“Người này là ai?”Quản sự quyết định làm rõ tình huống trước.
Hắn hơi khoát tay, nhóm gia đinh cầm nỏ Đại Hoàng ở phía sau từ từ buông xuống, sau đó, hắn bước lên phía trước một bước, hỏi.
“Đại nhân đến cửa, dù sao cũng nên tự giới thiệu đúng không?”Đầu tiên nói chi tiết một chút, sau đó lại nghĩ xem nên ứng đối như thế nào.
Nhưng hắn không ngờ được chính là, Diệp Ninh không trực tiếp trả lời, mà có chút hứng thứ nhìn hắn, hỏi ngược lại một câu.
“Ngươi là quản sự phủ Uy Vũ Hầu?”Quản sự sững sờ, nhẹ gật đầu.
“Đúng thế.
”Diệp Ninh vỗ tay một cái, nói.
“Vậy thì vừa đúng lúc, bản quan chính là Ngự Sử Viện giám sát, hôm nay chính là vì ngươi mà đến… Chuyện ngươi làm ra, còn không mau đưa tay chịu trói, theo chúng ta đi một chuyện!”Chuyện xảy ra?Tục ngữ nói, không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gọi cửa.
Nhưng quản sự phủ Uy Vũ Hầu chưa từng làm việc trái lương tâm sao?Không!Đương nhiên là hắn từng làm.
Hắn còn không phải là chỉ làm một chuyện hai chuyện, mà đã nhiều đến mức chính bản thân hắn cũng đếm không hết.
Chính vì vậy, thời điểm nghe thấy “chuyện đã làm”, theo bản năng khiến hắn có chút kinh hoảng.
Trong đầu nhanh chóng lục lại một lần.
Rốt cuộc là đã làm chuyện gì?Là chuyện ta bức bách người khác bán con gái?Hay là chuyện ta đánh chết chưởng quỹ một cửa hàng không biết điều?Hoặc là chuyện ta công nhiên đòi tiền bạc…Trong nháy mắt, trong đầu hắn xuất hiện ít nhất đến mấy chục chuyện.
Sau đó, hắn mới phản ứng lại được.
Đợi một chút.
Hoảng cái gì?Người này vừa rồi nói cái gì?Hắn là Ngự Sử Viện giám sát?Viện giám sát!?Quản sự Hầu phủ lộ ra vẻ mờ mịt.
“Viện giám sát là cái thứ gì?”Hắn thật sự không có cố ý xem thường người khác.
Mà là hắn thật sự không biết.
Nói cho cùng hắn cũng không phải nhân vật gì, chỉ là quản sự của một Hầu phủ mà thôi, nhìn thì như vinh quang, nhưng cũng chỉ là nô bộc.
Hắn có thể có kiến thức gì?Cảm giác tồn tại của Viện giám sát yếu đến mức như thế này, ngày bình thường căn bản không nghe được một chút thanh âm nào, đương nhiên là hắn không biết.
Nhưng trong Hầu phủ, dù sao vẫn là có người biết chuyện.
Lập tức có một người của phòng thu chi ăn mặc giống như người đọc sách, đi đến ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một hồi.
“Một cái nha môn đã sớm phế bỏ, cũng dám đến Hầu phủ bắt ta?”Vốn dĩ quản sự còn ba phần e ngại, lúc này sau khi biết được nội tình của Viện giám sát, thì lập tức phách lối.
Bên trong mắt hắn lóe lên ánh sáng khinh thường, ánh mắt tận lực nhìn kỹ đám người Viện giám sát.
Lão già, mập béo.
Nhìn thế nào cũng không giống như là tinh binh cường tướng.
Bị ánh mắt của hắn nhìn, trên mặt mọi người của Viện giám sát đều đỏ bừng.
Bọn họ cảm thấy xấu hổ.
Nêu như là trước đây, bọn họ sẽ không biết xấu hổ.
Bởi vì lúc đó, Viện giám sát âm u đầy tử khí, mục nát cô quạnh, tất cả mọi người đều là cái xác không hồn, không có người này sẽ để ý ánh mắt của người khác.
Một người đã chết tâm, máu đã lạnh, sẽ còn biết xấu hổ sao?Đáp án là không.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ngự Sử đại nhân mới đến này, đầu tiên là dùng một hồi ngôn ngữ khiến người khác chấn động đầu óc, trấn trụ đám người.
Sau đó hắn dốc hết sức, tự mình đi thực hiện lời nói của mình.
Hắn là một người anh dũng chân chính, hắn thực hiện ý nghĩa tồn tại của Viện giám sát.
Khi hắn một mình đối mặt với đao thương san sát của phủ Uy Vũ Hầu.
Trong lòng mọi người vừa chấn động vừa cảm động.
Nhưng không có kiêu ngạo.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, bản thân không xứng làm bạn với Diệp Ninh.
Ánh mắt của quản sự, khiến chỗ áy náy và tự ti trong lòng bọn họ phóng lớn đến cực hạn, nhất thời, tất cả mọi người cúi đầu.
Không có người nào chú ý đến, mặc dù đầu bọn họ cúi thấp, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng phức tạp.
Rất khó hình dung rốt cuộc bên trong “ánh sáng” này ẩn chứa cảm xúc như thế nào.
Nhưng ít ra đã không còn âm trầm giống như cái xác không hồn nữa.
“Nhiệt huyết, sự ngông nghênh, tinh thần trách nhiệm của bọn họ, đang bị Diệp huynh làm thức tỉnh.
”Thái Hướng Cao chú ý đến một màn này.
Có lòng xấu hổ là chuyện tốt.
Người của Viện giám sát đều không đơn giản.
Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.
Ngoại từ Ngụy Văn Thông, Ngưu Tiến Hỉ, và lão đầu kỳ quái không rõ nội tình ra.
Các chúc quan, sai dịch khác, cũng đều không phải người bình thường.
Bọn họ đều là người khác biệt trên quan trường.
Nếu như vào thời thịnh thế, trên dưới một lòng, kẻ sĩ chính nghĩa chiếm cứ triều đình, vậy thì gian thần là người khác biệt.
Đổi lại là loạn thế, bị coi là người khác biệt, bị xa lánh, bị ném dến Viện giám sát này chờ chết…Đây không tính là chuyện mất mặt gì.
Chí ít ở trong mắt Thái Hướng Cao chính là như thế.
Bởi vì hắn cảm thấy, một quan lại, có thể bị điều đến Viện giám sát, đầu tiên đã nói lên vốn dĩ bọn họ là có giới hạn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...