Không Dám

Chờ Giang Tuyết Tử đem mọi chuyện nói xong, đèn trong phòng cũng bật lên, thành phố đã chìm vào bóng đêm lấp lánh. Triển Kính ôm người nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mấy lọn tóc nâu, khoé môi thuỷ chung gợn lên một đường cong: "Trút hết nỗi lòng rồi, có dễ chịu hơn chút nào không?"

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt. Cửa sổ mở hé, rèm cửa bay bay, gió thổi vào phòng mang theo chút hơi nước âm ẩm. Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cơn mưa bụi nho nhỏ...

Giang Tuyết Tử nghiêng đầu tựa vào bả vai anh, nghiêng thân mình hướng về phía Triển Kính, đưa mắt nhìn bóng đêm mông lung. Qua một hồi lâu mới nói: "Tiểu Kiều tỷ có nói với anh..."

"Sao?"

"Em hôm nay..." Giang Tuyết Tử hít một hơi, đem tâm tư ẩn giấu cả ngày hôm nay nói ra: "Triển Kính, em là hoàn toàn trở mặt với người nhà rồi."

"Em tát Giang Tử Huyên một bạt tai. Mọi chuyện ở Giang hiện tại đều là do Giang Tử Sanh làm chủ. Anh em bọn họ đều không phải là người bình thường, hôm nay tưởng chừng không có chuyện gì nhưng Giang Tử Sanh khẳng định đã bị em làm cho tức điên lên rồi."

"Em cũng đã sớm không còn trông chờ gì vào ông ngoại nữa. Lúc trước em không chỉ nghĩ qua một lần, Giang Tử Sanh, Giang Tử Huyên, còn có Lâm thư ký, tất cả mọi chuyện bọn họ làm với em, ông ngoại có biết hay không? Cho nên đến lúc nhịn không được muốn khóc lên, muốn mắng người đánh người, em luôn nghĩ về điều đó."

"Cuối cùng em cũng đã hiểu được, đó là một loại an ủi. Rốt cuộc em cũng phát hiện ra, chỉ có một mình em là muốn tự lừa mình dối người. Hiện tại ông nghĩ thế nào, Giang gia nghĩ thế nào, đối với em mà nói, đã không còn quan trọng nữa."


"Triển Kính..."

Giang Tuyết Tử trở người, cùng anh gối một cái gối, một đôi mắt to trong suốt, hàm chứa chút ý cười, lại ẩn ẩn nét bi ai nhình Triển Kính: "Em hiện tại cái gì cũng không có. Giang gia để lại em chỉ có một cái họ này thôi. Tiền đồ của anh, công việc của anh, em cái gì cũng không giúp được. Anh hiện tại có lẽ sẽ thấy đây không phải vấn đề, nhưng qua mười năm, hai mươi năm nữa, em không muốn đến lúc đó anh sẽ oán giận em."

Sắc mặt vốn bình tĩnh cùng đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm của Triển Kính giờ phút này để lộ ra vài phần sắc bén châm chọc: "Giang Tuyết Tử, lòng tin của em đối với anh chỉ có như vậy thôi?"

"Hay căn bản là em không dám tin anh?"

Từ khi cùng Triển Kính ở một chỗ, chỉ có hai lần anh gọi ra đầy đủ tên họ cô. Lần trước cũng là ở căn phòng ngủ này, anh ôm cô, dửng dưng nói ra mấy lời đó, khiến cô quả thật không tiền đồ khóc rối tinh rối mù. Mà lần này, Giang Tuyết Tử bị ánh nhìn này của anh làm chột dạ, địa phương mềm mại nhất trong lòng giống như bị một thứ gì đó hung hăng đập vào, trong nhất thời ê ẩm sưng đau lại huyễn hoặc êm ái.

Triển Kính bình tĩnh nhìn cô, nói ra từng chữ: "Hiện tại anh nói gì cũng không tốt. Hay thế này đi, em cứ một bên bình tĩnh nhìn xem rốt cuộc anh là có năng lực thế nào mà chỉnh đốn Giang gia. Đến lúc đó, vô luận em có nguyện ý hay không, cũng chỉ có thể thành thành thật thật theo anh sống cả đời."

Giang Tuyết Tử hơi biến sắc mặt, đột nhiên ngồi dậy, hốt hoảng nói: "Anh đừng xen vào!"

Triển Kính cũng ngồi dậy, nâng tay xoa xoa gò mà cô, ánh mắt đen láy thâm trầm, ngón tay trượt xuống môi mềm đỏ mọng kia: "Những lời này anh nói mới đúng. Tuyết Tử, em đừng xen vào."


Giang Tuyết Tử nghiêng mặt, né tránh ma trảo của anh, vì một câu nói kia của anh mà tim đập rối loạn. Theo bản năng cô liền lắc đầu, nghĩ tới đủ loại khả năng: "Triển Kính, không được đâu. Bao nhiêu năm nay anh cũng không ở trên thương trường lăn lội, anh cùng anh cả của anh giống nhau, đều là người ngay thẳng. Giang Tử Sanh kia... Mọi người không thể vì em mà huỷ đi tiền đồ của Triển gia..."

Triển Kính chỉ nghe được một nửa, liền cười ra tiếng, đem tiểu nha đầu đang nói chuyện bậy bạ kéo vào lòng, để cô tựa vào vòm ngực mình. Lúc nói chuyện, tiếng tim đập hữu lực vang lên, có nhịp điệu truyền vào tai Giang Tuyết Tử: "Mấy lời này nói cho anh nghe thôi nhé. Nếu để cho anh cả hay bất cứ người nào của Triển gia được chắc là cười em đến rụng răng mất."

Giang Tuyết Tử ngẩng đầu, còn muốn cãi lại, bị Triển Kính dùng một cái hôn chặn miệng. Anh liếm khoé môi cô, cười cười: "Nha đầu ngốc, em không phải là do Giang gia lão tử một tay dạy dỗ sao, một chút chuyện này còn phải chờ anh nói cho em biết? Triển Phong là thương nhân. Thương nhân sao có thể vì một chút ân oán mà làm ăn mua bán lỗ vốn. Giang Tử Sanh là chọc giận người ta thật, nhưng nếu không có lợi ích gì thì anh cả cũng chẳng thèm ra tay đâu."

Giang Tuyết Tử nghe đến đây đầu óc mới rõ ràng hơn một chút, đôi mắt to trong phòng tối trong suốt như nước, sáng ngời như sao. Cô hoàn toàn quên mất lúc nãy chính mình có bao nhiêu lúng túng, ôm lấy cổ Triển Kính, toàn bộ người không phòng bị chút nào, tiến vào lòng anh.

"Thật sự? Anh cả là vì..."

"Anh lừa em làm gì nhỉ?" Triển Kính nhéo nhéo chóp mũi cô, buồn cười: "Xem ra em thật sự coi mình là người của Triển gia rồi nha, quan tâm đến Triển Phong như vậy. Anh đây đột nhiên thấy lòng thật chua xót rồi."

Giang Tuyết Tử liếc anh: "Anh ấy là anh cả của anh. Nếu vì chuyện của em mà khiến chuyện làm ăn mua bán của ấy lỗ lã, thì anh mới là người bị oán giận đó." Đến lúc đó sẽ càng có ít người Triển gia ủng hộ chuyện cô ở cạnh Triển Kính...


Giang Tuyết Tử vừa nói ra xong, trong lòng Triển Kính vui vẻ không thôi. Nha đầu kia là thật sự đặt anh ở trong lòng.

Cảm giác này, quả thực so với một trận hoang đường trên giường lúc nãy còn khiến anh sung sướng cùng thoả mãn hơn. Gờ khắc này, ôn hương trong ngực đang mềm giọng uỷ khuất, vì đối phương mà suy nghĩ, chậm rãi bộc lộ tình cảm của mình, ở đời, có bao nhiêu người có thể trải qua cảm giác vui sướng này? Triển Kính cũng không phải tiểu tử vừa 20, nhiệt tình phóng lãng truy phong khoái hoạt đã sớm không phải là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.

Anh hiện tại mong muốn nhất là có thể nước chảy mây trôi yêu một người, không quản ngại khó khăn, thả người vào lòng mà cưng chiều. Mà người anh cất giấu trong tâm bao lâu nay, người anh muốn thay cô chống đỡ cả bầu trời lúc này đang ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, nói ra một câu nghe có hơi ngốc nghếch, nhưng lại là lời thật tâm chạm sâu vào đáy lòng anh. Chỉ vài phút trước, anh còn cắn răng nghiến lợi, moi tim móc phổi đến vậy nhưng tiểu nha đầu kia lá gan lại quá nhỏ, lại muốn chui vào vỏ ốc của mình. Anh không muốn cô không tin anh, không dám có chút mong chờ nào với anh. Nhưng ở thời khắc này, Triển Kính có thể xác định, anh là đã tràn đầy cõi lòng cô.

Loại ấm áp này giống như giữa đêm đông tuyết đổ giá rét, trong lúc mệt mỏi căng thẳng nhất, có người đưa cho anh một bình rượu nóng, chăm chú nhìn anh uống một hơi cạn sạch.

Mà anh, say mê với cảm giác nóng bỏng tràn đầy cõi lòng, chầm chậm siết chặt vòng tay, đem tiểu nha đầu lúc nào cũng bất an thiếu cảm giác an toàn nhưng biết tín nhiệm anh nhét vào ngực, để cho cô an ổn ngủ.

Cuộc sống mới đã tới...

Qua hơn 20 ngày, Giang Tuyết Tử cũng từ từ hình thành thói quen với những ngày tháng bình an vui vẻ sinh hoạt. Mỗi ngày bảy giờ rời giường, vì Triển Kính chuẩn bị bữa sáng, cùng anh dùng bữa, đưa anh tới cửa, chờ xe đi khuất mới quay vào. Trở vào phòng ăn thu thập gọn gàng, sau đó lại dọn dẹp quét tước cả căn biệt thự.

Mấy ngày đầu, bởi vì cần mua thêm các loại đồ dùng trong nhà cũng một ít đồ dùng cá nhân, cơ hồ mỗi ngày Giang Tuyết Tử đều đi mấy chuyến đến siêu thị cùng trung tâm thương mại. Mỗi ngày vào buổi chiều tầm 2-3 giờ Kiều Tiểu Kiều sẽ gọi điện tới, mà thường sẽ vừa vặn rơi vào thời điểm Giang Tuyết Tử rảnh rỗi. Cô cũng không muốn thai phụ Kiều Tiểu Kiều một mình rảnh rỗi đến buồn chán, cho nên cũng vui vẻ bồi nữ nhân này đi khắp nơi.

Đi dạo phố, xem kịch, mua quần áo, mua thêm trang sức, mỗi ngày còn đến phòng yoga tập thêm 2 giờ... cùng Kiều Tiểu Kiều, A Lam A Tía nói chuyện trời đất, những điều này khiến cho toàn bộ người Giang Tuyết Tử sáng sủa hơn không ít. Sau khi về đến nhà cô lại bận rộn thu dọn, chuẩn bị cơm canh, chăm sóc mấy chậu hoa cỏ mới mua, còn dư thời gian sẽ đọc qua mấy bộ sách ngoại văn, nửa tháng này của Giang Tuyết Tử là quá phong phú mà khoái hoạt. Ngay cả Triển Kính cũng bị cuốn hút bởi năng lượng tích cực của cô, sau mỗi bữa cơm tối đều lôi kéo cô đi công viên gần nhà tản bộ. Cuối tuần không có nhiệm vụ gì đặc biệt sẽ chủ động kéo người đi trên đường, đến siêu thị mua thêm nguyên liệu nấu ăn mới hoặc nhờ Giang Tuyết Tử cùng anh chọn mấy bộ quần áo.


Tiết trời tháng 9 vẫn còn cao cao trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ chói chang, toả lan khắp vạn vật.

Chiều hôm ấy, Giang Tuyết Tử đang cùng Kiều Tiểu Kiều ngồi ở tầng 26 của Lam Toản, ngắm hoa thưởng trà, hứng thú nghe Kiều Tiểu Kiều nói về chiếc nhẫn cổ trên bàn tay, nghe nói là do Triển Phong hôm trước đấu giá thắng ở một hội đấu giá đồ cổ làm từ thiện, hơn 2 triệu nhân dân tệ. Là một chiếc nhẫn bằng vàng mười nạm mã não đỏ, mang hơi thở cổ xưa mạnh mẽ, nằm trên ngón tay non mịn của Kiều Tiểu Kiều vô cùng hoa mỹ, lại ẩn chứa một cỗ xưa cũ đầy ý nhị. Đáng chú ý nhất là bên trong của chiếc nhẫn được khắc một chữ "Kiều" hơi mờ.

Theo Triển Phong giải thích, chiếc nhẫn này là ở khoảng giữa thời nhà Thanh, chữ khắc bên trong chiếc nhẫn có lẽ là tên của người đầu tiên sở hữu nó. Biết được điều này, lại hiểu Kiều Tiểu Kiều thích màu đỏ, Triển Phong mới không chút do dự nhất định đấu giá, xem như là quà sinh nhật tặng cho Kiều Tiểu Kiều.

Giang Tuyết Tử cũng không phải chưa từng va chạm trong xã hội, cho nên khi nhìn thấy chiếc nhẫn cổ này phản ứng của cô cũng không quá kịch liệt. Nhưng cô lại rất giống Kiều Tiểu Kiều, bị tâm ý của Triển Phong dành cho vợ làm cảm động. Một bên sờ sờ mặt mã não, một bên cong cong khoé môi trêu ghẹo: "Nói không chừng, chiếc nhẫn này là kiếp trước Triển Phong tặng cho chị nha..."

Lông mày Kiều Tiểu Kiều nhướng lên, mắt to ưu nhã liếc cô: "Nè nè, kiếp trước chắc gì chị đã gọi là Kiều Tiểu Kiều."

Giang Tuyết Tử bật cười: "Còn không phải kiếp này sợ Triển Phong không nhận ra chị cho nên đến tên cũng không dám đổi sao?"

Môi mọng của Kiều Tiểu Kiều cong lên, thiên kiều bá mị liếc mắt một cái, ngón tay điểm điểm thái dương Giang Tuyết Tử: "Hay lắm! Vừa mới mấy ngày mà Triển Kính đã đem em dạy hư rồi. Phải cáo trạng một lần mới được."

Giang Tuyết Tử đang định trả lời, đột nhiên điện thoại trong túi xách vang lên một trận chuông. Điện thoại của cô ngoài số của Triển Kính cũng chỉ có số điện thoại của Triển Lục, Kiều Tiểu Kiều cùng tỷ muội A Lam, A Tía mà thôi, mấy dãy số này gọi đến cũng sẽ không phải tiếng chuông này. Người gọi nhất định là một số lạ.

Giang Tuyết Tử chần chờ một lát, trượt qua nghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì đã nghe truyền đến một trận khóc nức nở, tiếp theo là thanh âm bén nhọn ầm ĩ: "Giang Tuyết Tử, đồ nghiệt chủng, tôi biết ngay cô là giở trò quỷ! Hu hu... Tôi hận cô chết đi được, thương vụ lần này của anh tôi, nếu thua thiệt một xu, tôi nhất định làm cho ông nội đá cô đi, đời này cũng đừng mơ mà đi vào Giang gia nữa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui