Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn neon nhấp nháy dần xuất hiện trên các tuyến đường trong thành phố.
Sau một ngày lăn lộn, Nhiêu Niệm cũng cảm thấy thấm mệt.
Vốn dĩ tối qua cô đã vận động hết sức, giờ phút này đang ôm con búp bê kia uể oải nằm trong lòng anh, câu tiếng Quảng Đông anh nói bên tai cô chiều nay vẫn còn vang vọng lại trong đầu.
Giống như chiếc nút nào đó được nhấn xuống, từng câu từng chữ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Khắp mọi ngóc ngách bên ngoài thành phố đều toát lên bầu không khí Giáng sinh nhộn nhịp, khiến Nhiêu Niệm chợt nhớ ra năm mới cũng sắp đến rồi.
Vậy nên, cô nghiêng đầu, nhìn bóng người đàn ông được ánh sáng mờ ảo bao phủ, nhẹ nhàng nói: “Anh thường đón năm mới ở đâu? Cùng Minh Yểu à?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, Hoắc Duật Thâm rũ mắt, thấp giọng nói: “Tết Nguyên Đán con bé sẽ về nhà ông ngoại.
Anh ở một mình, mấy năm nay anh cũng thường đi công tác trước đêm giao thừa.”
Thật ra bất kể là lễ hội gì, hầu hết các kỳ nghỉ lễ anh cũng chỉ có một mình, đối với anh mà nói, ngày đặc biệt nào cũng là một ngày bình thường, nếu không ở công ty thì anh cũng ở nhà một mình.
Trong hàng ngàn ngọn đèn thắp sáng thành phố mỗi đêm, không có một ngọn đèn nào thuộc về anh cả.
Nhiêu Niệm ngẫm nghĩ, nhướng mi, vui vẻ hỏi anh: “Vậy mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau đón giao thừa, được không?”
Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra trong mấy ngày tới, Hoắc Duật Thâm hơi ngập ngừng, nhưng vẫn không nỡ phá vỡ sự mong đợi của cô.
Ánh mắt của người đàn ông bị màn đêm ngoài cửa sổ che phủ, anh giơ tay vén mái tóc rối bù của cô ra sau tai, lộ ra vẻ dịu dàng khó thấy.
“Được chứ.”
Nghe được lời khẳng định của anh, Nhiêu Niệm cụp mắt, bắt đầu nghĩ xem nên cùng nhau đón đêm giao thừa như thế nào.
Nhưng ngay sau đó, Hoắc Duật Thâm đột nhiên nhíu mày, cảm nhận được cơn đau nhói trong đầu lại tái phát.
Cơn đau đến nhanh hơn anh tưởng.
Sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt, cố gắng kiềm chế đôi tay đang run rẩy của mình.
Ở nơi cô không thể nhìn thấy, những đường gân trên mu bàn tay của anh lờ mờ nổi lên.
Cũng may nhờ ánh đèn mờ ảo, cô lại cúi đầu nằm trong lòng anh nên không thấy được vẻ mặt tái nhợt của anh lúc này.
Tuy vậy, Nhiêu Niệm vẫn nhận ra hơi thở của anh nặng nề hơn một chút, cô vô thức chạm vào tay anh, lại nhận ra cơ thể anh bỗng nhiên lạnh băng.
Cô lập tức lo lắng ngồi dậy, hỏi: “Anh sao vậy?”
Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời, giọng nói bình tĩnh khiến người ta không cảm nhận được nỗi đau của anh lúc này.
“Không có gì, bụng anh hơi khó chịu thôi, bệnh cũ ấy mà.”
Nhưng Nhiêu Niệm không dễ bỏ qua vấn đề này, cô càng cau mày chặt hơn, lo lắng hỏi: “Nhưng sao đột nhiên bụng anh lại khó chịu…”
Cô đang hỏi thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang câu nói còn dang dở của cô.
Nhận ra tiếng chuông điện thoại phát ra từ loa Bluetooth, vẻ mặt của Bồ Xuyên đột nhiên thay đổi.
Anh ấy quay mặt lại, không còn lựa chọn nào khác, đành phải cắt ngang lời hai người họ.
“Chủ tịch Hoắc, là cuộc gọi từ bên Mỹ.”
Nhiêu Niệm cảm nhận được sự ngập ngừng trong lời nói của Bồ Xuyên, mơ hồ đoán được có chuyện không hay xảy ra.
Dường như niềm hạnh phúc vừa trong tầm tay của cả hai đã nhanh chóng biến mất.
Đúng lúc này ô tô đã đỗ dưới căn hộ nhà cô.
Hoắc Duật Thâm xuống xe trước, mở cửa xe cho cô, giống như cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là một cuộc gọi bình thường vậy.
“Em lên nhà đi.”
Nhiêu Niệm muốn hỏi, nhưng cô cảm nhận được hình như anh không muốn cho cô biết.
Đúng vậy, cho dù cô biết cũng sẽ không giúp được gì cho anh.
Cô cụp mắt xuống, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, nhưng chỉ có thể ôm chặt con búp bê trong lòng, chậm rãi xoay người, vừa muốn đi về phía cửa tòa nhà thì bị anh kéo lại, ôm vào lòng.
Anh không nói lời nào, chỉ ôm cô thật chặt, giống như muốn cô khảm vào trong cơ thể mình.
Cái ôm lần này lại giống như một lời tạm biệt.
Cô giơ tay lên ôm eo anh, vùi mặt vào áo khoác của anh rồi hít thở mùi hương thơm mát trên đó, cố gắng sưởi ấm thân nhiệt lạnh như băng của anh.
Nhiêu Niệm đè nén sự lo lắng dâng lên trong lòng, nhẹ nhàng nói với anh: “Hoắc Duật Thâm, Giáng Sinh vui vẻ nhé.”
Anh vẫn cất giọng bình tĩnh, như thể đang che giấu những cảm xúc không nói nên lời.
“Giáng sinh vui vẻ.”
Đáng tiếc đêm nay, anh không thể ở bên cạnh cô.
Có lẽ, anh phải thất hứa với những gì mình đã nói với cô.
Chờ bóng dáng cô dần biến mất sau toà nhà, người đàn ông cảm thấy choáng váng, nhanh chóng quay lại xe.
Sau khi cô đi, dường như anh cũng không còn sức lực để áp chế những dây thần kinh đang căng lên trong não, như bị cơn đau dày vò, mạch máu nổi lên một cách dữ dội, chỉ có thể bất lực nghiến răng chịu đựng, trên trán đã sớm rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mấy ngày nay cơn đau đầu kèm theo căn bệnh chảy nước mắt mỗi lúc một dữ dội hơn, khiến anh gần như không thể kiểm soát được.
Anh đau đớn thở hổn hển, trong đầu như có vô số thanh âm đang hỗn loạn, còn có một ý nghĩ thoáng vụt qua khiến anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May mà cô không phát hiện ra.
Bồ Xuyên vội vàng lấy thuốc ra, đưa chai nước khoáng cho anh: “Chủ tịch Hoắc, uống thuốc đi.”
Ba ngày trước, kết quả chụp CT não được gửi tới, loại thuốc Kỳ Đàn lén tráo đổi tuy không quá liều nhưng vẫn ít nhiều gây ra những tác dụng phụ không lường trước được.
Ít nhất ở hiện tại, anh không có thời gian tiếp nhận những phương án trị liệu mà bác sĩ đưa ra.
Chất lỏng lành lạnh trượt xuống cổ họng, cơn đau đớn cũng không biết đã kéo dài bao lâu, anh cảm thấy linh hồn mình như bị một lực rất mạnh nào đó kéo ra khỏi thân thể, giống như đêm mưa hai mươi năm trước.
Từng lớp mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo anh.
“Ra sân bay trước đi.”
Chiếc Maybach lái trên đường cao tốc dẫn tới sân bay, bên ngoài là cơn mưa đang không ngừng đổ xuống.
Mãi đến khi tới sân bay, người đàn ông mới bình tĩnh lại, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì không có điểm gì khác thường.
Anh thắt lại chiếc cà vạt lỏng lẻo, trở lại với phong thái lãnh đạm thường ngày, như thể nãy giờ không hề có chuyện gì xảy ra.
Bồ Xuyên theo sát phía sau người đàn ông, tiếp tục báo cáo nốt những gì mình chưa nói xong.
“Chủ tịch Hoắc uống nhầm thuốc trên máy bay dẫn đến xuất huyết não đột ngột.
Hiện ông ấy đang nguy kịch và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.”
Nghe được thông tin như mong đợi, ánh mắt Hoắc Duật Thâm tối sầm lại.
“Là Kỳ Đàn à?”
“Đúng vậy, người của anh ta trà trộn vào đoàn bay, tráo đổi thuốc của ông Hoắc.
Anh ta làm vậy là vì chuyện thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần anh ta nắm trong tay hơn 40% thì có thể triệu tập ban giám đốc, cách chức vị trí của anh.”
Người đàn ông mở miệng, giọng nói vô cảm vang lên.
“Thông báo cho Trác Thuấn, để cậu ấy dẫn người chờ sẵn trên biển.”
Đã gần đến lúc thu lưới, cuối cùng cũng sắp kết thúc mọi thứ rồi.
“Vâng.”
–
Trước khi máy bay cất cánh, Hoắc Duật Thâm liếc nhìn đường băng trống trải bên ngoài cửa sổ, bấm số điện thoại gọi cho Minh Yểu.
Một lát sau, bên kia bắt máy, âm thanh ồn ào của đoàn làm phim truyền vào tai anh.
Hoắc Duật Thâm đã bình thường trở lại, nhưng giọng nói vẫn còn chút khàn khàn.
Anh trầm giọng hỏi: “Em còn ở phim trường quay phim à?”
Bên cạnh có nhiều người nên Minh Yểu cũng không nghe rõ được có gì bất thường trong giọng nói của anh: “Vâng, đúng vậy, sao thế anh…”
“Lát nữa Lê Thừa Kỳ đến đón em, em đi cùng cậu ấy qua chỗ ông nhé, qua Tết rồi hẵng về.”
Minh Yểu cảm giác được có chuyện không đúng, vội vàng hỏi: “Anh, xảy ra chuyện gì rồi à?”
“Là Kỳ Đàn lại làm ra chuyện gì nữa đúng không? Em đã xem tin tức…”
Ngữ khí Hoắc Duật Thâm bình tĩnh, như không có gì ảnh hưởng, cắt ngang lời cô ấy.
“Anh sẽ giải quyết, em đừng lo lắng.”
“Anh, anh nói cho em biết đi, anh không nói thì làm sao em không lo lắng được.”
Minh Yểu ở bên kia đầu dây vội vàng muốn cuống lên, nhưng vì có người ở bên cạnh nên chỉ có thể hạ giọng: “Bố định đưa toàn bộ cổ phần trong tay cho Kỳ Đàn sao? Chắc chắn là bố sẽ làm như vậy.
Hôm qua em gọi cho bố nhưng không thấy ông ấy bắt máy.”
Giọng điệu anh chậm rãi, nhanh chóng an ủi cô ấy: “Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, mấy ngày nay ở chỗ ông nghỉ ngơi cho tốt đi, dành nhiều thời gian cho ông, xong việc anh sẽ đi tìm em.”
“Anh….”
Minh Yểu muốn hỏi thêm, nhưng người bên kia đã cúp điện thoại.
–
Sau mười ba giờ bay, lúc 1:35 sáng, máy bay cuối cùng đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Los Angeles.
Trên đường băng, một hàng trợ lý đã chờ sẵn từ trước đó hồi lâu.
Bên ngoài trời mưa rất to, mưa rơi xuống sườn ô tạo thành những vệt nước dài.
Vừa thấy bóng dáng cao ráo sắc bén kia xuất hiện, lập tức có người tiến lên cầm ô, cung kính chào hỏi.
“Chủ tịch Hoắc, tất cả tin tức đã bị phong tỏa, chuyện ông Hoắc đột nhiên bị xuất huyết não tạm thời sẽ không truyền ra ngoài, nhưng cũng không biết chúng ta có thể giấu giếm các lãnh đạo khác trong tập đoàn được bao lâu…”
Trong bệnh viện tư nhân ở Los Angeles, phòng bệnh rộng lớn trống trải đến nỗi chỉ có một chiếc giường và nhiều dụng cụ theo dõi ở kế bên.
Chỉ trong một ngày một đêm, từ một ông cụ khỏe mạnh đã rơi vào trạng thái hấp hối.
Thực sự có đôi khi mạng người rất mong manh, giống như một tòa nhà mục nát vậy, chỉ sụp đổ một thoáng là xong.
Thấy cửa phòng bệnh mở ra, đôi mắt đục ngầu của ông ta như sáng lên.
Nhưng khi nhìn rõ người tới là ai, ánh sáng trong mắt lại nhanh chóng vụt tắt.
Hoắc Duật Thâm không bỏ qua sắc mặt thất vọng dù chỉ một giây ấy, đi tới bên giường bệnh rồi ngồi xuống.
“Thấy là con, chắc bố thất vọng lắm.”
Trên mặt nạ hô hấp hiện ra hơi sương mù nhẹ, ông cụ nằm đó, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong, không ngừng nhìn chằm chằm về phía cánh cửa ra vào.
Đôi môi run rẩy của ông ta vẫn kiên trì hỏi: “Kỳ Đàn đâu?”
“Anh ta sẽ không đến đâu.”
“Bây giờ chắc là anh ta đang bận rộn liên lạc với mấy cổ đông trong tập đoàn, có lẽ đang chuẩn bị tổ chức đại hội cổ đông, đợi sau khi bố chết sẽ chính thức thông báo với mọi người tin tức nhà họ Hoắc đã đổi chủ.”
Anh nói ra từ “chết” cực kỳ bình tĩnh và lạnh lùng, trên mặt không mang theo chút cảm xúc nào.
Hoắc Cao Phong như bị câu nói này đả kích nặng nề, hiểu được chuyện gì đang thực sự xảy ra trước mắt.
Chính vì Kỳ Đàn nên ông ta mới nằm hấp hối ở đây.
Về phần Hoắc Duật Thâm, tuy anh là người thừa kế do chính ông ta tuyên bố nhưng lại không hề có tình cảm với ông ta, thậm chí anh cũng không tỏ ra buồn bã khi bố ruột của mình đang cận kề với cái chết.
Dưới chiếc mặt nạ dưỡng khí, Hoắc Cao Phong nhận ra tất cả sự tôn trọng mà Hoắc Duật Thâm dành cho mình trong những năm qua cũng chỉ là ngụy trang.
Con trai ông ta ghét ông ta đến tận xương tủy.
Hoắc Cao Phong run rẩy, mấp máy môi, gằn từng chữ nói: “Từ khi xảy ra chuyện đó tới nay, con vẫn luôn hận bố, hận bố nhìn mẹ con chết trong biển lửa…”
Ông ta cũng là một kẻ đồng lõa với tất cả những kẻ đã gây ra chuyện đó.
Kỳ lạ là vào lúc này, Hoắc Duật Thâm không hề cảm nhận được sự căm hận mãnh liệt sắp bộc phát ra khỏi cơ thể mình.
Anh đã từng giống như một cỗ máy vô cảm, có đầu óc nhanh nhạy và sự kiềm chế không chút lay động, thời gian qua anh vẫn luôn như vậy.
Anh cũng đã từng nghĩ mình sẽ cứ như thế mãi, để anh gánh thay những tội lỗi nặng nề đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng bây giờ, hình như ông trời đã cho anh một lựa chọn khác.
Trong cuộc sống cằn cỗi của anh không chỉ có sự trả thù, mà còn có một khao khát được thứ gì đó lấp đầy cơ thể trống rỗng của mình.
Cũng có người nhìn thấu sự yếu đuối của anh, vượt núi băng rừng đến bên anh, chỉ để chúc mừng sinh nhật anh vào cái ngày mà chính anh cũng không thèm để tâm tới.
Đôi khi chỉ có vậy, cũng khiến anh cảm giác thực ra mình cũng không đáng phải chết tới như thế.
Không phải thời gian đã làm vơi đi lòng căm thù của anh, mà là vì một người.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa rất to, màn mưa mỏng đang không ngừng dội vào cửa kính.
Trận mưa rào hai mươi năm trước cũng tưởng như sắp kết thúc cuộc đời anh.
Phòng bệnh tối om không nhìn thấy chút ánh sáng nào, bóng người đàn ông đứng cạnh cũng ẩn trong bóng tối, vẻ mặt mơ hồ nhìn người đang hấp hối trong phòng bệnh, lặng lẽ hướng theo ông ta đến giây phút cuối cùng.
Mãi cho đến khi máy đo nhịp tim trong phòng bệnh biến thành một loạt đường thẳng nhẹ nhàng, cơn mưa ngoài cửa sổ mới dần dần tạnh.
Mọi thứ dần trở nên yên tĩnh.
–
Sau lễ Giáng sinh, những ngày cuối năm còn lại dường như dài một cách kỳ lạ, khiến Nhiêu Niệm càng ngày càng cảm thấy bức bối.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy như có một quả bom giấu trong bóng tối, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Vẫn chưa có tin tức gì từ Hoắc Duật Thâm.
Nhiêu Niệm tận hưởng xong kỳ nghỉ lễ của mình, khi quay lại công ty, cô bị Kỷ Thâm gọi riêng vào văn phòng.
Giống như ngày đầu gặp mặt, anh ta rót cho cô một tách cà phê ấm nóng, như thể chưa có lần tỏ tình đứt quãng vào đêm Giáng sinh mấy ngày trước.
“Kế hoạch tiếp theo của cô là gì, ở lại Thanh Vũ hay xem xét tới những cơ hội khác tốt hơn?”
Cuộc điện thoại đêm Giáng sinh dường như đã bị cả hai ngầm lãng quên.
Đây là chuyện bình thường trong thế giới những người trưởng thành, không cần nhiều lời, những lời không nói ra đó cũng có thể nhẹ nhàng cho qua, hơn nữa anh ta cũng đã biết đáp án của cô.
Ngửi được mùi thơm cà phê, Nhiêu Niệm hơi khựng lại, vẫn thành thật trả lời: “Tôi chưa nghĩ tới.”
Đúng là nhiều nhà đấu giá nước ngoài đã lên tiếng mời cô, cho cô cơ hội để theo đuổi sự nghiệp làm đấu giá viên chuyên nghiệp.
Nhưng cô vẫn chưa đưa ra quyết định, có nên ở lại đây hay theo đuổi những mục tiêu xa hơn.
Kỷ Thâm lắc lắc ly cà phê trong tay, gương mặt tuấn tú vẫn dịu dàng ấm áp.
“Mục tiêu cuối cùng của mỗi đấu giá viên đều là găng tay trắng.
Trong trường hợp này, những phòng đấu giá nước ngoài có thể là lựa chọn tốt hơn cho cô.”
Anh ta dừng một chút, sau đó chuyển đề tài: “Tuy nhiên, tôi đoán là trước mắt cô sẽ không rời đi.”
Anh ta đặt chiếc ly trong tay xuống, giọng nói trầm thấp như đang khuyên bảo cô: “Nhiêu Niệm, cô có bao giờ nghĩ rằng người cô thích chưa chắc đã là người thích hợp nhất với cô, anh ta có thể mang đến cho cô những điều tốt đẹp không? Vô số nguy hiểm đẩy cô vào những chuyện mà cô không nên gặp phải, như thế có đáng không?”
Sau một lúc im lặng, Nhiêu Niệm vẫn lắc đầu, bóng anh ta phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô.
Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Tôi không sợ.”
“Tôi chỉ cảm thấy trên đời này khó có thể tìm được một người giống như anh ấy.”
Vì vậy, bất kể chuyện gì xảy ra, cô sẽ sát cánh cùng anh.
Ngay cả khi cô không thể giúp anh, cô sẽ không dễ dàng rời bỏ anh.
Khi Nhiêu Niệm bước ra khỏi văn phòng của phòng đấu giá Thanh Vũ, bên ngoài trời đã sẩm tối.
Từng cơn gió lạnh thoảng qua, cái lạnh của mùa đông dường như có thể xuyên qua lớp vải áo, thấm vào tận xương tuỷ.
Cô lại nghĩ đến Hoắc Duật Thâm, không khỏi thắc mắc giờ này anh đang làm gì, liệu có xảy ra chuyện gì mà cô không biết hay không, anh không muốn cô gặp nguy hiểm nên không nói lời nào với cô, nhưng cô cũng không nghe được tin gì từ anh nữa.
Nỗi hoảng sợ chưa từng có tràn ngập trong lòng, giống như một tảng đá lớn đè lên người Nhiêu Niệm, khiến cô khó thở, một lát sau cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Khi cô bước lên xe taxi, radio trong xe đang phát tin tức.
Tin tức được phát bằng tiếng Quảng Đông, cô không nghe hiểu hết nhưng có thể loáng thoáng nghe được vài từ, toàn thân cô lập tức lạnh toát, linh cảm xấu dường như cuối cùng cũng tìm được lối ra.
“Theo các nguồn tin đáng tin cậy, sáng nay đã có nguồn tin xác nhận cổ đông đứng đầu của Tập đoàn Hoắc thị – Hoắc Cao Phong đã qua đời.
Có tin đồn, chủ tịch điều hành hiện tại của tập đoàn là Hoắc Duật Thâm có liên quan mật thiết tới vụ bê bối giết bố ruột của mình.
Hiện tin tức trên vẫn chưa được xác nhận, cảnh sát đã vào cuộc điều tra, tính đến 9 giờ sáng nay, giá cổ phiếu của Tập đoàn Hoắc thị vẫn đang tiếp tục giảm …”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...