắng, mọi chuyện đều phải nắm trong lòng bàn tay thì mới cảm thấy yên tâm, người mà em coi trọng thì cũng phải thu phục tất cả mới thấy yên tâm.
Sau này em phát triển lớn mạnh thì phải biết chia sẻ cho người khác chút ngon ngọt mới được, có một số việc phải biết một vừa hai phải thôi, lấy được lợi ích cũng phải bắt được điểm quan trọng, phải chỉ cho người dưới trướng của em một con đường tốt, thưởng cho cấp dưới, mọi người đều vui vẻ."
Hứa Bán Hạ bị anh nói đến mức xấu hổ, cô cầm lấy nĩa gảy gảy đĩa trứng chiên, thầm nghĩ, thật sự là rất đúng, cô không cam lòng từ bỏ bất cứ thứ gì có lợi cho cô, chẳng hạn như chuyện ở Đông Bắc vậy, việc truy tìm này thật sự rất khổ cực và mệt mỏi, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Lại nói nữa, thật sự là giống ý nhạn quá bạt mao*.
"Em có phải rất giống bọn tư bản trong" thời kì chủ nghĩa tư bản "* không? Chính là cái loại bị Marx phê phán, lột trần là giai cấp bóc lột.
Có phải tư thái* rất khó xem không? Người khác nhìn vào các loại hình kinh tế nông nghiệp này? Anh đẹp trai, anh nên chia ra mà phê bình theo từng lần.
Nếu anh phê bình quá nhiều một lúc, em sẽ cảm thấy rất tự ti đó."
*Nhạn quá bạt mao: Nhổ lông chim nhạn bay qua.
Đây là nói về tính tình một người.
Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.
*Chủ nghĩa tư bản: Là một hệ thống kinh tế dựa trên quyền sở hữu tư nhân đối với tư liệu sản xuất và hoạt động sản xuất vì lợi nhuận.
*Tư thái: Dáng vẻ và thái độ của con người.
Triệu Lũy hiếm thấy Hứa Bán Hạ có thái độ phủ nhận bản thân như vậy, trong lòng anh ta rất rõ ràng, nếu những điều mà anh ta nói này đổi thành người khác tới nói thì có khả năng Hứa Bán Hạ sẽ không thèm để ý, nhưng trong mắt Hứa Bán Hạ, lời này anh ta nói ra thì khác.
Nếu là anh ta nói thì cô sẽ nghiêm túc xem xét và suy nghĩ những điều đó, cho nên đó là lý do Hứa Bán Hạ phản ứng lớn như vậy.
Nhưng mà không phải anh ta cũng chỉ là muốn để cho cô tốt hơn sao, cho nên mới nói ra một cách trực tiếp như vậy? Anh ta đè lại hai tay đang xoắn xuýt của Hứa Bán Hạ, ôn nhu nói: "Tiểu Hứa à, một năm nay, anh đã nhìn thấy em vượt qua mọi trở ngại.
Nếu như em không có một nghị lực mạnh mẽ, nếu như em làm đâu chắc đấy như anh thì em sẽ không có được như ngày hôm nay, em cũng không dễ dàng chút nào.
Nhưng em đã có được quy mô như bây giờ, cũng đã gặp phải vấn đề, chẳng hạn như vấn đề đánh giá lúc trước.
Cho nên, anh nghĩ em nên điều chỉnh lại chiến lược của mình, nếu em cứ tiếp tục mở rộng cứng nhắc như vậy, có khả năng em sẽ đi vào vết xe đổ của những công ty đã từng tồn tại như phù dung sớm nở tối tàn.
Anh là người ngoài cuộc thì sẽ tỉnh táo hơn, cho nên mới có thể đưa ra ý kiến cho em, em không cần phải tự ti.
Chờ giải quyết xong vấn đề của em, anh cũng có một đống lớn chuyện phiền toái muốn tìm em giúp, em mà nói bản thân em tự ti, thì sau này sẽ đến lượt anh trở nên tự ti nè.
Hai chúng ta cứ tự ti đến tự ti đi, thật sự nhàm chán."
Hứa Bán Hạ làm sao có thể không nghe ra những lời này của Triệu Lũy là xuất phát từ trái tim mà ra, anh ta vốn ít nói, thận trọng, lại hay lo lắng, vậy mà bây giờ, chỉ trong một lúc lại nói nhiều như vậy thì chính là muốn kích thích cô, đây mới là điều đáng quý.
Cô cẩn thận đem những lời mà Triệu Lũy nói đều nhớ kĩ, sau đó cười nói: "Em chưa từng có ý định chí tại tất đắc* với anh."
*Chí tại tất đắc: Khát vọng nhất định phải làm được việc mình muốn làm; ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay.
Triệu Lũy cười nói: "Anh còn có thể không biết sao?"
Hứa Bán Hạ cười cười, tự nhủ trong lòng, đã đi xa như vậy, về sau nghĩ lại chí tại tất đắt của bản thân, cũng có chút huyền bí.
Đành phải tiếp tục chính sách mắt nhắm mắt mở như ban đầu.
Anh ta biết cô rõ ràng như vậy, nhưng lại không sợ hãi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy thật bất lực.
_Đây là bản edit của Phương Thùy (Chindy) được đăng tải duy nhất trên dembuon.vn.
Hãy là một đọc giả văn minh, hy vọng rằng mọi người sẽ bảo vệ quyền lợi của editor bằng cách đọc đúng web nhé! _
Triệu Lũy thực sự có rất nhiều chuyện cần bàn bạc với Hứa Bán Hạ, như vụ mảnh đất bị công ty anh ta mua lại, trưởng thôn khu vực đó như cường long bất áp địa đầu xà, một hai phải đòi phí của đoàn xe nhận thầu của công ty Triệu Lũy, chính là bọn họ lại bắt tay với quản lý cho nên không thể dùng được.
Tuy không dùng bọn họ nhưng bọn họ lại dùng ô tô chặn đường vào của công ty.
Người trên huyện đến thuyết phục cũng vô dụng, một khi nông dân mà vô liêm sỉ thì ai khuyên cũng đều không nghe.
Ví dụ, căng tin được trợ cấp của công ty, người trong thôn lại tùy ý vào ăn uống, tùy ý sử dụng các dụng cụ thể dục và hoạt động giải trí bên trong.
Tuy chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng thật sự rất đau đầu.
Mà những chuyện này, Hứa Bán Hạ biết cách xử lý nhất, tùy tiện sẽ lập tức nghĩ ra một kế hoạch cao minh hoặc là kế sách trêu ghẹo, nếu đơn giản Triệu Lũy liền gọi điện để giải quyết.
Cũng do công ty hiện tại của anh ta quá lớn, ngày nào cũng phải có mặt ở văn phòng, cuối tuần cũng phải gặp những người chủ chốt.
Nếu hôm nay Triệu Lũy không ra ngoài với cô, thì cuối tuần anh cũng ở lại công ty như những ngày khác.
Điều này khiến Hứa Bán Hạ rất an tâm.
Hứa Bán Hạ cũng không nhàn rỗi, cũng không có thời gian mà giải trí, cô và Triệu Lũy đều là hai người quá lý trí.
Tiếc là đêm xuân ngắn ngủi, hai người miễn cưỡng ăn xong bữa tối cuối tuần đành phải chia tay đường ai nấy đi.
Sau khi ăn xong, hai người không hẹn mà ít nói chuyện công việc, nắm tay nhau đi về phòng, cả hai đều đi rất chậm, không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, nhưng cũng đến lúc phải kết thúc.
Vào cửa, Hứa Bán Hạ ôm chặt lấy Triệu Lũy, thở dài: "Em không muốn rời xa anh.
Nhưng mà đến ngày Tết Nguyên Đán em không thể đến gặp anh được, bởi vì có thể những người bên Đông Bắc sẽ đến đây, lúc đó nhất định rất bận rộn.
Còn anh thì sao?"
Triệu Lũy cũng ôm chặt Hứa Bán Hạ, nghe cô hỏi cũng vội vàng nói: "Lúc đó anh đang công tác ở nước ngoài, ngày nào anh cũng sẽ gọi điện thoại cho em.
Tiểu Hứa, đừng vất vả quá, chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."
Hứa Bán Hạ gật đầu, nhưng cũng không nói gì, cô cảm thấy chỉ cần cô vừa mở miệng thì nước mắt sẽ trào ra, nếu mà bây giờ lại rơi nước mắt thì thật giống như cô đang làm nũng vậy, sẽ bị Triệu Lũy chê cười mất.
Cô chỉ biết chôn mặt thật sâu vào trong lòng của Triệu Lũy.
Hồi lâu mới bình tĩnh thở ra nói: "Đi thôi, nếu không về nhà quá muộn thì ngày mai lại không dậy nổi."
Triệu Lũy cũng không lập tức buông ra mà ôm chặt cô một hồi rồi mới buông tay, không một tiếng động đi vào phòng ngủ thu dọn hành lý, Hứa Bán Hạ nhìn thấy dáng vẻ buồn buồn của anh ta, đầu vẫn cúi xuống, mặc dù phiền muộn chán nản nhưng không có dấu vết đã khóc, Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, cô còn có thể kìm lại được, anh ta làm sao có thể không nhịn được chứ?
Khi Triệu Lũy muốn thanh toán tiền phòng thì biết hóa đơn khách sạn đã được thanh toán xong, còn có thể là ai? Hai người cất hết hành lý lên xe, Hứa Bán Hạ chỉ đứng nhìn, không giúp một tay, sau khi mọi việc xong xuôi, Triệu Lũy đi tới, nâng mặt Hứa Bán Hạ lên, nói: "Tiểu Hứa, chúng ta cùng một lối vào cao tốc, nhưng đi theo hướng khác nhau.
Em đi trước.
Xe của anh nhỏ, dễ đi theo sau.
Anh nhìn em đi."
Hứa Bán Hạ gật đầu, hơn hai ngày nay đã nói đủ chuyện rồi, lúc này vẫn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại không nói nên lời, cô ôm Triệu Lũy thật mạnh, kìm nén tâm trạng vào lòng rồi xoay người bước vào trong xe, khởi động xe đợi Triệu Lũy.
Thấy Triệu Lũy đứng cúi đầu một lúc rồi mới lên xe.
Lúc từ từ lái xe ra ngoài, đèn đường sáng choang, có thể nhìn thấy xe của Triệu Lũy đang chạy theo phía sau, có điều xe của anh ta màu đen, rất khó phân biệt với dòng xe cộ đông đúc, nhưng Hứa Bán Hạ tin rằng anh ta đang đi theo sau mình, hết đoạn đường này đến đoạn đường khác, khi chuẩn bị đi vào đường nhánh.
Hứa Bán Hạ muốn gọi cho Triệu Lũy, nhưng cuối cùng cô lại do dự một chút rồi không gọi, cô sợ cầm lên lại không đặt xuống được.
Cho nên ở ngã rẽ, cô chỉ hạ cửa sổ, quay mặt ra sau vẫy vẫy tay.
Phía sau chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen chạy qua ngã rẽ bên cạnh.
Triệu Lũy đi mất rồi.
Triệu Lũy bám theo xe Hứa Bán Hạ như một thỏi nam châm, xe Hứa Bán Hạ rất dễ dàng nhận ra, lái xe cũng không nhanh nên anh ta cũng thuận lợi mà bám theo.
Lúc Hứa Bán Hạ vẫy tay, thì anh ta mới tỉnh táo lại, phải tạm biệt rồi.
Giờ xe mới tự nhiên quay về làn xe trở về nhà của anh ta.
Nhưng đột nhiên trong lòng anh ta nảy sinh một cảm xúc mạnh mẽ, cứ như vậy mà chia tay sao? Phải đợi vài ngày nữa chúng ta mới có thể gặp nhau sao? Anh ta nhìn những chiếc xe giống nhau lái trên cao tốc trong bóng tối mà suy nghĩ, trong lòng không hiểu sao lại thấy khổ sở vô cùng, trống rỗng khó hiểu.
Ở trước trạm thu phí anh ta rẽ hướng, quay xe chạy theo hướng về nhà của Hứa Bán Hạ.
Dĩ nhiên là xe của Hứa Bán Hạ đã chạy xa rồi.
Triệu Lũy không chút do dự, cầm tay lái, tăng tốc đuổi kịp.
Vượt qua một chiếc xe rồi lại vượt qua một chiếc xe khác, nhưng vẫn không thấy, không biết đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc BMW cao lớn của Hứa Bán Hạ.
Lúc này anh ta mới chạy chậm lại, lặng lẽ đi theo phía sau.
Triệu Lũy vẫn luôn biết Hứa Bán Hạ đối với anh ta rất tốt, từ lúc anh ta ở trong cơn bão tố mà từ chức, cái gọi là lửa thử vàng, gian nan thử sức, lúc đó anh ta mới thấy rõ Hứa Bán Hạ đối với anh ta chính là một lòng một dạ.
Anh ta luôn cảm thấy chán nản và nghĩ rằng, con gái tất cả đều là như thế này, trước kia anh ta cũng đã tiếp xúc với không ít người, luôn nghĩ rằng chỉ cần tìm được người sống chung với anh ta thật tốt là được, như vậy thì sau này sẽ không cần lo lắng.
Tuy Hứa Bán Hạ khá đầy đặn nhưng mặt mày cũng không kém, khi cười rộ lên lại rất ngọt ngào, cô lại có trí tuệ ưu việt và khí chất ngời ngời, biết tự lo cho bản thân, tính tình sảng khoái, hiểu lí lẽ, tìm được một cô vợ như thế thì sau này không cần phải lo lắng gì nữa.
Vì thế anh ta tìm cơ hội lúc Cừu Tất Chính tổ chức đám cưới cho con trai mà đi tìm Hứa Bán Hạ nói rõ.
Không ngờ Hứa Bán Hạ lại vui vẻ như vậy, từ ngày đó cô bắt đầu thể hiện ra vẻ mềm mỏng bên trong vẻ ngoài mạnh mẽ của mình.
Phải nói, Triệu Lũy tuy rằng cởi mở, nhưng Hứa Bán Hạ lại tặng lần đầu tiên cho anh ta vào ngày sinh nhật, điều đó đã khiến anh ta rất sửng sốt, ngoài sửng sốt, trong lòng lại càng thêm son sắt với Hứa Bán Hạ.
Sau này cứ mỗi ngày lại gọi một cuộc điện thoại, anh ta không hề ngốc, anh ta biết rõ Hứa Bán Hạ đối với anh ta tốt như thế nào, cũng biết cô đối với anh ta có bao nhiêu nhân nhượng.
Trong lòng Triệu Lũy đã sớm đối với cô lâu ngày sinh tình.
Lúc gặp lại ở Hàng Châu, hai người tình cảm lưu luyến, tuy rằng hai người tiếp xúc vẫn có chút không được tự nhiên, đặc biệt là Hứa Bán Hạ luôn rất cẩn thận, tựa hồ sợ chọc giận anh ta cho nên luôn lựa lời mà nói.
Nhưng trong lòng Triệu Lũy lại rõ ràng, anh ta không thể bỏ được, bây giờ thật sự chia tay, trong lòng lại có thời gian mà suy nghĩ, dường như lúc này anh ta mới hiểu ra, chính anh ta cũng đã rễ tình đâm sâu.
Giờ phút này anh Triệu Lũy chỉ nghĩ cho dù mệt một chút, khổ một chút thì cũng phải nhìn Hứa Bán Hạ về tới nhà.
Anh ta đã buồn bã khổ sở như vậy, không biết cô sẽ ra sao, cô chắc chắn sẽ còn buồn hơn anh rất nhiều.
Bởi vì cô đối xử vô cùng tốt với anh ta.
Triệu Lũy nghĩ, dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng cần một người đàn ông chăm sóc cô, anh ta phải đưa cô về nhà.
Nhưng mà bây giờ anh ta không muốn gọi cho Hứa Bán Hạ, nếu cô biết, cô nhất định sẽ bảo anh ta quay đầu xe.
Trong bóng tối, hai chiếc ô tô nối đuôi nhau chạy trên đường, Hứa Bán Hạ không bao giờ nghĩ rằng chiếc xe phía sau lại là Triệu Lũy, sau khi chạy lên cao tốc, nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Cô không muốn rời khỏi Triệu Lũy, cô thật sự không muốn rời đi.
Trải qua hai ngày tốt đẹp như vậy, đẹp đến nỗi cô còn tưởng rằng đó không phải là sự thật, tại sao không thể ở trên đám mây hạnh phúc này thêm vài ngày nữa? Triệu Lũy có công việc phải làm, không thể không trở về, còn cô cũng đâu cần phải về nhà, kiếm ít đi mấy nghìn nhân dân tệ không được sao? Tại sao cô không đi cùng anh ta? Đi theo anh ta về nhà, cho dù chỉ ở lại một đêm, ngày mai quay về nhà cô cũng được.
Bây giờ cô thật không muốn về nhà của mình, không muốn về chút nào.
Cô đang nghĩ ngợi thì thấy một lối ra vụt qua, cô chợt nghĩ, chỉ cần đi xuống ở lối ra tiếp theo, rồi quay đầu xe đuổi theo Triệu Lũy.
Đã quyết định được chủ ý, cô bắt đầu tìm lối ra tiếp theo trong đôi mắt ngấn lệ.
Chẳng mấy chốc, sau mười phút, lối ra tiếp theo đã ở ngay trước mặt, hai cây số, một cây số, quay đầu, trả phí.
Sau đó cô đem xe đậu sang một bên và chuẩn bị gọi cho Triệu Lũy.
Mới cầm lấy điện thoại thì đột nhiên điện thoại lại kêu lên, vừa thấy tên hiện lên là "Anh đẹp trai" Hứa Bán Hạ bắt máy, cô cũng không kịp nói "Alo", mà nói thẳng: "Anh tìm trạm dừng nào gần nhất xuống nghỉ ngơi đi, xuống xe chờ em.
Em lập tức đuổi kịp."
Triệu Lũy thấy Hứa Bán Hạ nửa đường lại quay đầu, không hiểu cô đang làm gì, nên gọi điện thoại hỏi thăm, không ngờ tới lại là ý này, hai người thật sự là tâm ý tương thông, thật vui vẻ, anh ta cũng không nói rõ ràng mà thì thầm: "Tiểu Hứa, em quay lại đi, phía sau."
Hứa Bán Hạ quay lại, thấy phía sau có một người từ trong xe bước ra, không phải là Triệu Lũy sao? Lập tức di động cũng không cầm, kêu lên một tiếng, mở cửa chạy ra khỏi xe, lao vào vòng tay Triệu Lũy.
"Sau này tặng quà cho người phụ nữ khác chỉ có thể là dao rọc giấy."
"Được được."
"Đi phòng hát Karaoke không được phép gọi tiểu thư."
"Ừ, nghe em."
* * *
Giờ phút này, gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...