“Vết thương trên mặt Trình Triều Lạc không sao đấy chứ?”, Nam Tiêu hỏi qua điện thoại.
Tối qua, leo núi xong hơi mệt, Hà Tỉnh đánh một giấc đến tận giữa trưa, Nam Tiêu gọi video call tới, cô hẵng còn lơ mơ ngủ, nên vừa nhắm mắt vừa trả lời, “Vết thương gì cơ? Anh ấy có bị thương đâu.”
Nam Tiêu: “Cậu không biết tối qua cậu ấy đánh nhau với Tống Ninh à?”
Hà Tỉnh nhập nhèm mở mắt ra, duỗi tay sang sờ bên cạnh, trống không, mới sực nhớ ra theo đồng hồ sinh học của Trình Triều Lạc thì anh dậy từ lâu rồi.
Đánh nhau trong lễ cưới của bạn thân, không giống tác phong của Trình Triều Lạc, Hà Tỉnh ngồi dậy, “Tớ không biết chuyện này, sao họ lại đánh nhau?”
“Vì cậu chứ sao.”, Nam Tiêu cũng mới dậy không lâu, vẫn còn mặc áo ngủ, ngồi dựa vào thành giường nói chuyện với Hà Tỉnh, “Tống Ninh bị đánh cũng đáng đời lắm, có bạn gái rồi mà còn dám lộ liễu nhìn bạn gái của người khác, lại còn hống hách giương oai cơ.”
“Tống Ninh nhìn tớ làm gì?”, mới ngủ dậy, đầu óc Hà Tỉnh vẫn mơ mơ hồ hồ, không nhận ra một tầng ý khác trong câu nói của Nam Tiêu.
“Cậu ta thích cậu lâu như thế, hiếm lắm mới có dịp gặp lại, nên lại nhộn nhạo tâm can chứ sao.”
“Từ hồi tốt nghiệp cấp Ba đến giờ cũng hơn sáu năm rồi, cậu ta vương vấn tớ làm gì? Không sợ bạn gái giận à?”
“Đứng núi này trông núi nọ đấy.”, Nam Tiêu phát hiện chủ đề câu chuyện đang dần đi lệch hướng, nên phải vòng về: “Không nhắc đến Tống Ninh nữa, lúc đánh nhau, Trình Triều Lạc không cẩn thận nên bị thương rồi, cậu đi xem xem thế nào đi.”
Hà Tỉnh xuống giường đi ra ngoài, “Không gây phiền phức gì cho đám cưới của bọn cậu đấy chứ?”
“Không, bọn họ đánh nhau trong nhà vệ sinh nam, không nhiều người biết đâu.”
Hà Tỉnh ngẫm lại thấy cũng phải, Trình Triều Lạc có cách xử lý riêng, sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào cho bạn bè.
Cúp điện thoại, cô đẩy cửa phòng ngủ ra, ngoài phòng khách không có ai, thư phòng cũng chẳng có bóng dáng Trình Triều Lạc.
Cô đứng giữa phòng khách, chống nạnh gào lên: “Trình Tinh Tinh, anh ra đây ngay.”
Cửa phòng bếp xuất hiện nửa bóng dáng, “Dậy rồi à?”
“Trốn trong bếp làm gì?”, Hà Tỉnh lê dép đi vào, trên kệ bếp bày con cá đã được rửa sạch, có cả thịt và rau xanh, cô nhíu mày, “Anh định nấu cơm hả?”
“Không được à?”, Trình Triều Lạc học kiểu nhíu mày của cô rồi hỏi ngược lại.
Hà Tỉnh: “Đừng có làm em ngộ độc chết toi nhé.”
Trình Triều Lạc: “…”
“Lại đây.”, Hà Tỉnh vẫy tay gọi Trình Triều Lạc.
Anh đi tới, cô liền nắm cằm anh, xoay trái xoay phải, chếch về bên phải dưới cằm có một vết thương, cô biết thừa nhưng vẫn cố ý hỏi: “Bị sao đây?”
“Không cần thận bị trầy xước tí thôi.”, Trình Triều Lạc gỡ tay cô xuống, vịn vai đẩy cô đi ra ngoài, “Đi tắm rồi đợi ăn cơm.”
Hà Tỉnh xoay người lại, mặt đối mặt với anh, hai tay khoanh trước ngực, “Mời Trình tổng kể cụ thể, làm thế nào mà lại bị thương ở quai hàm như này? Chó ăn phân à mà ngã xuống đất?”
Trình Triều Lạc: “…”
Cái miệng nhỏ này một khi đã buông lời đanh đá là anh chịu chết không làm gì được, biết không giấu nổi, anh đành phải kể thật chuyện đánh nhau.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau?”, ngón tay Hà Tỉnh khẽ chạm lên chỗ gần miệng vết thương, “Tống Ninh đánh à?”
“Trên nền gạch có nước đọng, lúc đánh nhau với Tống Ninh, anh giẫm vào nên bị trượt chân, áo khoác cậu ta lại có khóa kéo.”
Ngón tay mềm mại trượt từ quai hàm Trình Triều Lạc xuống cổ, lướt tiếp xuống rồi ngoắc vào cổ áo anh, ánh mắt Hà Tỉnh tối sầm, “Trên người có bị thương không?”
Đang lúc giữa trưa, phòng bếp sáng choang, chiếc áo thun trắng che bớt một chút ánh sáng rọi lên người anh, nhìn xuống một chút là vòm ngực rộng, xuống thêm chút nữa là những cơ bụng rắn chắc, và đường nhân ngư kéo dài đến nơi bí ẩn.
Cảnh đẹp độc đáo, Hà Tỉnh nhìn đến nỗi thất thần, mãi cho tới khi vành tai bị xếch lên.
Trình Triều Lạc châm chọc: “Bà cô ơi, tròng mắt sắp rơi vào trong quần anh rồi đây này.
Nhìn vết thương? Hay là muốn thưởng thức nhan sắc của anh thế?”
Hà Tỉnh: “…”
Đang trộm ngắm cơ thể người ta mà bị tóm sống, cô thu tay, đỏ mặt nói: “Chỉ có một vết thương trên mặt thôi phải không?”
Trình Triều Lạc nhếch môi, cố tình trêu, “Không nhìn thấy gì à? Hay là chưa nhìn kĩ?”, anh đưa tay nắm lấy góc áo, “Anh cởi ra cho em xem một lượt nhé?”
Hà Tỉnh cúi xuống, đỉnh đầu tì vào lồng ngực Trình Triều Lạc, ngón tay không yên phận luồn vào cạp quần thể thao của anh, kéo ra một đoạn rồi lại buông tay cho nó bắn trở về, rồi lại ngoắc nó ra, “Hay là, kiểm tra cả người một lượt đi.”
“Chơi xong quỵt tiền là không được đâu nhé?”, Trình Triều Lạc tóm lấy cánh tay Hà Tỉnh, không cho cô nghịch nữa.
Hà Tỉnh ngước lên, đầu mày cuối mắt cong veo, cô cười với anh, “Em cứ thích quỵt đấy, được không?”
Giọng nói lí nhí nhẹ nhàng, như thả một cái móc câu, khiến Trình Triều Lạc không còn tâm trí đâu mà trêu chọc cô nữa.
Anh cúi xuống cắn môi cô, Hà Tỉnh hùa theo, ôm cổ anh, nhảy lên rồi dùng hai chân quắp ngang hông anh, mà Trình Triều Lạc cũng ăn ý đỡ lấy ngay lập tức.
Từ phòng bếp ra tới phòng khách, Hà Tỉnh được đặt xuống chiếc sofa mềm mại.
Anh vừa nhào tới, cô vội đẩy ra, chỉ tay về phía cửa rổ, “Rèm cửa.”
Trình Triều Lạc không ngồi dậy, một tay làm trò xằng bậy, một tay với lấy cái điều khiển trên bàn trà.
Hai tấm rèm cửa từ từ được kéo lại, ánh sáng dần bị che khuất, nửa sáng nửa tối, vừa đủ để nhìn thấy mỗi một khoảnh khắc động tình của nhau.
Hà Tỉnh quỳ trên ghế sofa, sau đó lại bị đưa xuống, khom lưng tựa vào thành ghế…
…
“Em đói quá.”, cô nằm trong lòng anh, cất giọng thều thào.
Trình Triều Lạc nhìn đồng hồ, đã gần một giờ trưa rồi, “Giờ mới biết đói hả?”
“Anh không đói à?”, Hà Tỉnh hỏi lại.
Trình Triều Lạc: “…”
Tiêu hao từng ấy thể lực, anh cũng đói rồi.
“Ngồi xem tivi một lúc đi, anh vào nấu cơm.”, Trình Triều Lạc định đi, Hà Tỉnh liền níu anh lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Em chưa từng thích Tống Ninh, lớn đến tuổi này rồi, em chỉ thích một mình anh thôi.”
Đương nhiên Trình Triều Lạc biết Hà Tỉnh không thích Tống Ninh, nhưng nghe chính miệng cô nói, biết cô để bụng, lại là chuyện khác.
Trình Triều Lạc cúi đầu chạm khẽ lên môi Hà Tỉnh, “Không cần giải thích với anh, anh đánh nhau với cậu ta không liên quan gì đến em hết.”
Hà Tỉnh nắm chặt tay anh, “Thế liên quan đến ai?”
Trình Triều Lạc nhếch môi, “Liên quan đến cơn ghen, cậu ta nhìn em, anh ghen.”
Hà Tỉnh: “…”
Cuối cùng cô cũng chịu buông tay cho Trình Triều Lạc đi nấu cơm.
Xem ti vi một lát, cô bỗng muốn vào bếp xem thử.
Máy hút mùi kêu ù ù, Trình Triều Lạc đổ dầu vào chảo rồi cho chỗ rau đã rửa sạch vào luôn.
Để cái xẻng xào vào chảo, nhìn đống chai lọ gia vị mà anh phải nhíu mày, mãi một lúc sau, anh mở lọ xì dầu, dầu hào, mỗi loại gia vị cho một ít, xong xuôi liền đổ thức ăn ra đĩa.
Anh gắp một miếng lên ăn thử, cọng rau vừa vào đến miệng, gương mặt anh lập tức biến sắc.
Quan sát trọn vẹn cả quá trình Trình Triều Lạc xào rau, Hà Tỉnh bật cười, “Tự đầu độc mình rồi chứ gì?”
Trình Triều Lạc: “…”
Hà Tỉnh vào bếp với Trình Triều Lạc, “Thôi để em làm cho.”, cô đổ dầu vào chảo trông cũng rất ra dáng, rồi giải thích cho anh nghe, “Bật bếp lên cho nóng dầu, rồi cho cá…”, cô thả cá vào chảo, trên mình con cá còn đầy nước, từ trong chảo tức thì bắn dầu ra lách tách, dọa cho Hà Tỉnh hét ầm lên.
Trình Triều Lạc vội vàng kéo cô ra sau, đậy nắp chảo lại, rồi tắt bếp.
Một bữa cơm thôi mà làm mãi không xong, lãng phí cả đống nguyên liệu, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh nói: “Thôi gọi cơm về đi.”
***
Hồi năm tư, Châu Từ Dữ đã kiếm được một khoản từ việc lập nghiệp, anh dùng số tiền đó để mở một công ty giải trí.
Vì rất có mắt nhìn trong việc chọn diễn viên và đầu tư phim, nên chỉ trong ba bốn năm, công ty đã trở nên có tiếng trong giới giải trí.
Rất nhiều ngôi sao muốn tìm cơ hội để làm quen Châu Từ Dữ, hòng có được tài nguyên, được ký hợp đồng gia nhập công ty anh.
Hôm nay, mấy người nhóm Trình Triều Lạc tụ tập, có cô nàng minh tinh nọ biết được lịch trình của Châu Từ Dữ, nên đuổi theo tới tận nhà hàng vờ như vô tình gặp gỡ.
Họ tụ tập trong phòng VIP, cô nàng cùng người quản lý liền đứng trực chờ ở ngoài cửa.
Trùng hợp ở chỗ, Trình Triều Lạc lại quen vị này, cô ta là con gái của đối tác công ty, tên là Ôn Ninh.
Cô nàng này có gia sản kếch xù nhưng không chịu thừa kế, lại một mực theo đuổi giấc mộng vào ngành giải trí, khiến bố mẹ tức giận đến nỗi cắt hết tiền tiêu vặt.
Ôn Ninh ký hợp đồng với một công ty nhỏ sắp đóng cửa, không tiền, không tài nguyên, chỉ đành cùng quản lý đi móc nối quan hệ khắp nơi.
Mấy năm trước cô nàng từng gặp Trình Triều Lạc, gặp lại anh ở đây như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Ôn Ninh là người thông minh, rõ là muốn nhờ Trình Triều Lạc giúp, nhưng không nói với Trình Triều Lạc, mà lại đi tìm Hà Tỉnh.
Phụ nữ dễ mềm lòng, chỉ sau vài câu là Hà Tỉnh đã đồng ý giúp, còn dẫn Ôn Ninh vào dùng bữa chung với họ.
Năm người, chỉ mỗi Châu Từ Dữ là đi một mình, quản lý của Ôn Ninh tinh ý, để cô ta ngồi vào cạnh Châu Từ Dữ.
Vốn dĩ là một buổi tụ tập bạn bè, vì Ôn Ninh đến, nên lại thành ra một buổi xã giao, nhất là khi quản lý của Ôn Ninh cứ hễ mở miệng là lại ca tụng cô nàng.
Châu Từ Dữ cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của gã quản lý nọ, “Xin lỗi, tụ tập riêng tư không bàn chuyện công việc.”
Tên quản lý lập tức ngậm miệng, “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Cửa phòng bao bị đẩy vào một lần nữa, ngoài cửa lại có hai người “tình cờ” gặp được Châu Từ Dữ.
Nhìn thấy đối phương, quản lý của Ôn Ninh liền châm chọc: “Ôi! Không phải là Thẩm Ức Đường đây sao? Xin lỗi nhé, mĩ nhân Thẩm đây đến chậm một bước rồi, bên trong hết chỗ mất tiêu.”
Nghe thấy cái tên ấy, cả nhóm Trình Triều Lạc đồng loạt nhìn ra cửa.
Chạm phải tầm mắt Thẩm Ức Đường, tất cả đều sững sờ, bảy năm không gặp, Thẩm Ức Đường càng đẹp hơn.
Qua phút kích động, đầu óc Mạnh Thiên Sơn nhất thời chập mạch, anh nhìn Châu Từ Dữ rồi nói oang oang: “Ôi vãi, bạn gái cũ của ông đây mà?”
Tầm mắt Châu Từ Dữ và Thẩm Ức Đường chạm nhau qua khoảng không, anh nhếch môi, “Xin lỗi nhé, nhiều bạn gái quá không nhớ nữa.”
Thẩm Ức Đường xoay người bỏ đi.
“Này!”, Mạnh Thiên Sơn đứng dậy định đuổi theo, nhưng bị Châu Từ Dữ cản lại, Mạnh Thiên Sơn nói: “Đầu óc tôi chập mạch, ông cũng chập mạch nốt à? Thẩm Ức Đường đấy, kia là Thẩm Ức Đường đấy.”
“Tôi không mù.”, Châu Từ Dữ dửng dưng đáp.
Lần đầu tiên anh và Thẩm Ức Đường gặp lại nhau, là trong một sự kiện.
Khi ấy, anh còn thầm vui mừng, nhưng sung sướng không được bao lâu thì đã bị hiện thực vùi dập, anh hoàn toàn không dám ôm mộng tưởng nữa.
Đêm nay, Châu Từ Dữ say mèm.
***
Sau khi đi làm, bạn bè bên cạnh Hà Tỉnh vẫn chỉ có mấy người từ hồi đi học.
Bình thường ai bận việc người nấy, lúc nghỉ nếu có thời gian sẽ tụ tập với nhau.
Chớp mắt đã sắp đến sinh nhật tuổi 27 của Trình Triều Lạc.
Hằng năm, cứ đến sinh nhật bạn thân là lúc Hà Tỉnh sầu não nhất, vì không biết nên chọn quà gì.
Sau khi đi làm, tới sinh nhật bố mẹ, cô tặng luôn bao lì xì, vừa kinh tế, thiết thực mà lại đỡ phải đau đầu chọn quà, nhưng sinh nhật Trình Triều Lạc thì không thể, anh chẳng thiếu tiền.
“Mọi năm đến sinh nhật Mạnh Thiên Sơn, cậu hay tặng gì?”, Hà Tỉnh rầu rĩ cầu cứu Nam Tiêu.
Nam Tiêu: “Tặng cho hắn cái tát.”
Hà Tỉnh: “Sinh nhật mà lại chơi trò tát nhau? Vợ chồng cậu thi thú phết nhở.”
Nam Tiêu bật cười ha hả: “Ý tớ là, quen nhau bao nhiêu năm, vợ chồng già rồi còn quà cáp gì nữa, sinh nhật tớ thì chắc chắn hắn sẽ tặng, nhưng sinh nhật hắn thì tớ không tặng cũng được.”
“Vợ chồng già cũng vẫn phải có tí hình thức chứ.”
“Mạnh Thiên Sơn không lãng mạn như Trình Triều Lạc, cũng chẳng quan tâm tớ có tặng hay không đâu.”
Trình Triều Lạc cũng chẳng để tâm đến quà sinh nhật, là do Hà Tỉnh cảm thấy cảm giác nghi thức giữa người yêu với nhau là phải có, thế nên ngay cả sau khi đã yêu nhau, mỗi năm cô vẫn tặng quà sinh nhật cho anh.
Không có được ý tưởng nào từ chỗ bạn thân, cô lại lật đật lên mạng tìm, tra một vòng cũng chẳng tìm được thứ gì thích hợp, rầu rĩ đến nỗi ăn không ngon.
Nếu tan làm sớm, cô thường đến công ty Trình Triều Lạc ăn ké.
Văn phòng tổng giám đốc rộng thênh thang, Trình Triều Lạc ngồi trước bàn làm việc, cô ngồi trên chiếc sofa bên cạnh ăn pizza, lúc chán quá lại quay sang ngắm Trình Triều Lạc.
Anh mặc chiếc áo sơmi trắng, cổ áo bỏ một cúc đầu, yết hầu nhô ra, ống tay áo được xắn lên hai vòng, để lộ ra cánh tay trắng bóc rắn rỏi, trên cổ tay vẫn đeo sợi dây đỏ gắn viên Phật châu năm nào.
Trình Triều Lạc đã đeo nó rất lâu rồi, đột nhiên Hà Tỉnh cũng nghĩ ra nên tặng quà gì cho anh.
Trình Triều Lạc xong việc, gập máy tính lại, anh đi đến cạnh Hà Tỉnh rồi véo má cô, “Ngon không? Trông kìa, y như con mèo.”
Hà Tỉnh đánh tay anh, “Từ giờ bớt véo má em đi, véo bẹo hình bẹo dạng thì làm sao?”
Trình Triều Lạc: “Bẹo hình bẹo dạng? Da làm từ đất nặn à?”
Hà Tỉnh: “…”
Im mồm đi.
Cô đẩy hộp pizza ra cho Trình Triều Lạc ăn.
Trình Triều Lạc không cầm, “Không có tay.”
“Cái gì đây? Móng lợn à?”, Hà Tỉnh chỉ vào tay anh.
Trình Triều Lạc khum năm ngón tay lại, “Đây là tay Doraemon.”
Hà Tỉnh: “…”
“Em đút cho anh ăn đi.”
Hà Tỉnh biết ngay Trình Triều Lạc lại mè nheo đòi cô đút cho ăn mà, cô cầm một miếng pizza lên, nhét thẳng vào miệng anh.
Trình Triều Lạc cười, cầm miếng pizza từ tay Hà Tỉnh, vừa ăn vừa nói: “Nếu lấy Doraemon làm ví dụ cho ban ngày với ban đêm, em nói xem, nó là ban ngày hay ban đêm?”
“Ban ngày, trong truyện nó gần như toàn xuất hiện vào ban ngày mà.”
Trình Triều Lạc lắc đầu, “Là ban đêm.”
“Lý do?”
“Vì xòe tay cũng không thấy năm ngón.”
Hà Tỉnh: “…”
“Nhạt nhẽo.”
Trình Triều Lạc đặt miếng pizza xuống, lau tay, rồi ôm lấy Hà Tỉnh, “Thế này thì không nhạt nữa này.”
Hà Tỉnh ôm cổ Trình Triều Lạc, nghiêng người ngồi lên đùi anh, “Em nghi ngờ anh đang cố ý đấy.”
“Phải tự tin chứ.”, Trình Triều Lạc giang cánh tay ra ôm cô ngồi lùi vào trong, trán chạm trán, “Anh cố ý đấy.”, môi anh lấn tới, “Vì muốn hôn em.”
“Tối qua vừa mới hôn rồi còn…”, Hà Tỉnh đẩy ra không cho hôn.
“24 tiếng rồi.”, Trình Triều Lạc hôn lên khóe môi cô.
“Có người vào văn phòng thì làm sao?”, Hà Tỉnh đẩy vai anh ra, quyết không cho anh hôn.
“Anh không gọi, không ai vào hết.”, Trình Triều Lạc đỡ gáy Hà Tỉnh, không cho cô cơ hội lẩn trốn nữa.
Hà Tỉnh thả lỏng, đáp lại anh, nhưng vừa vào cầu thì ngoài cửa vọng vào một tiếng – “Ê!”, “Trình Triều Lạc, tập tài liệu này…”, còn chưa nói hết, Mạnh Thiên Sơn cuống cuồng nhắm mắt, “Tôi không thấy gì hết.”
“Cút cút cút.”, Trình Triều Lạc xua tay, Mạnh Thiên Sơn lập tức lùi lại, trước khi đóng cửa còn bỉ bựa quẳng lại một câu: “Hai người tiếp tục đi.”
Hà Tỉnh đỏ mặt trườn xuống khỏi đùi Trình Triều Lạc, xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi nhìn ai nữa, “Sao bảo không có ai vào?”
Nhân viên bình thường tuyệt đối không dám tùy tiện vào, nhưng Mạnh Thiên Sơn thì khác, anh chàng vào văn phòng tổng giám đốc mà tự nhiên như nhà mình.
Trình Triều Lạc quên mất Mạnh Thiên Sơn, để Hà Tỉnh bớt giận, anh nói: “Để lát nữa anh hạ độc nó.”
Hà Tỉnh phì cười, “Thế thì Nam Tiêu đến phá công ty anh mất.”, cô đứng dậy, “Em xuống quán cà phê dưới lầu đợi đây, anh gọi Mạnh Thiên Sơn vào làm việc đi, xong thì xuống lầu tìm em.”
“Đợi chút.”, Trình Triều Lạc kéo tay Hà Tỉnh lại, “Năm nay sinh nhật anh vừa hay vào đúng cuối tuần, Mạnh Thiên Sơn với Châu Từ Dữ muốn ra đảo chơi.”, anh muốn hỏi ý kiến cô.
Sau khi đi làm, ngày nào Trình Triều Lạc cũng bận tối mày tối mặt, có cơ hội ra đảo thư giãn mấy ngày cũng hay, Hà Tỉnh vội gật đầu đồng ý.
Tối 21 tháng 5, tan ca, năm người lái xe sang thành phố bên cạnh, ngủ gần bờ biển một đêm, rồi sáng ngày 22 tháng 5 cùng lên thuyền ra đảo.
Một hòn đảo mới được khai phá chưa lâu, không quá nhiều khách du lịch, có khách sạn sắp xếp được bữa ăn ngoài trời.
Không biết Châu Từ Dữ tìm được ban nhạc từ đâu đến, đàn hát ngay bên bờ biển.
Cả nhóm mấy người ngồi trên bờ cát, đón gió biển, ngân nga hát theo ban nhạc.
Đang hát, Mạnh Thiên Sơn bỗng lẳng lặng đẩy ra một chiếc bánh kem, cả nhóm cùng vây quanh chiếc bánh rồi đồng thanh hô: “Trình Triều Lạc, sinh nhật vui vẻ.”
Gió biển thổi tung mái tóc Trình Triều Lạc, anh mặc kệ, mỉm cười nhìn mọi người rồi nói câu cảm ơn.
Mọi người lần lượt tặng quà sinh nhật, Hà Tỉnh tặng cuối cùng.
Vầng dương dần lặn xuống mặt biển, chân trời ửng lên một màu đỏ cam rực rỡ.
Hà Tỉnh nhìn cảnh mặt trời lặn, rồi quay đầu lại nhìn Trình Triều Lạc, “Bạn trai gấp đôi, sinh nhật vui vẻ.”, cô lấy chuỗi vòng mới thỉnh từ chùa về ra, cởi bỏ sợi dây đỏ đã đeo trên cổ tay anh nhiều năm, đổi thành chiếc vòng ngọc trầm hương, “Nguyện cho mỗi một sinh nhật của anh sau này, em đều có thể ở bên cạnh anh.”
Trình Triều Lạc ôm chầm lấy cô.
Đám Mạnh Thiên Sơn hét ầm lên: “Hôn đi!”
Trình Triều Lạc không nghe theo họ, anh cúi đầu nói: “Anh cũng có quà tặng cho em.”
“Sinh nhật anh, mà lại tặng quà cho em?”, Hà Tỉnh ngẩng đầu, ngước ánh mắt sáng ngời lên nhìn anh.
Trình Triều Lạc: “Ừ, nhưng có một yêu cầu, không cần biết là có thích hay không, không được từ chối.”
Sinh nhật anh, tâm ý của anh, sao cô có thể từ chối?
Hà Tỉnh đồng ý rồi, Trình Triều Lạc mới đưa mắt nhìn Châu Từ Dữ.
Châu Từ Dữ đứng dậy, trong tiếng đàn của ban nhạc, anh kéo ra một cái vali, để trước mặt họ.
Trình Triều Lạc mở vali, bày ra trước mặt Hà Tỉnh.
Ánh tịch dương rải trên những chiếc cúp và huy chương rực rỡ, phản chiếu một thứ ánh sáng chói lọi.
Bao năm nay, Hà Tỉnh biết tủ cúp thưởng là cấm địa của Trình Triều Lạc, không ai có thể động vào, là thứ vô cùng quý giá với Trình Triều Lạc.
Trong chớp mắt, Hà Tỉnh như trống rỗng, mãi một lúc sau mới thốt ra được, “Tặng em?”
Trình Triều Lạc gật đầu với ánh mắt đầy nghiêm túc, “Tặng em vinh quang cả nửa đời trước của anh, đổi lấy những ngày tháng bầu bạn suốt nửa đời còn lại của em, được không?”
Linh cảm anh sắp làm gì đó, tim Hà Tỉnh đập rộn ràng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có ánh hoàng hôn làm chứng, có sóng biển gửi lời chúc phúc, Trình Triều Lạc quỳ một gối xuống, xòe lòng bàn tay cùng một chiếc huy chương vàng ra, “Hà Tỉnh, lấy anh nhé!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...