Không Điên Không Thể Sống

Đào Khả lao tới nằm thẳng trên giường : “Phiền muốn chết! Phiền muốn chết! Phiền muốn chết!”

Tiểu Bàn Tử nói :”Bạn nhỏ, đạo hạnh còn thấp, đạo hạnh còn thấp.”

Đào Khả lăn lăn lộn lộn vài vòng, cuối cùng buông một câu : “Không được, ta phải đi xem một chuyến!”

Nói xong, liền bật dậy chạy ra cửa.

An Tiểu Giai cùng Tiểu Bàn Tử tiếp tục chơi, hơn nửa ngày mới nói chuyện : “Hoàng thượng cũng đã gả đi, sao mà cứ hơi chút lại quay về nhỉ?”

“Không biết, chắc là tưởng nhớ phụ thân ta đây?”

Tiểu Bàn Tử tiếp : “Biết đâu là ta thì sao?”

An Tiểu Giai lắc đầu : “Không có khả năng, không có khả năng… A! Thái hậu! Ngươi vừa lấy một con cờ của ta?”

Tiểu Bàn Tử giận dữ : “Ta? Ta mà thèm làm cái chuyện đấy à?”

Hai người tranh đi chấp lại, cuối cùng, Tiểu Bàn Tử một đấm đánh bay An Tiểu Giai, thế là xong việc.

Đầu tháng mười hai diễn ra đại hội thể dục thể thao của trường, chính là truyền thống tốt đẹp đã được duy trì vài chục năm.

Chiếm dụng thời gian lên lớp, Đào Khả đứng sau bàn giáo viên, sắc mặt u ám bất thiện, bắt đầu chụp mũ cho học sinh một loạt tội danh như không yêu nước không yêu đảng không yêu trường không yêu nhân dân lao động không chịu học tập theo văn kiện quán triệt tinh thần nâng cao tính năng động chủ quan của sinh viên hiện nay mà tỉnh ủy ban hành trái lại lại còn thường xuyên phá hoại tinh thần chủ nghĩa xã hội rồi đến mấy đứa trẻ con này từ sau cũng đừng nghĩ có thể từ trên tay ta mà vào được Đảng vân vân vân vân, cuối cùng chốt lại một câu : “Quả thực không ai tình nguyện tham gia đại hội thể dục thể thao sao?”

Học sinh mặt xanh mét lắc đầu như điên.

Đào Khả nhụt chí rồi : “Vì sao chứ?”

Học sinh cũng lí nhí trả lời : “Trường chúng ta hàng năm có bao nhiêu là học sinh nhập học nhờ thành tích thể dục thể thao như vậy, bọn họ một năm cũng chỉ chờ có đến ngày này, sao phải tốn công vô ích đi cạnh tranh với bọn họ chứ.”

Đào Khả thương tiếc nói : “Học sinh của ta ơi, có phần thưởng mà! Giải nhất được sáu ngàn! Sáu ngàn đấy! Cho dù ngươi học kỳ này có rớt hai ba môn thì cũng không thành vấn đề!”

Học sinh vẫn uể oải không dậy nổi tinh thần : “Thầy à, phần thưởng làm gì có ai không muốn, thế nhưng lực bất tòng tâm mà.”

“Lẽ nào lớp chúng ta không có ai vào nhờ học bổng sao?” [ học bổng nhờ thành tích thể dục thể thao ]

“Có chứ,” đám nhóc đồng thanh, chỉ vào một nam sinh nào đó đang ngồi phía sau : “Chính là hắn!”

Nam sinh giật nảy mình, vội vàng đứng nghiêm.

Đào Khả hăng hái bừng bừng : “Ngươi vào nhờ học bổng?”

“Vâng.”

“Môn gì?”

“Nhu đạo.”


“…”

Đào Khả day day huyệt thái dương, nói : “…Ngồi xuống đi.”

Chuông báo giờ học vang lên, Đào Khả cũng không còn cách nào, chỉ đành đi về văn phòng khoa.

Vừa vào cửa, đã thấy Tiểu Tào mặt mày hớn hở, dường như có thể nhìn thấy cả hoa hoét tung bay xung quanh : “Học sinh lớp ta thực quá dễ thương !!!”

“Dễ thương?” Một phụ đạo viên khác hỏi.

“Ta vừa mới nói cùng bọn chúng, đại hội thể dục thể thao ý, cứ lượng sức mà làm, có thực lực thì tham gia, còn không thì đi động viên cho tất cả cùng vui vẻ, kết quả là,” Tiểu Tào đắc ý dào dạt : “Mấy đứa thực vô cùng đồng lòng, lại còn chạy tới nói : thầy à, chúng ta mấy hạng mục cá nhân cũng không có ai vượt trội, nhưng đội bóng thì khác, chắc chắn sẽ đem cả ba vị trí đầu tiên về. Có người nói trường học đối với đại hội thể dục thể thao năm nay rất là coi trọng, vừa rồi thầy Hứa còn đặc biệt tới lớp biểu dương, nói bọn nó tích cực tham gia hoạt động của trường chính là mang vinh dự lại cho tập thể, ta nghe mà mát hết cả lòng a… A… A a a a a a học trường!! Học trưởng!! Ngươi sao lại cắn ta ?!!!”

Đào Khả nhằn nhằn mấy cái rồi mới từ từ nhả ra, giơ ra khuôn mặt cười lạnh chết người : “Ta thấy ngươi là khó chịu…”

Tiểu Tào bị vẻ mặt của Đào Khả làm cho chết khiếp, vội lùi lại sau bàn luyện công phu run rẩy.

Đào Khả ngồi trên bàn, quay ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nói : “Khó chịu thật…”

Phụ đạo viên kia mặt tỉnh rụi đi ra cửa, cuối cùng biến mất không dấu vết.

Tiểu Tào ôm gối, cắn cắn ngón tay, run run : “Phản…. Đồ phản bội…”

Đào Khả nhắn tin cho lớp trưởng : Hết giờ, không được đi đâu, đi một người, giết một người, đi hai người, ngươi chôn cùng.

Qua hơn mười phút quan sát, quả nhiên chưa ai dám đi đâu cả.

Bốp! Đào Khả cầm danh sách lớp đứng ở trên bục giảng, ngẩng đầu cười gian.

Bên dưới vọng lên tiếng hít sâu, ai cũng biết là tai họa sắp đến rồi.

“Ta vừa suy nghĩ một chút, thấy chúng ta cũng có thực lực cạnh tranh đấy thôi, mọi người không nên nhụt chí, cũng không nên làm gia tăng sĩ khí cho kẻ khác, nhất là cho cái lớp của tên Tào Kiện kia.” Đào Khả cười cười : “Chính vì thế, nên ta đã ghi danh cho các ngươi rồi.”

Học sinh có vẻ vẫn chưa đủ thời gian tiêu hóa thông tin, mắt chớp chớp.

“Ta thông báo chút,” Đào Khả nói : “Không chia nam nữ, toàn bộ theo số thứ tự trong danh sách lớp. Số cuối là 1, chạy một trăm, hai trăm mét; là 2, chạy một trăm, hai trăm mét vượt rào; số 3, chạy bốn trăm, tám trăm mét; số 4, chạy bốn trăm mét vượt rào; số 5, nhảy cao cộng nhảy xa; số 6, ném đĩa cùng đẩy tạ; số 7, số 8, chạy bốn trăm mét tiếp sức, thiếu thì lấy số 4 bổ sung; số 9, ba bước ném lao; số 0… Chúc mừng, cả lớp toàn bộ có 29 người, các ngươi rất là đặc biệt đấy, cho nên, số 10, ngươi làm hậu cần; số 20, ngươi nhận nhiệm vụ vô cùng vinh quang, chạy năm nghìn mét, mọi người cho một tràng pháo tay cổ vũ!”

“…” Cả lớp choáng không dậy nổi : “…A…?”

“Đừng có ‘a’,” Đào Khả nói : “Mặt khác, trong vòng hai ngày lớp phải tuyển ra đội tuyển bóng rổ, bóng chuyền, mỗi môn hai đội một nam một nữ; thêm một đội bóng đá nam, ta sẽ kiểm tra. Được rồi, cứ vậy đi.”

Đào Khả cười tủm tỉm thu thập mọi thứ hoàn chỉnh : “Hôm sau gặp, các học sinh của ta chuẩn bị tốt cho chiến tranh đi nhé.”

Đào Khả phiêu ra bên ngoài phòng học, vẫn còn ngoái đầu lại, nháy nháy mắt : “Cố lên!”

Đến tận lúc ra tới chỗ đậu xe giáo viên rồi, tựa như vẫn còn nghe thấy tiếng kêu gào ai oán của học sinh, Đào Khả nghe cũng không vờ như không biết, tâm tình thật vô cùng tốt.


Học sinh, các ngươi quả thực quá khổ, quá oan, quá đáng thương. Đây chính là cái mà người ta vẫn ví như tiếng oan thấu trời, tuyết rơi tháng sáu, đại hạn ba năm…(1)

Ở một nơi khác, An Tiểu Giai khi đang cùng Tiểu Bàn Tử tản bộ cho tiêu cơm, thì đã gặp phải Diệp Trăn.

Diệp Trăn hỏi : “Hai người các ngươi đang làm cái gì?”

Hai người đồng thanh đáp : “Ngắm mỹ nhân.”

Diệp Trăn nói : “Ồ? Nhìn trúng ai rồi à?”

“Nhìn trúng hai người.” Tiểu Bàn Tử nói : “Hơn nữa, quả thực rất hợp ý.”

“Nhưng đáng tiếc là chẳng ai thèm ngó lại.” An Tiểu Giai ở sát bên cạnh, tận tình giải thích.

Tiểu Bàn Tử khinh thường : “Cũng chẳng có ai thèm ngó ngươi.”

An Tiểu Giai nói : “Ai bảo thế, rõ ràng có một người nhìn ta ngượng ngùng còn gì?”

Diệp Trăn cúi đầu cười, bất tri bất giác đã đi theo bọn họ về ký túc xá.

An Tiểu Giai nói : “Ta muốn thỉnh giáo Diệp lão sư một chút, tại sao một người đẹp trai hoàn mỹ như ta mà đến giờ vẫn chưa có người yêu?”

“Hừ!” Tiểu Bàn Tử phì một tiếng : “Một người hào hoa phong nhã lễ độ hoàn mỹ như ta còn chưa có ai, thì còn lâu mới đến lượt ngươi.”

Diệp Trăn tiện tay cầm lấy cuốn sách ở trên mặt bàn, giở giở vài trang rồi đặt lại chỗ cũ, khuôn mặt nghiêm túc, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ giảo hoạt : “Đó là bởi vì trong đầu các ngươi vẫn tồn tại thành kiến.”

“Hả? Ân sư có cao kiến gì?”

“Chỉ giáo, xin chỉ giáo.”

Diệp Trăn cười cười, nói : “Đầu tiên, cái nhìn của các ngươi về hình tượng của đàn ông cần sửa lại, bởi vì, hình tượng đàn ông hoàn mỹ trong mắt các ngươi hoàn toàn không giống với hình tượng đàn ông hoàn mỹ trong mắt phụ nữ.”

Hắn trầm ngâm một chút, rồi bắt đầu giải thích : “Phụ nữ, là một sinh vật rất kỳ diệu. Bọn họ trong cùng một lúc nảy sinh ra rất nhiều vấn đề khác nhau, như khát vọng bị cường quyền cướp đoạt cùng chinh phục… Nhưng điều kiện đầu tiên, là cái “cường quyền” này phải thật anh tuấn. Bất quá, thời đại thay đổi, định nghĩa về anh tuấn của ngày hôm nay không phải là các đường cong như đao khắc, cơ thể rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen màu mật ong… mà là một khuôn mặt đẹp, hoa lệ, đường hoàng, nửa chính nửa tà, nguy hiểm mà mê hoặc…”

Học sinh ngoan An Tiểu Giai giơ tay : “Ân sư, ta có thể chọn một phương hướng khác không?”

“Được.” Diệp Trăn nói : “Vậy thì đi đường nho nhã đi.”

Tiểu Bàn Tử giơ tay : “Diệp huynh, ta trước nay vẫn rất nho nhã.”

“Vậy các ngươi chỉ còn một con đường duy nhất, đó chính là mỹ thiếu niên.” Diệp Trăn cường điệu : “Nhưng cái này cũng không phải chỉ là mỹ thiếu niên đơn thuần, không thể chỉ có ngây ngô, yếu nhược cùng đáng yêu, mà phải từ trong tinh tế uyển chuyển lộ ra dí dỏm cùng phóng khoáng, từ trong nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng lộ ra sức sống cùng linh khí…”

An Tiểu Giai khóc : “Ân sư, ta cao 1m85, rốt cuộc phải làm gì mới có thể trở nên tinh tế một chút…”


Tiểu Bàn Tử cũng khóc : “Diệp huynh, ta phải làm thế nào từ 175 cân giảm còn 75 cân* để có thể có thân hình mảnh khảnh yếu nhược như liễu lay trong gió đây…”

[* 1 cân Trung Quốc bằng 0,5 kg, cho nên trọng lượng bạn Mã chỉ là 87,5 kg thôi, giảm thành 37,5 kg thì chắc bay được thật đấy =.= ]

Diệp Trăn vỗ tay hưởng ứng, khẳng định : “Cho nên các ngươi đến giờ vẫn chưa có bạn gái, lý do rất rõ ràng còn gì.”

Hai người kêu rên thảm thiết một hồi, ai cũng tự giác chiếm lấy một góc tường che mặt mà khóc.

Diệp Trăn đả kích thành công, cười âm hiểm đắc ý, nói : “Ta nên lên lớp thôi.”

Hắn đang xách túi đi, bỗng quay đầu lại hỏi : “An Tiểu Giai, hôm nay ngươi không có tiết sao?”

An Tiểu Giai uể oải nói : “Hình như có… Nhưng ta không muốn đi… Dù sao trường dạy cũng chỉ là hình thức thôi mà, cái gì mà môn học tự chọn cho nghiên cứu sinh, không ảnh hưởng gì đến học vị… Không đi.”

“À, ra thế.” Diệp Trăn gật đầu, mang theo nụ cười quỷ dị, bỏ đi.

Một giờ sau, Đào Khả đẩy cửa vào, đập vào mắt là hai khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ, càng nhìn càng hoảng : “Sao, sao thế này?”

Hai người trầm mặt liếc hắn một cái, rồi tiếp tục quay đầu ngắm tường.

“Là mỹ thiếu niên đến à…”

“Đúng thế…”

“Đời thực sự chẳng đẹp tí nào…”

“Ai…”

Mặt Đào Khả chuyển từ xanh sang đen, đến cuối cùng chẳng thèm để ý bọn chúng nữa, chạy ra ngoài hành lang, hét xuống dưới lầu : “Yên Dương! Yên Dương!”

Giọng Yên Dương vọng lại : “Hả?”

“Lên đi!”

“Ưm!”

Tiểu Bàn Tử hỏi : “Chuyện gì thế?”

Yên Dương thong dong lên lầu, ngẩng đầu, cười cười : “Chuyển máy tính thôi mà.”

Tiểu Bàn Tử nhìn Yên Dương, tâm hồn non nớt lại ăn thêm một kích : “Lại đẹp nữa…”

An Tiểu Giai lập tức phối kịch bản : kịch tình cảm, diễn viên nam nào đó, họ Mã, tên so với Tổng bí thư không khác lắm ( không nên nói không nên nói, hàm súc mới tốt ~~ ), lời thoại cũng được ghép rất nhanh : “Không ~~~! Không ~~~! Không thể a a a a a !!! Trời ơi!!!! Sao có thể đối xử với ta như vậy!!! Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì !!!???”

Yên Dương có chút đơ mặt : “?”

Đào Khả nói : “Mặc kệ hắn, bọn hắn đều là ảo giác trong đầu ngươi, thực tế là không tồn tại.”

Đào Khả tay chân mau lẹ, xoẹt xoẹt xoẹt mấy cái đã đem máy tính đóng thùng gọn gàng, cùng Yên Dương hai người khiêng đi.

Tiểu Bàn Tử than thở : “Quả thực là gả đi rồi, của hồi môn cũng đã đem đi mất.”


An Tiểu Giai gạt lệ : “Coi như cũng đã tìm được người tốt, nhưng người làm cha như ta quả thực rất không nỡ, có cướp về cũng chỉ bị cướp lại mà thôi…”

Tiểu Bàn Tử nhìn An Tiểu Giai, An Tiểu Giai cũng nhìn Tiểu Bàn Tử, vờ cười chua xót.

“Bố nó…”

“Mẹ nó…”

“Từ giờ về sau chỉ còn đôi ta nương tựa lẫn nhau…”

“Đúng thế, ta thực muốn khóc đây…”

“Bố nó.”

“Hả?”

“Ngươi nói, ta so với mỹ thiếu niên còn cách bao xa?”

“Mẹ nó.”

“Làm sao?”

“Ngươi muốn ta nói thật hả?”

Điện thoại An Tiểu Giai kêu vang, hắn lề mề một lúc mới nhấc lên : “A lô?”

“An Tiểu Giai.” Từ trong điện thoại vang lên thanh âm hả hê của bạn cùng lớp : “Tiểu tử ngươi con mẹ nó trốn tiết nhá ~~~”

“Trốn thì sao?” An Tiểu Giai nói : “Ta trốn còn ít à?”

“Hôm nay giáo viên điểm danh”

“Hả?”

Bạn học đáng mến tiếp tục phang thêm một phát : “Thầy còn nói, nếu hôm nay không đến, thì môn học tự chọn này học lại luôn nha. Đương nhiên học lại cũng chẳng nhiều lắm, bắt đầu từ tháng chin, một tháng một môn, bốn môn bốn tháng, ngươi cũng không cần để ý.”

“Ta làm sao mà không để ý!” An Tiểu Giai quát : “Ai cũng trốn đấy thôi! Làm sao đến lượt ta lại dính ?! Học lại! Học lại ấy hả? Học lại có nghĩa là học bổng cũng đi luôn! Cái lão thầy giáo mụ nội nó là ai ?! ”

“Ai ấy hả? Là người ở nước ngoài về nha, rất là bắt mắt, gọi là… là… Diệp gì đó, a , Diệp Trăn! Hắn lúc điểm danh thì kêu ba tiếng ‘ An Tiểu Giai ‘ rõ chậm, sau thì cười gian đừng hỏi…”

An Tiểu Giai bỗng móc thời khóa biểu từ trong cặp ra, mặt trên có mấy chữ to đùng : “Tháng mười hai, tuần thứ 36, thứ 7, ngoại quốc pháp chế giản sử, Diệp Trăn”

“An Tiểu Giai? A lô? A lô? An Tiểu Giai? A lô?”

An Tiểu Gian đã không nghe được nữa…

Vì hồn đã bay về phương trời nào mất rồi.

Chú thích :

(1) : tiếng oan thấu trời, tuyết rơi tháng sáu, đại hạn ba năm : nếu mình không nhầm thì đây là các tình tiết trong vở kịch “Đậu Nga oan”.

Đậu Nga: hay “Đậu Nga oan” là một tác phẩm tạp kịch tiêu biểu của nhà viết kịch Quan Hán Khanh [thời Nguyên, Trung Quốc], nội dung kể về nỗi oan khuất của nàng Đậu Nga. Đại khái là nàng kết hôn xong thì chồng mất, mẹ chồng nàng dâu sống nương tựa lẫn nhau. Có cha con họ Trương thấy Đậu Nga xinh đẹp nên nổi tà tâm, muốn đầu độc chết mẹ chồng để cưỡng ép nàng, không ngờ giết lầm chính lão Trương bố. Tên Trương con vu cáo Đậu Nga giết người, quan phủ dụng hình lấy cung cả hai mẹ con, Đậu Nga vì thương mẹ chồng nên nhận tội, bị án trảm. Trước khi hành án nàng chỉ lên trời thề chết rồi máu thấm lụa trắng, tháng sáu tuyết rơi, ba năm hạn hán, lấy đó chứng minh nàng bị oan, sau này quả nhiên ứng nghiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui