Ở trong bệnh viện bình thường không thể nào ngủ ngon được, cho dù ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, có thể bởi vì quá yên lặng, cũng có thể vì hoàn cảnh xa lạ, bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, hơn ba giờ sáng Kỷ Dược Phi đã tỉnh giấc. Trong căn phòng bệnh trống vắng chỉ có một mình anh đang thở, nơi này không cần người nhà ở lại trông đêm, cách nửa tiếng sẽ có hộ sĩ vào xem xét, huống chi anh cũng không phải người bị bệnh nặng, chỉ là chân và tay hơi bất tiện, những thứ khác đều ổn. Đầu óc tỉnh táo, có thể phân tích bất cứ chuyện gì, da thịt vẫn có thể cảm nhận sự đau đớn, lòng dạ có sự bối rối, bất an.
Cũng bởi vì quá ổn nên anh mới không thể ngủ ngon. Nếu có thể, anh thà bị thương thật nặng, nói anh ích kỉ cũng được nhưng như vậy, ít nhất Tiểu Du sẽ không bỏ anh mà đi. Cô ấy là cô gái lương thiện, không nỡ để ai phải thất vọng, đau khổ. Nhưng anh thực sự không hề bị thương nặng, mấy ngày nữa là có thể xuất viện, sau hai ba tháng tháo bột, hồi phục chức năng là lại hoàn toàn khỏe mạnh.
Cô chưa hề rời xa anh, bất kể khi nào anh trở về cô đều ở đó cho nên mới khiến cho anh có ảo giác, cho rằng cô sẽ vĩnh viễn đều ở đó. Là anh sơ suất, không cẩn thận bảo vệ mối quan hệ của bọn họ, không tự hiểu lòng mình, vẫn luôn tự ình là đúng nên mới dễ dàng khiến cô rời xa anh.
Đi qua muôn vàn khó khăn, sóng to gió lớn mà dần dần đến một bến cảng an toàn, thứ tình yêu phóng túng thậm chí có thể vạn kiếp bất phục vì nó, cuối cùng cũng trở nên mệt mỏi vì phiêu bạt. Giờ anh đã không thể nói được gì nữa, chỉ mong có thể ở bên cô, tay nắm tay, sống trong một khe núi nho nhỏ, thuần túy chỉ có hai người cùng với gió mưa, ánh mặt trời, trong đêm tuyết rơi nơi đây, cứ để cho giá băng ngưng kết trong bóng tối khôn cùng, trong thế giới của cô và anh chỉ có nhau mà thôi.
Đáng tiếc, đây cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi, còn chưa kịp thực hiện thì đã vỡ vụn.
Thật hâm mộ người đàn ông đó lúc này có thể ôm cô vào lòng, hôn lên má cô, nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, mê luyến nụ cười cô. Anh không đố kỵ bởi vì anh không có tư cách, anh không xứng với sự tốt đẹp của cô, trơ mắt nhìn cô đi xa, một mình lĩnh hội cảm giác đau lòng muốn chết.
Nếu như anh biết quý trọng, giờ phút này, nhất định cô đã ở bên anh, hỏi han ân cần, vô cùng dịu dàng. Tình cảm của cô không nồng nàn, nhàn nhạt không khiến ai bị phiền nhiễu, không để cho ai phải ưu phiền, tựa như nước suối nhẹ trôi, để anh bất tri bất giác đắm chìm trong đó. Đó là cách yêu của cô sao? Tình yêu này đã làm hư anh rồi, sau này anh biết tìm đâu một tình yêu như vậy?
Chẳng lẽ từ giờ trở đi, nửa đời còn lại, anh phải dựa vào kí ức để sống một cuộc sống không có cô sao?
Anh không có đáp án, có lẽ đáp án đã rõ ràng, chỉ là anh vẫn không chịu thừa nhận mà thôi.
Rèm cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, cả phòng sáng bừng lên, Kỷ Dược Phi không thích ứng kịp, nhắm mặt lại.
- Kỷ tổng, có phải là nên dậy rửa mặt rồi không?
Một người cao lớn đang khom người nhìn anh khẽ cười.
Anh có chút tức giận vì người đó đã cắt ngang suy tư của mình, khó chịu dùng cánh tay còn lại chống người, hơi ngồi dậy. 8h sáng, bệnh viện bắt đầu giờ thăm bệnh thì Phó Cương sẽ đến trình diện đúng giờ, không phải là đến đưa đồ điểm tâm dinh dưỡng gì cả mà tới để đưa một tập văn kiện, hợp đồng, bản dự thảo dày cộp đợi anh phê duyệt mà thôi.
- Có thể nể tình tôi là bệnh nhân, anh chịu khó chút đi được không?
Kỷ Dược Phi mệt mỏi cầm bút, bắt đầu nhìn hợp đồng.
- Haiz, tôi cũng không phải là kẻ lười biếng, chỉ là tôi sợ anh rảnh rỗi quá nên suy nghĩ lung tung.
Đây là lời nói của bạn thân kiêm trợ thủ đắc lực sao? Kỷ Dược Phi rất nghi ngờ mình đã nhận nhầm người.
Đợi hộ sĩ nam vào giúp anh rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, mọi thứ xong xuôi thì tâm tình Kỷ Dược Phi mới hơi chuyển biến một chút. Chấp nhận số phận mà chăm chú đọc từng bản hợp đồng, ai bảo anh là sếp tổng, bị bệnh cũng không thể lười biếng. Còn người nào đó thì nhàn nhã ngồi bên, chọn hoa quả yêu thích trên đĩa rồi rửa sạch, từ từ ăn, cũng không thèm để ý ngày đông rét mướt thế này, có sạn nha. (???)
- À đúng rồi, quên chưa chúc mừng anh một tiếng.
Phó Cương đột nhiên nói.
Kỷ Dược Phi liếc nhìn anh một cái:
- Tôi thế này đáng chúc mừng lắm sao?
- À, đương nhiên không phải cái này, ý tôi là anh sắp được thăng chức rồi.
- Thăng chức? Đã làm đến chức vụ cao nhất công ty, còn thăng lên tận đâu nữa!
- Này, khẩu khí không nên tồi tệ như vậy, được chứ?
Phó Cương nhướng mày, vẻ mặt chờ xem kịch, cười xấu xa:
- Ý tôi là anh sắp được làm cha.
Kỷ Dược Phi ngây dại, miệng há hốc, lắp bắp nói:
- Anh… Anh… Ý anh là Tiểu Du có em bé…
Anh lo lắng đến độ tim như ngừng đập, nếu là thật, chẳng phải cô sẽ ở lại sao?
Nào biết ai nói vậy xong, Phó Cương tuyệt đối không bất ngờ, vui vẻ cười lắc đầu:
- No! No! Gần đây anh có còn cùng ai nhiệt tình qua đêm nữa không?
Kỷ Dược Phi thất vọng nằm phịch lại, cười khổ nói:
- Thì ra không phải là Tiểu Du.
Còn chưa kịp vui mừng thì đã bị dội gáo nước lạnh.
Phó Cương kì quái vì sao không thấy anh tiếp lời:
- Làm cha có cảm giác thế nào?
Anh không buông tha, tiếp tục truy vấn.
Kỷ Dược Phi trừng anh một cái:
- Học được mấy trò bát quái thế này từ bao giờ, ai nói tôi làm cha.
- Cát Tinh Nhi! Phó Cương nhàn nhạt đáp.
Kỷ Dược Phi cũng chẳng giật mình, chỉ thoáng cười giễu cợt nhưng cũng không đáp.
- Sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn cô ta sinh con cho anh? Phó Cương rất tò mò.
- Phó Cương, chúng ta quen biết cũng đã nhiều năm rồi, anh thực sư cho rằng tôi là người rất ngu xuẩn sao?
- Không phải, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ này.
Là một thương nhân, anh quá ưu tú cho nên mới ngồi lên vị trí tổng giám đốc một cách nhẹ nhàng như vậy. Nhưng trên phương diện tình cảm, Phó Cương không biết nên nhận xét thế nào, dường như là có chút mất phương hướng.
- Tôi thừa nhận tôi và cô ta đã từng có qua lại nhưng đó là lúc không có lý trí, chỉ có bản năng làm chủ, tôi cũng không phải là loại không sử dụng biện pháp tránh thai gì mà đã lên giường với người khác. Cát Tinh Nhi với tôi chẳng qua là giải quyết nhu cầu mà thôi, những chuyện khác không hề có chút dây dưa gì.
- Hôm đó, cô Diệp đến đây thăm anh, tôi xuống lầu hỏi bác sĩ tình hình của anh, lúc đi lên, ở cửa thang máy, chính tai tôi đã nghe thấy cô ta nói với cô Diệp. Tôi sợ anh không hay biết gì, hôm nay nhắc nhở anh.
Ngụ ý là Phó Cương anh cũng không phải là kẻ tò mò.
Đôi mắt lạnh của Kỷ Dược Phi càng lúc càng giá rét:
- Cô ta nói như vậy với Tiểu Du? Sợ Tiểu Du chưa đủ tuyệt vọng sao? Mục đích của cô ta đến người đi đường cũng biết nhưng cô ta thực sự tính sai rồi. Đúng, tôi thừa nhận đêm đó tôi mất kiểm soát không lý trí mới làm ra chuyện ngu xuẩn đó, cho nên ông trời trừng phạt, bắt tôi nằm đây. Cô ta đã không chịu nổi thanh bình, công ty này chắc cũng quá nhỏ không dung được cô ta nữa. Phó Cương, báo cho phòng quản lý nhân sự, thanh toán tiền lương cho thư ký Cát, tiền thưởng và hoa hồng năm nay cũng cho cô ta đi, sau đó từ chức thay cô ta đi!
- Có cần như vậy không?
- Là cô ta ép tôi, tôi không thể giữ cô ta lại được nữa, yên tâm, loại đàn bà như cô ta không sợ thiếu cơ hội, năng lực của cô ta đủ để anh phải nhìn bằng con mắt khác xưa.
Ngoài anh ra, cô ta vẫn còn quan hệ với mấy người đàn ông khác nữa, chẳng qua, anh là người cô ta muốn ở bên dài lâu mà thôi.
Phó Cương gật đầu:
- Thư ký Cát đi cũng tốt, ít nhất giữa anh và cô Diệp cũng bớt đi một chướng ngại vật. Có đôi khi phụ nữ không hiểu vì sao đàn ông có thể lên giường với một người mình không yêu, thực ra không phải là kiếm cớ nhưng đó thực sự là nhu cầu sinh lý, qua rồi thì thôi. Giờ có một số người phụ nữ còn phóng khoáng hơn cả đàn ông, Cát Tinh Nhi chính là người như vậy nhưng cô Diệp lại là người quá truyền thống, có thể tạm thời sẽ không tha thứ cho anh. Kỷ tổng, con đường theo đuổi vợ của anh có thể sẽ cực khổ đó.
Kỷ Dược Phi khẽ cười:
- Nếu chỉ là cực khổ thì tôi cũng chấp nhận, nhưng giờ con đường này đã bị chặt đứt rồi.
- Có ý gì?
- Người phù hợp với cô ấy đã xuất hiện, tôi không còn tư cách để theo đuổi nữa.
- Anh rút lui?
Phó Cương không tin anh sẽ buông tay, rõ ràng anh rất để tâm đến cô ấy đấy thôi.
- Tôi cũng bất lực!
Phó Cương không biết anh thật sự đã cố gắng, thậm chí là từng khẩn cầu, van xin nhưng cô quá kiên định. Là người đàn ông, anh chỉ đành giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, tỏ vẻ rộng lượng mà buông tay.
Phó Cương đồng tình nhún nhún vai:
- Ít có nhà nào như hai người, chia tay cũng thật lặng lẽ.
Chia tay cũng lặng lẽ? Rất hợp với tính cách của cô, không phải sao? Đi lặng lẽ không ai hay biết như thể cô chưa từng đến nhưng anh đã khắc cốt ghi tâm mất rồi.
Phó Cương đi rồi, hôm nay không truyền dịch, bác sĩ đến kiểm tra, phòng bệnh cũng chỉ có một mình anh. Đồng nghiệp trong công ty, người cùng hợp tác, khách hàng thân thiết, bạn bè đã ùn ùn kéo đến từ mấy ngày trước, khiến phòng bệnh đông đúc nước không chảy lọt, nên tới cũng đã tới rồi, phía cha mẹ anh không nói, sợ hai người lo lắng, ở đây cũng không có thân nhân nào khác trừ cô. Giờ phút này, cảm giác cô độc như nước biển ngấm dần từ chân lên đến toàn thân, anh như bị nhốt trên đảo hoang, bị ngăn cách, không một tia hi vọng.
Bên ngoài dưới 100C, trong phòng ấm áp như đầu xuân nhưng anh lại lạnh đến run người.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, bóng tóc dài bay bay, tim Kỷ Dược Phi đập loạn, hơi thở dồn dập. Diệp Tiểu Du vẫy vẫy tay, mỉm cười đẩy cửa bước vào:
- Anh Kỷ, em sợ anh đang ngủ nên không dám gõ cửa lớn, hôm nay khỏe hơn chút nào chưa?
Vẻ mặt cô tự nhiên như thể giữa anh và cô chưa từng có gì, nhưng lại cũng không quá thân mật, chẳng qua chỉ là cố nhân rất quen thuộc.
Yêu cầu của anh không cao, chỉ cần có thể gặp cô là đủ rồi.
- Bên ngoài lạnh lắm sao?
Anh chỉ vào chiếc ghế bên giường ý bảo cô ngồi xuống, lại đưa cho cô giỏ hoa quả bên bàn.
Cô cởi áo khoác ngoài, chiếc áo len vừa khít ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, trông rất duyên dáng.
- Tuyết vừa rơi, ngoài trời u u ám ám, chỉ sợ một hai ngày tới cũng sẽ chưa ngừng rơi. Trong phòng anh lại rất ấm.
Cầm lấy quả táo lớn, cẩn thận gọt rồi bổ ra, đặt bên miệng anh. Anh thoáng sửng sốt rồi cắn lấy, quả lạnh như băng có chút ngọt.
- Hôm nay không đến trường?
Thật ra anh không biết nên nói gì cho phải nhưng anh rất thích lúc này, trong phòng chỉ có anh và cô, ấm áp đến say lòng. Anh không ngờ cô còn đến thăm anh, sau khi biết anh đã…
Cô cười nhạt, vừa đưa hoa quả sang vừa cẩn thận đổi dao qua tay khác sợ đụng phải anh.
- Sáng sớm đã xong rồi, buổi chiều em xin nghỉ, có một số việc phải làm.
Cầm kết quả xét nghiệm, quả đúng như dự cảm. Lúc nhận được kết quả, trong thoáng chốc, cô không có bất kì suy nghĩ nào trong đầu, cứ thế chạy thẳng đến chỗ anh, bởi vì anh là cha của con cô, anh hẳn là người nên biết đầu tiên. Đương nhiên cô sẽ không nói, cô chỉ muốn để đứa con trong bụng được “thấy” cha mình là ai, muốn cho con biết rằng cha nó rất ưu tú, chẳng qua là hai người không có duyên. Đây cũng là tôn trọng Kỷ Dược Phi, anh đã cho cô một sinh mệnh bé nhỏ.
- Chỗ ở có ổn không?
- Ở chung với một người mẫu, cô ấy diễn vào buổi tối, ban ngày nghỉ ngơi, vừa khéo ngược giờ với em, bọn em đều tôn trọng lẫn nhau.
- Cứ ở thuê mãi cũng không được, anh mua cho em một căn hộ nhé!
Nếu không cô phiêu bạt một mình, không có chỗ ở cố định, anh chỉ muốn cho cô một mái nhà, cũng có thể để anh biết cô sống có ổn không.
- Anh Kỷ, không cần đâu, em cũng không ở lâu.
Diệp Tiểu Du lắc đầu.
- Vì sao?
Diệp Tiểu Du thoáng chần chừ rồi nhìn anh thật sâu:
- Anh Kỷ, qua năm mới em sẽ sang Mỹ tu nghiệp, mấy năm tới sẽ không về nước.
Cô muốn đi, không chỉ là cách mấy con phố mà là cách một Thái Bình Dương, ở hai bán cầu xa xôi. Kỷ Dược Phi thất thần nơi đó, không nói gì. Tim như bị ngâm trong nước đá, rất lạnh rất lạnh.
Diệp Tiểu Du không dám nhìn sắc mặt anh, giả vờ thu dọn vỏ trái cây trên bàn, chạy vào phòng rửa tay, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
- Tiểu Du, ngày mai anh đưa cho em chiếc thẻ một trăm vạn, đừng từ chối. Ở nước ngoài chi phí đắt đỏ, cuộc sống không dễ dàng, đi học đã rất vất vả rồi, không có cơ hội đi làm kiếm tiền nữa, số tiền này ở nước ngoài không coi là nhiều nhưng có thể giúp em an tâm làm sinh viên nghèo vượt khó.
Anh nói rất tha thiết, chân thành. Đã chẳng thể giữ lại, anh cũng chỉ làm được những điều này.
- Em đã xin được học bổng rồi, hơn nữa em cũng đã tìm được việc rồi, làm trợ lý ột giáo sư, tiền không còn là vấn đề nữa, anh Kỷ…
Anh không vui cắt lời cô:
- Tiếp nhận sự quan tâm của anh khó như vậy sao? Tiểu Du, ly hôn anh không chia nửa tài sản cho em vì anh biết em độc lập, kiên cường nhưng đây là tâm ý của Kỷ Dược Phi anh, không hề liên quan gì đến việc anh là chồng trước của em.
Anh nói rất nặng lời, sống bên nhau nửa năm, sự thanh cao của cô anh rất rõ.
Cô mím môi nhìn anh hồi lâu, cúi mắt nhìn xuống rồi bất đắc dĩ nói:
- Biết rồi, em nhận là được chứ gì?
Lúc này anh mới mỉm cười đưa tay qua, nắm bàn tay lạnh băng của cô trong tay mình:
- Mẹ em nhất định là rất tự hào! Con gái ra nước ngoài du học sẽ như quả bom trong trấn nhỏ, rất nhiều người sẽ chấn động đó.
Cô cười:
- Nào có khoa trương như vậy! Em chỉ học toán học, không phải là học cái gì hấp dẫn cả.
- Nói lung tung, những ngành nghề kia chẳng phải đều phát triển trên nền tảng của toán học sao?
Kìm lòng không đậu, anh vươn tay nhẹ nhàng ôm cô, nói thật nhẹ nhàng:
- Tiểu Du, để anh ôm em lần cuối được không!
Cô cúi xuống để mặc anh ôm mình, vùi đầu lên vai anh, để mặc anh ôm thật chặt. Nước mắt lăn dài, lặng lẽ thấm vào vạt áo anh. Anh rất muốn hôn cô nhưng anh không dám, cũng không có tư cách đó. Chỉ một khắc, anh tự ép mình phải buông cô ra, để cô bước đi, cô lấy áo trên giá, quay lưng về phía anh, cô không muốn anh thấy cô khóc, cố nói bằng giọng bình thản nhất:
- Anh Kỷ, ở dưới có người đang đợi… chúng em đi trước.
Anh cười khổ gật đầu:
- Được! Em đi đi, anh không ra sân bay tiễn em được, ở đây chúng em thuận buồm xuôi gió.
- Cảm ơn anh Kỷ!
Cô kéo cửa ra, cũng chẳng quay đầu mà bước thẳng đi.
Anh nhắm chặt mũi, nằm vật xuống giường, giơ tay kéo áo, góc áo ươn ướt, nước mắt anh cũng lăn dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...