Sau khi cắt băng khánh thành...Cùng quan khách nâng ly chúc mừng..Hạ Quân Vỹ ôm eo Tần Lam xuống sân khấu, chào hỏi mọi người...Các phóng viên không bao giờ bỏ qua cơ hội hiếm có, máy ảnh liên tiếp phát sáng hướng về chủ nhân của buổi lễ...
Tần Lam không ngờ ông xã nhà cô lại có các mối quan hệ rộng rãi đến vậy, cử chỉ ai đối với anh cũng câu nệ, quay sang nhìn người đàn ông của mình, làm cô mỉm cười tự hào, dưới ánh sáng của mặt trời, anh thật đẹp trai..khí phách ngời ngời..vẻ lạnh nhạt xa cách, mọi cử chỉ, hành động đều thu hút người đối diện...
-" Hạ Tổng...chúc mừng cậu "
Nghe tiếng nói sau lưng..Hạ Quân Vỹ cùng Tần Lam xoay người nhìn lại,thì ra là cha con Lâm Hướng Châu...
-" Cám ơn Lâm tổng "
Môi mỏng nhếch lên, khẽ gật đầu, cử chỉ ôn nhu mà xa cách ngàn dặm.
Tần Lam cau mày nhìn hai người trước mắt, lúc khi đến đây Hạ Quân Vỹ đã nói cho cô biết sẽ có họ tham gia, còn đưa hình cho cô xem....lúc nhìn hình cô không có cảm giác gì cho lắm, nhưng khi trực tiếp nhìn người thật, cử chỉ, tiếng nói, cô cảm giác rất quen thuộc với hai người này, giống như Hạ Quần Vỹ đã từng kể, ba cô không có tình thương với cô...Kí ức đối với cô bây giờ là một mớ bòng bong, lúc ẩn lúc hiện, những giấc mơ chỉ là gãy khúc không hoàn chỉnh,vô cùng mơ hồ. Nhưng khi đối diện với Lâm Hướng Châu ngay tại lúc này, cô có thể cảm nhận trong mắt ông,khi nhìn cô là sự chán ghét còn Lâm Ái Hân là sự căm hận, dù chỉ lướt qua, nhưng cô thấy rất rõ..Lâm Ái Hân thì cô không nói đến, còn người được gọi là ba cô, có thể tàn nhẫn với con gái ruột như vậy sao? Cô mất tích hơn một năm qua, không tìm kiếm không lo lắng, khi gặp lại không vui mừng, đã thế trong mắt còn sự ác cảm, phòng bị ...Cô cảm thấy may mắn khi bị tai nạn người cô gặp phải là Hạ quân Vỹ, được anh bảo bọc, che chở, yêu thương.Nếu không phải là anh cuộc đời cô không biết sẽ đi về đâu?...
Hạ Quân Vỹ cảm nhận được phản ứng cứng ngắt của người trong lòng, rồi nhìn qua ánh mắt họ khi nhìn bảo bối anh, cử chỉ giả tạo khi đối diện với anh.Hạ Quân Vỹ cười lạnh trong lòng..Vòng tay siết chặt, nhẹ giọng nói bên tai cô...
-" Lam..Vị này là Lâm tổng, còn đây là con gái của Lâm tổng?"
-" Xin chào! "
Tần Lam lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhẹ, gật đầu chào hỏi xã giao với hai người họ...Lâm Ái Hân quan sát người con gái xinh đẹp trước mắt, cô cau mày khó hiểu, tại sao Hạ Quân Vỹ ại gọi là " Lam " mà không phải là "Lâm Giản Đình "?...Cô rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng không biết mở miệng hỏi như thế nào cho phải, e ngại Hạ Quân Vỹ sẽ nghi ngờ..
Lâm Hướng Châu cũng cùng suy nghĩ với Lâm Ái Hân, tuy Lâm Giản Đình bây giờ đã thay đổi...thay da đổi thịt, xinh đẹp hơn ngày xưa rất nhiều, từng cử chỉ đều thể hiện sự cao sang, quyền quý,không giống như một đứa lam lũ chuyên chạy việc cho gia đình ông.Nhưng không vì đều đó mà ông lại không nhận ra Lâm Giản Đình...
-" Tôi nghe giới kinh doanh bảo Hạ tổng đã kết hôn..Thì ra là sự thật..."
Lâm Hướng Châu khóe léo xởi lởi...
-" Thế sao? Chúng tôi đã kết hôn hơn một năm...Vì cô ấy không thích xuất hiện chốn đông người, nên mọi người không biết đấy thôi "
Hạ Quân Vỹ dịu dàng nhìn vợ, rồi nhàn nhạt trả lời Lâm Hướng Châu.
-" À..thì ra là như vậy..."
Ánh mắt giảo hoạt của Lâm Hướng Châu không ngừng dò xét Tần Lam..
-" Tôi nhìn cô hơi quen không biết chúng ta đã gặp nhau chưa?"
Lâm Ái Hân nhìn thẳng vào mắt Tần Lam , Tần Lam nhẹ nhàng nhìn Lâm Ái Hân, sau đó nở nụ cười tươi..giọng nói dịu dàng nghe không rõ cảm xúc..
-" Vậy à...Xin lỗi tôi thật sự chưa gặp cô bao giờ"
Nụ cười cứng ngắt trên miệng Lâm Ái Hân..
Lâm Giản Đình đang muốn gì, giả vờ không quen biết cha con họ, mục đích cuối cùng của cô ta là gì.?. Lại thay tên đổi họ, không lẽ giống như ba cô nói, lần này xuất hiện, ý định của Lâm Giản Đình thật sự muốn trả thù Lâm gia mà Hạ Quân Vỹ sẽ là con cờ giúp cô ta thực hiện thủ đoạn của mình...
Không? Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ sống trong lo sợ hay bị ai khống chế, uy hiếp..cô sẽ không để mục đích cô ta đạt được...Cô sẽ cho Hạ Quân Vỹ biết được bộ mặt thật của Lâm Giản Đình..
Hạ Quân Vỹ chẳng buồn quan tâm hai người họ nghĩ gì....hôm nay anh để cho vợ anh xuất hiện, chỉ đơn giản cho cả thế giới này biết Tần Lam là vợ của Hạ Quân Vỹ anh...
Còn những suy nghĩ vớ vẩn của bọn họ anh chẳng cần bận tâm....Có những người thân lòng dạ tàn nhẫn như bọn họ thà không có thì hơn..Vợ anh chỉ có anh là đủ..
-" Hai người cứ tự nhiên, tôi và vợ tôi còn phải tiếp khách khác nữa "
Hạ Quân Vỹ nhìn Tần Lam mỉm cười rồi ôm cô rời đi...
-" Vâng...vâng..Hạ tổng cứ tự nhiên "
Lâm Hướng Châu, lịch thiệp chào tạm biệt...Nhìn bóng hai người đi xa..lòng ông rối như tơ vò...liếc sang Lâm Ái Hân...
-" Con có nghe Hạ Quân Vỹ gọi nó là gì không? "
-" Dạ..có"
Lâm Ái Hân im lặng vài giây..rồi nói tiếp.
-"Ba..nó đang cố tình đóng kịch không biết chúng ta..ba, con lo lắng nó có mục đích không tốt với gia đình mình "
-" Haiz...Ba cũng nghĩ vậy...thôi thì binh đến tướng chặn vậy "
Lâm Hướng Châu day day trán thở dài...Nhưng tính tình bồng bột, đại tiểu thư của Lâm Ái Hân đâu chấp nhận bị người khác xem thường, đã vậy những hình ảnh của Lâm Giản Đình được che chở trong vòng tay của Hạ Quân Vỹ, được người khác cung phụng như một bà hoàng, đã che mờ hết tất cả lý trí của Lâm Ái Hân..Chỉ một lòng càng nhanh càng tốt vạch mặt Lâm Giản Đình..chim sẻ thì mãi chỉ là chim sẻ...không thể nào để Lâm Giản Đình hơn cô được..Ánh mắt lóe lên một tia ác độc,nhìn phía xa theo dõi từng bước của Tần Lam.
-" Chị Lam "
Tống Linh mắt thấy hai người họ tiến lại phía mình, cô đã nhanh nũng nịu gọi tên Tần Lam..
-" Tiểu Linh em đến lâu chưa? "
Vừa hỏi Tống Linh vừa gật đầu chào mọi người...Tống Linh nhanh chóng thoát khỏi Hàn Thiên sáp lại Tần Lam..Tống Linh chu môi bất mãn, lên án ai đó..
-" Em đến lâu rồi...Nhưng chỉ đứng một chỗ này ngắm cảnh...buồn chết được"
-" Vậy sao.. chị cũng vậy...Đợi một chút chị em mình đi tham quan nhé"
Tống Linh thích thú cười tươi gật đầu..
-" Vỹ..Chúc mừng cậu "
Hàn Thiên đưa rượu lên, Hạ Quân Vỹ mỉm cười, cụng ly cùng mọi người...
-" Vỹ...mình là bạn cậu có nên ưu đãi gì không..mình rất thích khung cảnh nơi này..Thời gian tới mình sẽ đến thường xuyên"
Dương Phong uống một ngụm rồi thong thả nhìn Hạ Quân Vỹ..
-" Không phải tuần trước cậu đã kêu người sang mình lấy hơn một trăm vé víp rồi sao? Còn muốn mình ưu đãi gì nữa? "
Bị Hạ Quân vỹ bóc mẽ trước mặt mọi người Dương Phong ho khan vài tiếng..Trương Hải cau mày, rồi chỉ vào Dương Phong...
-" Ôi..Thì ra là như vậy...Cậu bảo mình tìm tung tích của Tuyết Thanh, sẽ tặng mình một trăm vé víp của câu lạc bộ Kim Đại, để mình thưởng cho nhân viên công ty...Ây da!không ngờ cậu lại xòe tay xin xỏ Quân Vỹ...Thật mất mặt mà, đường đường là tổng tài của một Tập đoàn ngân hàng AKill mà lại như vậy "
Lời nói của Trương Hải khiến ai cũng che miệng cười thầm...Dương Phong tai không đỏ, mặt không biến sắc, nhún nhún vai...
-" Hừ..Miễn sao mình thực hiện lời hứa của mình là được..Còn cậu lo cho tên đó làm gì "
Dương Phong quay sang Hạ Quân Vỹ nói tiếp..
-" Hắn giàu như vậy...mình không vơ vét của hắn mình đây không cam lòng..."
Những đoạn đối thoại của họ làm không khí vui vẻ hẳn lên..
Tống Linh nhíu nhíu mi, cảm thấy bụng hơi đau..quay sang Tần Lam..
-" Chị Lam..chị đi vệ sinh với em nha "
-" Được "
Hàn Thiên nhanh tay, kéo cô vợ nhỏ sang một bên..
-" Anh đi với em..."
-" Thiên...cậu thật là...đến nhà vệ sinh nữ cậu cũng muốn vào "
Tống Linh bị Dương Phong nói,khiến cho cô đỏ cả mặt, đúng là Hàn Thiên chăm sóc cô hơi quá...
-" Em..em đi với chị Lam..anh ở đây nói chuyện với mọi người đi..."
-" Thiên..để Tiểu Linh đi với Lam đi..có xe điện đưa đi..không sao đâu"
Hạ Quân Vỹ nhẹ giọng nói...
-" Ừ..em ngoan.. không nghịch nhé "
Hàn Thiên không ngừng dặn dò...Tống Linh ngoan ngoãn gật đầu..Tần lam nhỏ giọng nói bên tai Hạ Quân vỹ gì đó, chỉ thấy anh mỉm cười gật đầu..
Nhìn hai người ngồi vào xe...cả bọn mới bắt đầu nói tiếp câu chuyện..Nên chẳng ai để ý cũng có một chiếc xe điện khác đang nối theo sau....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...