Không còn tâm trạng để yêu

Vào ngày hai mươi bốn tháng Mười Hai, tại khu thương mại Towne Square ở Boise chật ních những người mua sắm vào phút cuối. Nhạc nền Giáng Sinh vang lên đúng nhịp với tiếng leng keng của các máy tính tiền. Những nhóm thiếu niên thò đầu ra ngoài các rào chắn ở tầng hai, gọi những người bạn mình đang ở bên dưới, trong khi những người mẹ đẩy các xe đẩy qua đám đông.
Ở cổng ra vào Walden’s Books, bao quanh Clảe là một chồng sách mới nhất của cô, Surrender to Love, và một tấm poster lớn có giá đỡ vẽ hình nhân vật chính với bộ ngực lớn và người anh hùng ngực trần của cô đã che khuất Clare. Đến buổi ký tặng, Clare đã mặc áo vét may kép chéo hai hàng cúc màu đen và áo kiêur nữ bằng vải lụa màu lục tươi. Cô mang bit tất dài màu đen và giày gót thấp bốn phân, tóc cô uốn cong thả ngang vai. Cô trông thành công và sành điệu. Và cô cầm một chiếưc bút mạ vàng hiệu Tiffany để ký tặng. Chỉ còn mười phút nữa là kết thúc buổi ký tặng kéo dài hai tiếng, và cô đã bán được mười lăm cuốn sách mới. Không tệ vào thời điểm này. Giờ là thời gian để ngả người ra sau và thư giản. Một nục cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi đỏ căng  khi cô liếc nhìn xuống cuốn sách đang mở được giấu ở vạt váy của cô: Redneck Haiku, Double-Wide Edition.
" Này, cô bé Lọ Lem."
Clare ngẩng đầu lên từ một bài thơ haiku viết về đám cưới của Bubba và ánh mắt cô đập vào phần cài khuy bạc màu của chiếc quần jeans Levi’s sờn cũ. Cô nhận ra chiếc quần jeans cùng với giọng nói đó trước khi cô nhìn lên chiếc áo khoác bông mở rông và chiếc áo sơmi màu xanh da trời, qua nụ cười quen thuộc và đôi mắt màu xanh lục đậm.
" Anh làm gì ở đây thế?" Cô nghe được rằng Sebastian đã quay lại để nghỉ lễ Giáng Sinh ở đây. Anh được mời đi cùng Leo đến buổi ăn tối tại nhà mẹ cô vào tối mai. Nhưng cô vẫn giật mình khi nhìn thấy anh đang đứng đối diện với cô qua chiếc bàn nhỏ. Câu trả lời của anh là một sự kinh ngạc còn lứon hơn.
" Mua một cuốn sách của em để tặng cha anh vào dịp lễ Giáng Sinh."
Nhìn thấy anh, một cảm giác nhỏ bé quen thuốc sống dậy trong cơ thể cô. Cô không yêu Sebastian, nhưng cô có thích anh. Loàm thế nào mà cô lại không thích một anh chàng đã không  ngại đi mua sắm vào ngày lễ để mua cho cha mình một cuốn tiểu thuyết lãng mạng cơ chứ? " Anh chỉ cần gọi và tôi sẽ mang cho anh một cuốn."
Bên trong chiếc áo khoác bông đen, anh nhún vai. "Đây không  phải  là chuyện gì to lớn."
Đó là một lời nói dối rành rành. Không một người ôn hoà nào lại có mặt ở khi mua sắm trừ phải  họ buộc phải  làm thế. " Tôi đã ghé lấy bức tranh cho Leo vào sáng nay." Cũng nhiều như việc cô thích anh, cô bị thu hút về thể xác với anh. Cũng nhiều như cách cô bị thu hút bởi loại sô-cô-la nhân nấm truffle của hãng Godiva. Chúng không tốt cho cô và có tính gây nghiện. Nếu cô ăn được một viên, cô phải  ăn luôn cả một hộp. Sau đó cô sẽ mong có lại được nó, nhưng không , cô không  thể chối bỏ việc cô muốn cho tay vào hộp sô-cô-la và ăn ngấu nghiến nó như thế nào.
Nụ cười của anh làm tăng những nếp nhăn ở khoé mắt. " Thế em có quá say mê với các dãy ruy băng không ?"
Cô tặc lưỡi và ngồi xuống. " Lần này thì không." Và không  thể chối bỏ với chính mình việc cô muốn được ngấu nghiến Sebastian như thế nào. " Tôi chưa gói nó." Có thể bắt đầu từ cái đầu và óng và đi dần xuống, vượt qua vùng cơ bụng căng cứng của anh đến nơi mà cô biết đang đựơc che dấu bên dưới lớp vải flannel đó.

" Thế nào?"
" Thế nào cái gì?"
" Thế em sẽ mời anh đến nhà em để nhìn nó không ? Hay anh phải tự mời mình một lần nữa?"
Cô đóng cuốn sách đang nằm trên váy lại và nhìn vào đồng hồ. Đã sáu giờ rồi. " Anh có kế hoạch gì cho buổi tối Giáng sinh không ?"
" Không."
Cô với tay lấy một cuốn Surrender to Love và lật đến trang bìa lót của cuốn sách. " Tôi đã xong việc ở đây, vì thế sao anh không cùng đi với tôi về nhà và nhìn bức tranh trước khi tôi gói nó lại." Cô viết lời chúc mừng Giáng sinh cho Leo và khý tên. " Hay anh có thể tự gói nó." Cô đưa cho anh cuốn sách, những đầu ngón tay cô chạm vào những đầu ngón tay anh phía trên hình nhân vật chính ở phía ngoài bìa sách.
"Ừ, anh rất tệ ở khoản gói ghém. Em có thể tự mình giải quyết việc đó."
Cô đặt cuốn sách về thơ haiku lên bàn và đứng lên. " Tôi biết anh sẽ nói điều đó."
Anh tắc lưỡi, chỉ về cuốn sách có bìa màu vàng tươi và hoạ tiết màu đỏ và trưng ra khuôn mặt đầy hồ nghi. " Thơ Nhật Bản ư?"
"Ừ, dù sao đi nữa, thì nó là thơ Nhật Bản về những gnười bình dân." Cô nhét cây bút vào chiếc ví đen nhỏ. " Một cô gái có thể không cần biết quá nhiều về văn hoá," cô nói.

"À, ra vậy." Anh lấy cuốn sách và lật lật xem nó. «  Anh đã nghe đâu đó rằng việc theo đuổi các nỗ lực về trí tuệ và nghệ thuật là cần thết ột đầu óc khoẻ mạnh. »
«  Và là một dấu hiệu của một xã hội được khai sáng. Ngay cả đối với một xã hội của những người bình dân, » cô nói thêm khi họ di chuyển sâu hơn vào Walden’s.
Clare nhanh chóng nói lời tạm biệt với cửa hàng trưởng và để Sebastian đứng trong một hàng dài chờ đợi tại quầy tính tiền. Một tay anh giữ cuốn sách cô đã ký tặng cho Leo, tay còn lại anh cầm cuốn Redneck Haiku và đọc lướt nó.
Việc ra khỏi khu đỗ xe của khu mua sắm là một cơn ác mộng. Thông thường cô chỉ mất hai mươi phút là về đến nhà, nhưng giờ, việc đó kéo dài hơn một tiếng. Vào thời điểm cô bước vào cửa nhà, cô cảm thấy như mình đã về đến nhà. Cô hất giày và tất ra, treo áo khoác vào tủ để đồ. Khi cô mở nút tay áo, tiếng chuông cửa vang lên và cô ra khỏi phòng ngủ đi về phía trước nhà. Cô mở cửa trước, và Sebastian đang đứng đó, một bóng người cao, vai rộng đứng trong bóng tối. Cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô trước khi cô mở điện ở mái hiên và đôi mắt xanh lục của anh nhìn vào đôi mắt cô.
" Sao anh có thể đến đây nhanh như vậy?" cô hỏi, và mở cửa rộng hơn cho anh vào nhà.
Thay vào đó, anh nhìn cô trong một vài giây trước khi hướng sự chú ý của mình đến miệng cô, phía trước chiếc áo kiểu và chiếc váy, và nhìn xuống đến đôi chân trần của cô. Hơi thở trắng xoá của anh lơ lửng trong không khí lành lạnh ở trước mặt anh.
Cô rùng mình và khoanh hai tay bên dưới ngực mình. " Anh có vào nhà không?" cô nói, nhận ra rằng thật kỳ cục khi anh chỉ đứung đó như thể bàn chân anh bị đông lại ở sàn mái hiên nhà cô.
Anh ngướic nhìn lên mặt cô, dường như thoáng do dự trong giây lát, sau đó bước vào trong. Anh đóng cánh cửa phía sau và tựa lưng vào nó. Ngọn đèn chùm trải những ánh sáng vàng lên mái tóc vàng óng và đôi vai to lớn của anh.
" Anh có đói không? Anh có muốn tôi gọi pizza không ?"
" Có," cuối cùng anh cũng cất tiếng. " Và không, anh không muốn pizza." Anh ngả người ra trước, luồn tay mình quanh eo cô và kéo cô đến sát vào ngực anh. "  Em biết anh cần gì mà."

Hai tay cô lướt nệ trên lớp bông mềm mại của chiếc áo jacket của anh. Qua cái cách anh nhìn cô, ý nghĩ của anh đã rõ ràng. Dù sao thì anh cũng giải thích nó.
" Kể từ cái đêm anh nhìn thấy em lột hết đồ trên người mình chỉ chừa lại chiếc quần lọt khe bé tí, anh đã nghĩ đến việc làm tình với em trong nhiều lần hay bằng nhiều cách khác nhau. Khi anh đến buổi ký tặng tối nay của em, anh đã nói với chính mình rằng anh ở đó chỉ để mua sách của em tặng cho Leo. Điều đó đúng ba mươi phần trăm. Bảy mươi phần trăm còn lại là nói dối. Trên đường đến nhà em, anh đã nghĩ tất cả các cách anh có thể thử lột trần em ra. Nhưng vừa rồi khi em mở cửa cho anh, anh nhận ra rằng anh không muốn thử lột trần bất cứ thứ gì trên người em. Chúng ta không còn là con nít nữa. Không còn là trò chơi nữa. Anh muốn có được sự tham gia hoàn toàn của em khi anh lột trần em ra."
Một phần trong cô cũng muốn điều đó. Thực sự muốn điều đó. Cái cách anh nhìn cô đã làm cho tận sâu trong người cô nóng bừng lên. Cả hai đều đang mặc áo quần đầy đủ và Sebastian vẫn còn mặc áo khoác, nhưng anh đã làm cô hứng tình chỉ với một cái áp sát của cơ thể và âm thanh của sự khát khao trong giọng nói của anh.
"Để đề phòng em lúng túng về những gì anh nói đến," anh nói thêm, " nếu em không đá anh ra khỏi nhà em ngay bây giờ, chúng ta sẽ làm tình với nhau."
Ngày mai thì sao? tiếng nói bên trong cô cất lên. Điểm co thắt, sâu trong lõm thượng vị của cô trả lời, Ai thèm quan tâm chứ! tiếng nói lý trí yếu ớt đánh bại nỗi khát khao đang lan khắp da thịt cô. " Tôi hiển nhiên bị thu hút bởi anh, nhưng tôi không thể không nghĩ đến việc chúng ta sẽ hối tiếc về điều đó.?"
" Anh sẽ không hối tiếc về điều đó, và anh chắc chắn sẽ làm cho em cũng không hối tiếc về điều đó. Và điều đó giờ không còn quan trọng nữa, chúng ta đã vượt qua điểm khởi đầu." Anh hạ thấp mặt mình xúông và hôn vào phần cổ bên dưới tai cô. " Chúng ta cần có một lần quan hệ nóng bỏng điên cuồng và gạt bỏ nó bằng cách thực hiện nó. Anh đã nghĩ về điều đí, và không còn cách nào khác."
Hơi thở anh làm ấm một bên cổ cô, và cô nhắm mắt lại. Cô chưa bao giờ làm tình với ai đó mà cô không có một mối quan hệ lãng mạn. Ít nhất cô không thể nhớ rõ về những điều đó. " Việc đó có hiệu quả vơi anh trong quá khứ không ?"
" Với tôi ư?" Anh hôn bên ngoài vành tai cô. " Có."
Có thể anh đã đúng. Có thể cô cần thực hiện việc này và gạt bỏ nó khỏi tâm trí co. Việc yêu một ai đó rõ ràng giờ chẳng có tác dụng với cô. Cô đang trong tâm trạng muốn tình dục. Không phải tình yêu.
" Lần cuối cùng em ngủ với ai đó là khi nào, Clare?" anh thì thầm.
Khi nào? Jeez… à… " Tháng Tư?"
" Chín tháng trước à? Trước khi em chia tay với Lonny sao."

"Đúng vậy. Lần cuối cùng của anh là khi nào?"
" Anh giả sử rằng ý em là với một người nào đó trong cùng một phòng." Tiếng cười dịu dàng của anh làm đôi má cô ửng hồng.
" Dĩ nhiên."
" Anh quan hệ hai lần kể từ khi anh làm xét nghiệm về bất cứ bệnh gì và mọi thứ từ bệnh sốt rét đến HIV vào tháng Tám. Cả hai lần anh đều dùng bao cao su." Anh lướt nhẹ môi mình lên môi cô và nói, " Thế việc ‘ tự xử’ và nghĩ về em trong lúc tắm có được tính không ?"
" Không." Cô cũng đã tưởng tượng về anh một đến hai lần. " Thế em có tuyệt không?"
" Không tuyệt như em sắp làm tiếp theo đây."
Hai tay cô lướt lên phía trứoc chiếc áo khoác và cô nắm chặt hai bên vạt áo được mở rộng của anh. Đôi môi cô hé mở và một nụ hôn ướt át và ngấu nghiếng đã tấn công và cô nhón chân lên để đáp lại nụ hôn đầy khao khát đó.
Trong ánh sáng dịu nhẹ của đèn chùm, lưỡi anh chạm vào và trêu đùa với lưỡi cô. Tay anh di chuyển khắp tóc và tiến đến phía sau lưng cô, kéo cô lại gần hơn cho đến khi nơi cương cứng của anh áp sát vào dạ dày cô.
Ở đâu đó trong nhà, lò sưởi được mở và không khí luồn qua ống hơi lan ra khắp căn nhà. Cô muốn Sebastian. Tất cả con người anh. Cô muốn cách anh chạm vào và hôn cô. Cô muốn cách anh làm cô cảm nhận được rằng anh không bao giờ có đủ, và cô sẽ luôn lo lắng về hậu quả và niềm hối tiếc về sau. Một tiếng rên nhẹ bằng lòng phát xuất từ cổ họng cô khi cô đáp lại nụ hôn của anh và đầu hàng khao khát đang lớn dần lên mà cô không có khả năng ngăn nó lại. Cô cũng không muốn thử làm điều đó.
Âm thanh rên rỉ của cô tạo ra một phản ứng bất ngờ, như thể anh đang chờ đợi điều đó. Tỏng vòng một giây, hai tay anh ở khắp nơi trên người cô, chạm vào bất cứ nơi nào trong tầm tay anh. Bằng cách nào đó cô kết thúc với lưng tựa vào cánh cửa và chiếc áo của cô nằm trên sàn nhà. Cô đẩy áo jacket của Sebastian khỏi vai anh, và anh giũ nói khỏi cánh tay mình. Đôi môi họ rời nhau đủ lâu để cô kéo chiếc áo sơmi qua đầu anh. Sau đó anh lại tựa lưng vào cửa lần nữa, hai tay anh đtặ trên ngực cô cùng với những ngón tay đang lướt nhẹ nhàng trên đầu ngực cô qua lớp vài satin của áo ngực. Điều này thật nóng bỏng và điên rồ, cô chưa bao giờ trải qua điều này trước đây. Cả hai người đều từ bỏ tất cả ột nhu cầu hoàn toàn thuần tuý cề thể xác và ám ảnh. Một sự vận động xác thịt với tình dục, và cô không cần phải lo lắng về việc anh sẽ nghĩ gì về cô vào sáng hôm sau. Sẽ không có sáng hôm sau, và lần đầu tiên trong cuộc đời mình cô có thể hoàn toàn từ bỏ nó.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui