Không Được Vãng Sinh


Về đến nhà, dì giúp việc đã sớm nấu cho cô một chén cháo bắp, hai quả trứng gà, năm con tôm lớn, một đĩa rong biển, một hộp sữa chua và một quả dưa chuột.

Dì ấy năm nay đã hơn năm mươi tuổi rồi.

Nếu như theo sức ăn lúc trước của cô thì Hứa Bán Hạ sẽ ăn được rất nhiều, chỉ là bây giờ cô phải giảm béo, bữa sáng như vậy không giống như phương pháp giảm béo mà cô đọc trong sách.

Cô mạnh dạng lên cân để cân thử, ghi số liệu lại sau cánh cửa, nhìn vào số liệu từ trên xuống dưới mà cô đã ghi thì số cân đang có xu hướng giảm.

Chỉ là ăn kiêng quá khổ rồi, Hứa Bán Hạ biết rõ ăn theo chế độ ăn kiêng thì chưa tới mười giờ cô đã đối nữa rồi.

Thật là xấu hổ vô cùng.
Cô chạy xe ra tới cổng cũng chưa nhận được một cuộc điện thoại nào từ bảo vệ của công ty ở biển, mãi cho đến khi Hứa Bán Hạ chạy được nửa đường mới nhận được điện thoại từ Tiểu Trần.

Tiểu Trần không rõ tình hình, đầu điện thoại bên kia vang lên âm thanh quang quác quang quác, Hứa Bán Hạ chỉ biết im lặng cầm điện thoại đợi anh ta nói xong, mới nói một câu rất đơn giản: "Chú đi xem hiện trường trước đi, tôi sẽ đến nhanh thôi." Tiểu Trần phản ứng rất kinh ngạc, đây là chứng cứ ngoại phạm tốt nhất của Hứa Bán Hạ.

Tiểu Trần như vậy, Hứa Bán Hạ muốn diễn một chút cũng không thể diễn được, nhìn rất chân thật.
Khi Hứa Bán Hạ đã đến bờ biển, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng vẫn có một chút lo sợ.

Khi lái xe qua con đường ven biển, gió biển thổi vào cửa kính mang theo cái mùi nồng nặc của dầu.

Đến công ty, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người, bên cạnh công ty lại không có váng dầu nào.

Đi qua đi lại, đọc theo con đường phát hiện được xác của những con cua không được may mắn đang lật ngửa trong bụi cỏ đã nhuộm đen.

Bùn vốn là màu vàng đậm, trên mặt có mấy cái lỗ nhỏ che kín lại, ném một viên đá xuống cua, cá sẽ lập tức chui vào hang, còn bây giờ bãi bùn hoàn toàn biến thành màu đen bóng loáng, không gian xa gần đều yên tĩnh, nhìn thấy cũng phải giật mình.

Hứa Bán Hạ chỉ muốn làm cho bãi bùn này có mùi dầu mà không cách nào chăn nuôi được mà thôi, khi nuôi được cái gì thì cũng toàn là mùi dầu người không ăn được.

Cô không nghĩ tới hậu quả sẽ thành ra như vậy, toàn bộ sinh vật đều chết rất đáng thương.

Quá thảm, xa xa đằng kia còn có một con chim biển đang lảo đảo, Hứa Bán Hạ nhìn mà đau lòng, cô áy náy không thể chịu nổi.
Đột nhiên có người hô to một tiếng: "Béo! Sao giờ này cô mới đến? Phải làm sao bây giờ?" Bây giờ Hứa Bán Hạ mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên, thấy trưởng thôn tức hổi hiển đứng ở đó.

Cô nhanh chóng bước qua, nói: "Xảy ra chuyện gì rồi? Khi tôi đang làm việc thì Tiểu Trần nói chỗ này xảy ra chuyện." Áy náy thì áy náy, nhưng việc đã đến nước này thì chỉ còn cách che giấu và dọn dẹp tàn cuộc thôi.

Khi tới gần cô còn nói một câu: "Giống như mùi dầu vậy, thôn trưởng nếu không phải cháy thì chỗ của tôi coi như bỏ rồi."
Hứa Bán Hạ đột nhiên nghe thấy âm thanh nhao nháo của người dân trong thôn, tất cả mọi người đang chửi mắng, mặc dù người dân cũng không biết là Hứa Bán Hạ và mấy người khác đã làm, nhưng âm thanh văng vẳng trong tai của Hứa Bán Hạ lúc bấy giờ, từng câu từng chữ như đang chửi mắng cô.

Chẳng qua Hứa Bán Hạ đã sớm chuẩn bị nên cũng không thèm để ý.


Thôn trưởng sững sờ rất lâu mới nói với Hứa Bán Hạ: "Tôi đã thông báo với trấn, bọn họ rất nhanh thôi sẽ cử người tới.

Thế nhưng người đến thì có ích gì nữa chứ, loại dầu này không phải một hai ngày là có thể làm cho nó biến mất, hai năm còn không cách nào sạch, chờ đê biển xây xong bãi bùn không phải là là chết rồi hay sao?"
Hứa Bán Hạ không lên tiếng, giờ phút này cô đã thoát ra khỏi sự sợ hãi, lẫn vào trong đám người đi theo thôn trưởng.

Cố gắng lẫn vào bầu không khí xung quanh, là cách tự vệ tốt nhất.
Từ từ người trong trấn và huyện đều đến, nhưng ô nhiễm thì đã ô nhiễm rồi, không có cách nào khắc phục.

Hứa Bán Hạ nghe bọn họ cãi nhau cũng đã nghĩ ra cách giải quyết, nhưng lại không dám đưa ra ý kiến, liền tìm trưởng thôn, áy náy nói lời tạm biệt, một mình trở về.

Lúc đó cô đã nghĩ có thể mua mấy chục xe cát đổ vào để lấp một chút, nhưng nghĩ lại thì không giống với hành động của một gian thương cho lắm, lúc này mọi người đang chịu đả kích, cô nên tránh đi thì hơn, mặc kệ cho bị ngàn người chỉ trích có khi lại bị tra ra chân tướng.
Đến bây giờ, tâm trạng của Hứa Bán Hạ không thả lỏng như buổi sáng được nữa, trong lòng chỉ có áy náy.

Trong phòng làm cô việc đứng ngồi không yên, ra ngoài tìm bạn bè nói chuyện vu vơ, có nhiều người buôn bán khi không có việc gì làm thì lại rảnh rỗi đến nhàm chán luôn.

Chỉ mới có một ngày mà cũng đã làm cho Hứa Bán Hạ lo lắng không thôi, nghĩ đi nghĩ lại cô thấy việc mình làm quá vô đạo đức, bị người khác mắng nhiếc không yên là phải.
Hứa Bán Hạ luôn không hiểu, bà cụ run run rẩy rẩy đứng ở xa xa kia, trên tay cầm chuỗi phật châu trong miệng lẩm bẩm là đang nói cái gì.

"Không được vãng sinh?" Giống như rất huyền bí.

Giữa lúc ăn cơm trưa, Hứa Bán Hạ lên google tra một chút, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên, hóa ra đây là một cách nguyền rủa còn nặng hơn cả lời nguyền chết không yên.

Bãi biển đều đã bị hủy cả rồi, chỉ dựa vào một bà cụ lẩm bẩm mấy câu gì đấy thì làm được cái gì? Hứa Bán Hạ cho không tin Phật, nguyền cô lúc còn sống tuyệt tử tuyệt tôn cô còn không một chút lo sợ.

Vãng sinh? Kiếp này còn lo chưa xong nói gì đến kiếp sau mà vãng sinh.
Nghĩ tới đây ngược lại tâm trạng đã tốt lên hẳn, lái xe đi chỗ Quách Khải Đông đưa tiền hoa hồng.

Lần đầu hợp tác nên vẫn đang thâm dò sự uy tín của đối phương, đem tiền hoa hồng qua đưa sớm một chút để cho Quách Khải Đông thấy được sự uy tín của cô, tiện cho việc về sau hợp tác lâu dài.
Trong văn phòng của Quách Khải Đông có không ít người đang ngồi, cửa phòng y như cái ống khói phun sương.

Hứa Bán Hạ liền không vào trong, chờ đến khi Quách Khải Đông nhìn thấy cô, hai người chào hỏi, anh ta chỉ chỉ vào phòng Cừu Tất Chính, lúc này mới rời đi.

So sánh với phòng của anh ta, phòng của Cừu Tất Chính mặc dù hơi hiu quạnh, nhưng lại có chút kiều diễm vì có mỹ nhân.
Một cô gái trẻ tuổi có thể là nhân viên tài vụ, đang thỏ thẻ dạy cho Cừu Tất Chính cách sử dụng máy tính.

Hồng tụ thêm hương, dường như từ xa xưa đàn ông đã rất thích kiểu làm việc như vậy.

Thế này mới là hợp lý, Hứa Bán Hạ một mực nghĩ như vậy, một người không có thất tình lục dục, như vậy thì đúng là đau thương bất nhập khó mà tới gần.
Cừu Tất Chính đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy khó xử, gặp Hứa Bán Hạ liền bảo cô nhân viên kia ra ngoài pha trà.


Cừu Tất Chính rất nhiệt tình và thoải mái trong công việc, đều này thì ai cũng phải công nhận, dáng vẻ như đại ca, nhưng trong bụng thì không có bao nhiêu chữ, nên không thể làm lớn: "Tiểu Hứa, sao cô rảnh tới đây vậy? Hiếm gặp nha."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Bãi bùn nơi tôi đang làm thuyền dầu bị lật nên dầu tràn khắp cả bề mặt rồi, mùi đầu khiến cho người ta nhức cả đầu, cho nên chạy tới đây tị nạn chút mà."
Cừu Tất Chính lại cười nói: "Ai cũng nói cô thích xem thiết bị trong xưởng, có phải nghe nói dây chuyền sản xuất của tôi mới làm xong, nên chịu không nổi đến đây xem không? Đi, tôi dẫn cô đi xem một chút."
Hứa Bán Hạ nhìn đôi giày sandal màu trắng của Cừu Tất Chính, cười nói: "Thật đúng là không thể giấu được lão đại trong giang hồ, liền bị anh nhìn ra tâm ý của tôi rồi.

Chẳng qua Cừu tổng ăn mặc chỉnh tề như vậy, vẫn đừng tự mình xuống đó, kêu một người.."
Cừu Tất Chính làm sao mà biết được mục đích đến đây của Hứa Bán Hạ, còn tự cho là anh ta đoán đúng, đắc ý đứng lên nói: "Khụ, cô đừng khách khí với lão đại này, chúng ta đi thôi, tôi đi xem cùng cô.

Đã có mấy người đến xem rồi, Triệu tổng đã tới nhìn rồi nói là tốt cho qua loa, Tiểu Quách xuất thân am hiểu về kỹ thuật, muốn đưa dây chuyền vào sản xuất, người khác phải mất tận nửa năm, anh ta thì chỉ cần ba tháng."
Chủ nhân đã nóng lòng cho người khác xem bảo bối như vậy, nếu không để anh ta thể hiện một chút, giấu trong lòng chắc cũng hơi khó chịu, cho nên Hứa Bán Hạ cười gì hì sau đó theo Cừu Tất Chính xuống dưới xưởng.

Quả nhiên, một dây chuyền sản xuất mới vào hoạt động đều tốt như vậy, đèn chiếu sáng chói khắp cả xưởng, cho nên rất sáng sủa, thiết bị xa xỉ mà lão cất lâu năm trông rất đẹp mắt.

Chẳng qua Hứa Bán Hạ nhìn từ đầu đến đuôi của dây chuyền sản xuất, trong lòng có chút nghi ngờ: Tại sao lại thiếu mất một công đoạn.

Nhìn công nhân bên trên, nguyên liệu đều được làm sẵn công đoạn đó rồi.

Quách Khải Đông là người hiểu rất rõ, nếu thêm công đoạn làm phẳng ấy vào thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền, theo lẽ thường mà nói thì hẳn là anh ta sẽ không quên thêm công đoạn này vào.

Lại phải nói đến xưởng có thiết kế rất đặc biệt trong việc kiến tạo các thiết bị với nhau, điện tích thì không thành vấn đề, cũng không cần phải lượt đi đơn giản một công đoạn như thế này để đơn giản hóa thiết bị, Hứa Bán Hạ dự đoán rằng nhất định số người giở trò trong đây, cho nên mới không bình thường như vậy.

Chỉ là cô vẫn liên tục khen đây chuyền sản xuất rất tốt, thị trường trong nước đang rất cần trang bị này, dựa vào dây chuyền sản xuất này thì chắc chắn rằng sẽ kiếm được bộn tiền.
Cừu Tất Chính nghe xong cau mày nói: "Có thể là mới vừa đi vào sản xuất, chi phí có hơi sượng một chút.

Tôi lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, chẳng qua nghe nói các trang bị mới đi vào hoạt động như vậy không lỗ là may lắm rồi.

Bình thường nhà máy mới đều cho ra rất nhiều phế phẩm, nhưng của chúng ta thì cho ra không nhiều lắm đâu."
Hứa Bán Hạ trong lòng đã tờ mờ hiểu ra cái gì đó, chẳng qua là không có bằng chứng, cho dù là có đi nữa cũng sẽ không nói ra, hiện tại đối với cô mà nói, Quách Khải Đông quan trọng hơn so với Cừu Tất Chính.

Cô chỉ cười hì hì rồi nói: "Cũng không phải, Tiểu Trần đang treo cổ chờ Cừu tổng cho ra phế phẩm kìa, chắc hiện tại anh ta không biết là bản thân sẽ thất vọng rồi.

Cừu tổng à, dây chuyền sản xuất mới đi vào hoạt động không lỗ thì chính là lời.

Tôi nghe mấy người làm trong nhà máy đều nói như vậy."
Cừu Tất Chính nghe xong cười ha ha, xem đồng hồ, nói: "Tiểu Hứa, ban đêm cô không có việc gì thì chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi gọi thêm Phùng Ngộ đến."
Nhìn lên trên xưởng, phòng của Quách Khải Đông đã có hơn phân nửa người rời đi rồi, Cừu Tất Chính đứng tại cổng nói: "A Quách, buổi tối chú đừng sắp xếp công việc gì, tôi làm chủ mời chú ăn cơm."
Hứa Bán Hạ không biết lời này lột vào tay của Quách Khải Đông - một con người có ý thức tự chủ cao sẽ ra cảm giác gì, chẳng qua thấy Quách Khải Đông chỉ cười nói: "Được, hai người chờ chút, tôi gọi Triệu Lũy một chút, xem anh ta có rảnh không, anh ta luôn nói muốn chúng ta có một cuộc gặp mặt, luôn trách tôi không cho anh ta cơ hội." Cừu Tất Chính thấy như vậy liền cảm thấy rất hứng thú, đứng bên cạnh chờ một chút.

Hứa Bán Hạ thừa cơ chạy đến một chỗ hẻo lánh gọi điện thoại cho Đồng Kiêu Kỵ: "A Kỵ, gần đây chú có chở cho công ty Quách tổng vật liệu như vậy không." Nói xong cô liền miêu tả cụ thể loại vật liệu này cho Đồng Kiêu Kỵ: "Chuyển đến nơi nào rồi?"
Hứa Bán Hạ không dám nói lớn, không cho Quách Khải Đông và Cừu Tất Chính nghe được, nhưng Đồng Kiêu Kỵ đang ở trên xe, âm thanh không lớn nên nghe không rõ, bên kia đầu điện thoại liên tục hỏi cái gì.

Hứa Bán Hạ dứt khoát cúp điện thoại, chuyển sang gửi tin nhắn cho Đồng Kiêu Kỵ.
Không lâu sau, Đồng Kiêu Kỵ đã trả lời tin nhắn, nói loại vật liệu này anh ta không có vận chuyển đến công ty của Quách Khải Đông, mà chuyển đến một nơi giống như bãi xếp của Hứa Bán Hạ, ngày thứ hai lại chuyển loại đó cho Quách Khải Đông.

Hứa Bán Hạ đọc tin nhắn, liền hiểu ra Đồng Kiêu Kỵ đã chứng minh sự suy đoán của cô.

Bởi vì khi cô nhìn đây chuyển sản xuất thì chính là dùng cái loại vật liệu này, công đoạn làm phẳng trong quá trình bị thiếu có lẽ được làm ở chỗ khác, như vậy có thể khẳng định, Đồng Kiêu Kỵ chuyển hàng đến nơi đó chính là để hoàn thành quá trình này.

Là một nhân viên kỹ thuật xuất sắc, Quách Khải Đông không thể quên công đoạn làm phẳng trong cả quá trình, chỉ có một nguyên nhân đó là anh ta cố ý.

Rất có thể người làm công đoạn làm phẳng kia chính là Quách Khải Đông.

Bởi vì kỹ thuật làm phẳng thấp, giá cả lại tiện nghi, lắp đặt thuận tiện, Quách Khải Đông có thể đáp ứng một.

Nếu thật là như vậy con người này cái này mà cũng làm ra được, nhân cơ hội Cừu Tất Chính là một người không hiểu công việc, hiểu biết ít.

Hứa Bán Hạ rất xem thường Quách Khải Đông, cảm thấy chiêu này của anh ta rất bỉ ổi.
Triệu Lũy đồng ý lời mời của Quách Khải Đông, còn muốn dẫn thêm bạn bè tới cùng.

Không nghĩ đến Phùng Ngộ đã từ chối lời mời của Cừu Tất Chính vì hôm nay anh ta đã hứa là về nhà ăn cơm với vợ con nên không đi được.

Hứa Bán Hạ nghe xong liền biết Phùng Ngộ nhất định đã chơi mạt chượt lỗ đến sượng mặt, cô liền xung phong đi kéo Phùng Ngộ đến.
Phùng Ngộ ở công ty, quả nhiên ngồi tại bàn mặt chược, nhìn thấy Hứa Bán Hạ tiến đến liền cười: "Béo à, sao cô không buông tha cho tôi vậy hả?"
Hứa Bán Hạ theo thường lệ ôm vai của vợ Phùng Ngộ cho tới khi cô ta kêu toáng lên mới chịu đứng dậy cười gì hì nói: "Biết anh chơi mạt chượt, thì lúc đầu tôi cũng sẽ không đến đây quấy rầy cản trở anh phát tài đâu.

Tại vì hôm nay Triệu tổng cũng có mặt, là do Quách Khải Đông mời đến, tôi nhớ là anh từng nói rất muốn ăn cơm cùng Triệu tổng, Cừu tổng không tiện đem tên tuổi của Triệu tổng ra câu dẫn anh, như vậy sẽ làm cho Cừu tổng mất sĩ diện.

Nên tôi đành phải lặn lội đến đây để mời anh thôi.

Thế nào, có đi không? Nếu anh đi, tôi còn một chuyện thú vị muốn nói cho anh biết."
Phùng Ngộ lúng túng chỉ nhìn xem vợ của anh ta có nói gì không, vẫn là vợ anh ta ngẩng đầu lên trên bàn mạt chượt nói: "Béo, cô chỉ cần tìm cho tôi vài người chơi cùng, tôi sẽ để các người đi đâu thì đi.

Chẳng qua đầu tiên phải nói rõ chuyện thú vị cho tôi biết."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Chị dâu à, tôi sớm đã biết chị sẽ nói câu này mà, Tiểu Trần đang trên đường tới.

Còn chuyện thú vị kia thì để khi nào về Phùng tổng sẽ nói chị nghe nha."
Phùng Thái Thái "Hừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa, cô ta nhìn Hứa Bán Hạ là một cô gái, lại chắc rằng Phùng Ngộ tuyệt đối sẽ không thích mập mạp như vậy, tiếp xúc nhiều ngày rồi cảm giác quả là không sau, cho nên chồng ra ngoài cùng Hứa Bán Hạ cô ta tương đối yên tâm, có Hứa Bán Hạ ở đó, bọn họ sẽ không đến nơi trăng hoa gì đó đâu, dù sao cũng phải kiêng dè một chút.
Chờ Tiểu Trần tới, Phùng Ngộ mới lưu luyến không rời khỏi bàn mạt chược, nhích từng bước chậm rãi.

Thấy giờ ăn còn sớm, hai người ngồi trong văn phòng nói chuyện phiếm, Phùng Ngộ nhân cơ hội liền nhanh chóng hỏi: "Chuyện thú vị gì vậy? Mau nói."
Hứa Bán Hạ cười đem chuyện hôm nay nhìn thấy ở công ty của Cừu Tất Chính nói ra, sau đó nhìn sắc mặt của Phùng Ngộ, chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói: "Ầy, chính là nơi này, anh và Quách Khải Đông quên nhau từ lâu, anh biết nơi này không?"
Phùng Ngộ nhìn kỹ bên dưới, lắc đầu thở dài: "Nói đến A Quách thì tôi quen biết nhờ Cừu tổng giới thiệu thôi, sao có thể biết rõ mọi việc của anh ta, tôi còn muốn lấy của anh ta một số kiến thức nữa kìa, coi trong mặt mũi lắm.

Cũng không biết anh ta lấy của Cừu tổng bao nhiêu để làm cái công đoạn làm phẳng này nữa, đoán là sẽ không thấp đâu nha, Cừu tổng không chịu học hỏi nên không biết giá cả thị trường ra sao.


Chỗ cô chỉ tôi không biết, chẳng qua tôi đoán bên trong nhất định có điều mờ ám."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Cừu tổng không phải là không chịu học hỏi, anh ta chỉ xem thường việc học thôi.

Buổi chiều tôi qua bên đó, thấy anh ta đang học cách sử dụng máy tính từ một cô nhân viên ở công ty."
Phùng Ngộ nghe cười nói: "Có chuyện này nữa sao..

Ha ha, A Quách cũng hay phàn nàn với tôi, nói Cừu tổng đồng ý cho nhân viên văn thư học lái xe, phí tổn thất của công ty thì không nói mà thời gian học lái xe anh ta cũng có mặt.

Tôi nói A Quách ấy Hoàng đế còn chưa gấp mà thái giám vội cái gì, dù sao cũng là tiền của Cừu tổng, anh ta tiêu sài như thế nào thì mặc kệ, A Quách quan tâm làm gì cho mệt mỏi.

A quách nói Cừu tổng như vậy anh ta khó làm công việc, thật sự khó à, có cái gì mà khó làm đâu? Đưa cô gái này qua chỗ Cừu tổng làm không phải là được rồi sao?
Hứa Bán Hạ nghe cười, cảm thấy Quách Khải Đông cũng khá kỳ quái, chỉ cho dân phóng hỏa không cho quan đốt đèn, chính anh ta cũng đang ăn chặn tiền của Cừu tổng." Tôi nhớ là Quách tổng xuất thân từ xí nghiệp nhà nước, khả năng quản lý công việc tuyệt đối là không tầm thường.

Nếu anh ta là người của anh, nhìn thấy anh thản nhiên chơi mạt chượt tại văn phòng còn không hộc máu mới lạ, tôi nói đúng không? May mắn là Cừu tổng đã học được một chút cách sử dụng máy tính, ha ha, đúng rồi, trước kia Cừu tổng làm cái gì? "
Phùng Ngộ không khách khí cười nói:" Béo à, ai cũng giống cô đi thu phế liệu chắc là một điểm mạnh rồi, cô nói một chút đi sao một cô gái như vậy lại đi thu phế liệu? Vợ chồng Cừu tổng trước kia ở Thượng Hải buôn bán ở miếu Thành Hoàng, sau này càng làm càng lớn, trong tay có nhiều tiền nên kinh doanh gang thép.

Lúc ấy anh ta quen biết trưởng phòng nào đó nên đã đi theo học hỏi, phát tài rồi nên không làm nữa, mới nghĩ đến việc mở nhà máy.

Anh ta không có một chút sự cầu tiến, A Quách cũng không giễu cợt anh ta không có học thức, A Quách làm vậy cũng không tốt.

"
Hứa Bán Hạ cười nói:" Cũng không biết Quách tổng nhìn một người thu phế liệu như tôi sẽ nghĩ thế nào.

"
Phùng Ngộ cười nói:" Cô còn chưa lọt vào mắt của A Quách, tôi với anh ấy là bạn bè lâu năm mà anh ta cũng không nói với tôi.

Ngay cả Ngũ Kiến Thiết cũng không thoát khỏi cái miệng thúi của A Quách, Ngũ Kiến Thiết này để ý nhất là cái nhìn, lòng dạ lại hẹp hòi nên A Quách đang tránh anh ta ở khắp nơi.

"
Hứa Bán Hạ nhìn đồng hồ đeo tay, đứng lên nói:" Đi thôi, không còn sớm nữa.

"Hứa Bán Hạ cũng không nói là Phùng Ngộ cũng không lọt vào mắt xanh của Quách Khải Đông, hôm đó tại quán trà ở Hàng Châu thì cô đã biết, chỉ là không muốn gây chuyện.

Quách Khải Đông giấu tiền của Cừu Tất Chính, Phùng Ngộ biết nhưng cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn, cho nên kể anh ta nghe cũng không sao, là bạn bè nên chia sẻ bí mật cho nhau xíu mà.

Còn nói ra Quách Khải Đông phía sau nói Phùng Ngộ như thế nào thì nhất định sẽ chọc giận Phùng Ngộ, mặc dù có quan hệ rất tốt với Phùng Ngộ nhưng cô cần gì làm dây dẫn nổ, cứ như vậy cuốn vào miệng lưỡi của họ thì không hay? Mình không nói, tự nhiên sẽ có người khác nói, cái này không phải vấn đề lớn gì, cũng không tổn hại đến lợi ích của Phùng Ngộ, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Đi ra bên ngoài đến bãi đỗ xe dừng lại, Phùng Ngộ mới nói khẽ với Hứa Bán Hạ:" Béo, sau khi ăn xong tôi sẽ đi liền, Tiểu Lý đang đợi tôi, vợ tôi mà có hỏi cô nhớ nói giúp tôi vài câu.

"
Hứa Bán Hạ cười nói:" Một câu."Phùng Ngộ năm ngoái mới quen biết Tiểu Lý, Tiểu Lý là người có học thức, thu nhập không tệ, có lẽ tình cảm với Phùng Ngộ quá sâu đậm nên mới làm cho anh ta, nhưng chưa từng lấy tiền từ anh ta, cũng không dây dưa quá nhiều, cho nên Phùng Ngộ rất chân thành với cô ấy, lúc này chưa cho ai biết chuyện này cả.

Chỉ có một mình Hứa Bán Hạ biết chuyện, bởi vì Phùng Ngộ cần Hứa Bán Hạ giúp đỡ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui