Không còn tâm trạng để yêu

Clare đưa tay lên gõ vào cánh cửa màu đỏ của ngôi nhà gỗ. Qua mắt kính màu đen của cặp kính mắt, cô liếc nhìn đồng hồ vàng của mình. Chỉ mới hơn hai giờ chiều, và ánh nắng gay gắt chiếu vào đôi vai trần khi cô đứng ở mái hiên. Nhiệt độ lên đến ba mươi lăm độ, nhưng sắp nhảy lên con số ba mươi bảy.
Lúc sớm, cô đã viết được năm trang, đi bộ trong vòng nửa tiếng trên máy đi bộ được đặt trong một căn phòng trống, và lập danh sách tên khách mời cho bữa tiệc của Leo. Trong một vài ngày qua, người cô tả tơi vì việc lập kế hoạch, nhưng điều đó làm cô bận rộn để không phải nghĩ về cuộc đời mình. Cô cảm thấy biết ơn về buổi tiệc của Leo, nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với mẹ mình. Sau khi lập danh sách khách mới cho Leo, cô phải đến tiệm giặt ủi khô để lấy đồ và mua đồ trang trí tiệc. Sau đó cô sẽ nấu ăn và rửa chén, và cô đã dự tính việc đó sẽ giữ cho cô bận rộn cho đến sáu hay bảy giờ. Sau đó, có thể cô sẽ viết thêm một vài trang nữa. Mỗi một lần cô nghĩ về Lonny, cô lại cảm thấy một mảnh nhỏ của trái tim cô vỡ ra. Có thể nếu cô giữ ình rất bận rộn trong một vài tháng tới, trái tim tan vỡ của cô sẽ được chữa lành và sẽ không mang đến cho cô một vài nỗi đau.
Cô vẫn đang chờ đợi một lễ hiển linh. Một ánh sáng chiếu vào đời cô và chỉ cho cô thấy lý do cho việc cô chọn Lonny. Khoảng thời gian phô trương đã giải thích tại sao cô đã không nhận ra sự thật về mối quan hệ giữa cô và anh ta.
Clare chỉnh lại cái túi nhỏ trên vai. Điều này chưa bao giờ xảy ra.
Cánh cửa bật mở. Ánh sáng chiếu ngang ngưỡng cửa và chiếu sáng vào trong nhà. "Thánh thần thiên địa", Sebastian làu bàu khi anh đưa một tay che ánh nhìn của mình khỏi ánh mặt trời.
"E là không phải."
Bên dưới cánh tay trần, anh liếc nhìn cô qua đôi mắt đỏ ngầu như thể không nhận ra cô. Anh mặt lại cùng chiếc quần jeans và chiếc áo phông Molson đã mặc ngày trước. Anh cau có và tóc dựng đứng ở phía trước. "Clare ư?" cuối cùng anh cũng cất tiếng, giọng nặng nề và ngái ngủ, như thể vừa mới xuống khỏi giường vậy.
"Đoán đúng rồi." Râu màu nâu mọc lởm chởm nửa dưới khuôn mặt, và bóng của cánh tay che dọc giữa hai môi anh ta. "Tôi đánh thức anh à?"
"Tôi vừa mới thức dậy."
"Thức khuya ư?"
"Ừ." Anh lấy tay lau mặt mình. "Mấy giờ rồi?"
"Khoảng hai giờ mười lăm. Anh cứ mặc như vậy mà ngủ sao?"
"Điều này không phải là lần đầu tiên."
"Ra ngoài uống rượu cả đêm ư?"
"Uống rượu?" Anh thả hai tay bên hông. "Không. Tôi thức cả đêm đọc sách."

Cô tính bảo anh rằng xem truyện tranh không thực sự được xem là đọc sách, nhưng cô sẽ phải thành người tốt hôm nay nếu không nó sẽ giết cô. Việc gọi anh là thằng đần hôm trước làm cô cảm thấy thật tuyệt. Chỉ trong một lúc. Vào thời điểm cô lái xe vào trong garage nhà mình, sự phấn khích nguội bớt đi và cô cảm thấy không đứng đắn và vụng về. Điều tốt – của quý bà – là biết xin lỗi. Cô phải tự giết mình trước. "Hẳn đó là một cuốn sách hay."
"Nó thật cuốn hút." Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh.
Cô không hỏi anh đã đọc loại sách gì. Cô không quan tâm điều đó. "Cha anh có trong nhà không?"
"Tôi không biết." Anh bước sang một bên, và cô bước ngang qua anh để vào nhà. Anh có mùi khăn trải giường và làn da ấm áp. Là một người đàn ông to cao, anh dường như làm mọi thứ xung quanh mình nhỏ đi. Hay cô cảm nhận được điều đó chỉ vì cô quá quen thuộc với Lonny, người chỉ cao hơn cô một vài phân và khá gầy.
"Tôi đã tìm trong nhà mẹ tôi và ông ấy không có ở đó." Cô đẩy kính mắt lên phía trên đầu và nhìn Sebastian khi anh ta đóng cửa lại. Anh ta dựa lưng vào cánh cửa, khoanh hai tay trước ngực và nhìn vào chân cô. Từ từ, ánh mắt anh lướt từ mũi đôi giày sandal và đến chiếc áo đầm dây với họa tiết các quả anh đào đỏ đậm. Ánh nhìn của anh dừng lại ở miệng cô trước khi tiếp tục tiến đến mắt cô. Anh nghiêng đầu sang một bên, quan sát cô như thể đang muốn tìm hiểu điều gì đó.
"Gì?" cô hỏi.
"Không có gì." Anh bật người khỏi cánh cửa và đi vào nhà bếp. Anh đi chân trần. "Tôi vừa mới pha một bình café. Cô uống không?"
"Không. Vào hai giờ, tôi thường uống Coca dành cho người ăn kiêng." Cô đi sau, ánh nhìn của cô tập trung vào bờ vai trần rộng lớn của anh. Cánh tay áo phông vừa khít với cơ bắp tay, và đuôi tóc của mái tóc màu vàng cát chạm vào gáy anh. Không còn nghi ngờ gì về điều đó. Sebastian là người đàn ông chân chính. Một người đàn ông. Trong khi Lonny rất cầu kỳ về quần áo của mình, Sebastian mặc nó để ngủ.
"Cha tôi không uống Coca dành cho người ăn kiêng."
"Tôi biết. Ông ấy là fan của RC Cola, và tôi ghét RC."
Sebastian quay lại liếc nhìn cô và đi quanh chiếc bàn gỗ cũ bày đầy sổ ghi chép, giấy ghi chép, phiếu làm mục lục. Chiếc laptop đang được mở, và một chiếc máy thu âm nhỏ và ba băng cassettes nằm kế bên chiếc BlackBerry. "Ông ấy là người duy nhất tôi biết vẫn còn uống RC," anh nói khi mở tủ bếp lấy một cái tách từ kệ trên cùng. Vạt áo bên dưới được kéo lên khỏi cạp quần jeans, nằm lơ lửng phía trên hông. Dải thắt lưng thun của chiếc quần trong của anh trở nên trắng xóa tương phản với làn da rám nắng ở phía trên thắt lưng bên dưới.
Hình ảnh phần lưng trần của anh xuất hiện trong đầu cô, và cô đưa mắt mình về phía sau mái tóc rối bù của anh. Vào cái buổi sáng ở Double Tree, anh đã không mặc quần trong. "Ông ấy là một khách hàng trung thành," cô nói. Hình ảnh về buổi sáng hôm đó khiến cô muốn đào lỗ và giấu mình xuống đó. Cô đã không làm tình với anh. Trong khi nhẹ nhõm vì điều đó, cô lại tự hỏi vậy họ thực sự đã làm những gì, sao cô lại gần như trần như nhộng như thế. Cô từng nghĩ sẽ hỏi anh để lắp vào những chỗ trống trong đầu mình nếu anh ta thành thật trả lời.
"Giống như tính ngoan cố hơn," Sebastian sửa lại lời cô với lưng quay về phía cô. "Một cách rất rạch ròi đã ăn sâu vào tính cách của ông ấy."
Nhưng cô đã không tin anh sẽ nói sự thật mà không thêm thắt vào những điều buồn cười của anh vào đó. Sebastian không thể tin được, nhưng đó không phải là một tin tức mới. "Đó là một phần quyến rũ của ông ấy." Đứng cách anh một vài bước chân, cô tựa lưng mình vào cạnh bàn.
Sebastian nắm lấy bình café bằng một tay, và rót café vào tách mà anh đang giữ bằng tay còn lại. "Cô có chắc là sẽ không uống chút nào chứ?"

"Ừm." Cô dùng cả hai tay nắm lấy mặt trên của bàn và cố ý để ánh mắt mình một lần nữa lướt xuống đằng sau chiếc áo phông nhàu nát và đôi chân dài trong chiếc quần jeans của anh. Cô không thể ngăn được việc so sánh giữa anh với Lonny, nhưng cho rằng đó chỉ là điều hết sức tự nhiên. Bên cạnh sự thật rằng cả hai đều là đàn ông, họ chẳng có gì tương đồng với nhau. Sebastian cao hơn, to con hơn, và được bao bọc bởi làn hương testosterone đậm đặc. Lonny nhỏ con hơn, gầy hơn, và hơi thiên về cảm xúc. Có thể đó là sự hấp dẫn của Lonny. Anh ta đã từng không nguy hiểm. Clare chờ đợi những tiếng chuông reo vang trong đầu cô. Chúng không xảy ra.
Sebastian đặt bình café xuống, và Clare hướng sự chú ý vào máy thu âm nằm kế bên tay phải cô. "Anh đang viết bài sao?" cô hỏi. Anh không trả lời, và cô ngước nhìn anh.
Ánh nắng tràn qua cửa sổ phòng bếp chiếu khắp bờ vai và một bên mặt anh. Nó trải khắp bộ râu mọc lởm chởm bên má và lông mi anh. Anh đưa tách café lên môi và nhìn cô khi thổi nguội tách café của mình. "Viết ư? Không hẳn. Nó giống như việc đánh máy và xóa đi sửa lại cùng đoạn mở đầu."
"Anh bí à?"
"Tương tự như thế." Anh nhấp một ngụm café.
"Bất cứ khi nào tôi bị bí, điều đó thường do tôi đang cố bắt đầu một cuốn sách sai thứ tự hoặc tôi nhìn nhận nó từ một quan điểm sai. Tôi càng cố viết nó, tôi càng bí."
Anh hạ tách café xuống, và cô đoán anh sẽ nói một điều gì đó phản đổi về việc viết tiểu thuyết lãng mạn. Tuy cô bấu chặt vào thành bàn khi cô cố làm ình trở nên cứng rắn và chờ đợi anh chỉ ra rằng những gì anh viết là quan trọng, và cho rằng các cuốn sách của cô chẳng là gì hơn những ảo tưởng dành cho những bà nội trợ buồn chán. Chết tiệt! Mẹ cô đã tầm thường hóa tác phẩm của cô. Cô không mong mình sẽ nhận được lời tốt hơn từ Sebastian Vaughan.
Tuy nhiên, thay vì lên tiếng chỉ trích, anh chỉ nhìn cô như anh đã làm vừa mới đây. Như thể anh đang cố hiểu điều gì đó. "Có thể, nhưng tôi không ‘bị bí’. Ít nhất là tôi chưa bao giờ gặp trước đây, và chưa bao giờ lâu như vậy."
Clare đợi anh nói tiếp. Cô sẵn sàng chờ anh nhảy lên chiếc xe ủng hộ văn học và nói một điều gì đó xúc phạm. Từ lâu cô đã tự bảo vệ chính mình, thể loại sáng tác, và độc giả, cô có thể giải quyết những gì anh ném vào cô. Nhưng anh chỉ đơn giản uống tách café của mình, và cô nghiêng đầu sang một bên, nhìn anh như thể cô không hiểu được anh vậy.
Giờ đến phiên anh hỏi, "Gì?"
"Tôi nghĩ tôi đã đề cập vào ngày hôm qua rằng tôi viết tiểu thuyết lãng mạn," cô cảm thấy mình bị ép buộc phải nói ra điều đó.
Anh ta nhướng mày khi hạ tách café xuống. "Ừ. Cô đã nói điều đó cùng với sự thật rằng cô tự mình thực hiện tất cả các nghiên cứu tình dục."
Đúng vậy. Quỷ tha ma bắt nó đi! Anh đã làm cô nổi điên, và cô đã nói nhưng điều cô ước gì mình có thể thu hồi lại. Những việc như thế đang quay trở lại ám ảnh cô. Những điều được nói trong sự giận dữ mà cô nhận ra từ lâu được giữ bên dưới vẻ bề ngoài hạnh phúc. "Và anh không có điều gì hạ cố để nói sao?"
Anh lắc đầu.

"Không có bất cứ câu hỏi nịnh nọt sao?"
Anh mỉm cười. "Chỉ một câu thôi." Anh quay lại và đặt tách café xuống trên kệ bếp kế bên hông mình.
Cô đưa một tay lên như cảnh sát giao thông. "Không. Tôi không mắc chứng cuồng dâm."
Nụ cười của anh trở thành một nụ cười mỉm, những đường cười ngày càng tăng trên khóe mắt màu xanh lục của anh. "Đó không phải là một câu hỏi nịnh nọt, nhưng cám ơn vì đã làm rõ điều đó." Anh khoanh tay ngang qua chiếc áo phông nhàu nát. "Câu hỏi thực sự là: cô thực hiện tất cả các nghiên cứu của mình ở đâu?"
Clare thả cánh tay đang giơ lên xuống bên hông. Cô đoán mình có một vài cách trả lời câu hỏi đó. Cô có thể cảm thấy mình bị xúc phạm và nói với anh nên lớn lên, hoặc cô có thể cảm thấy dễ chịu. Anh dường như cư xử khá tốt ngày hôm nay, nhưng đây là Sebastian. Người đàn ông đã nói dối cô về việc cô đã quan hệ với anh ta.
"Cô sợ phải kể cho tôi nghe sao?" anh kích cô.
Cô không sợ Sebastian. "Tôi có một phòng đặc biệt trong nhà tôi," cô nói dối.
"Có cái gì trong đó?"
Anh trông hoàn toàn nghiêm túc. Như thể anh thực sự tin cô vậy. "Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ kiểu thông tin như thế ột phóng viên."
"Tôi thề sẽ không nói cho bất cứ ai."
"Xin lỗi."
"Thôi nào. Cũng đã lâu rồi chưa có ai kể cho tôi bất cứ điều gì thú vị như vậy."
"Kể hay làm?"
"Có gì trong căn phòng sex lập dị đó, Clare?" anh khăng khăng hỏi. "Roi da, dây xích, dây treo, áo quần bó sát người bằng cao su."
Dây treo sao? Chết tiệt. "Dường như anh biết khá nhiều về dụng cụ dành cho phòng sex lập di nhỉ?"
"Tôi biết mình không dị ứng với đồ bó sát người bằng cao su. Ngoài điều đó, tôi là một gã cực kỳ thẳng thắn. Tôi không thích việc đánh đập hay trói chặt ai đó lại như con gà tây vào dịp lễ Tạ ơn." Anh bật người ra khỏi bếp và im lặng bước một vài bước về phía cô. "Có thể nói chuyện thoải mái chứ?"
"Còng tay," cô nói khi anh bước đến chỉ cách cô một bàn chân. "Bối rối không, vì tôi là một người rất tốt."

Anh cười như thể cô đã nói một điều gì đó thật thú vị. "Người tốt ư? Từ khi nào vậy?"
Thì sao, có thể cô không luôn đối xử tốt với Sebastian, nhưng do anh thích chọc tức cô. Cô đứng thẳng lên và nhìn vào đôi mắt xanh lục phía trên phần râu mọc lởm chởm trên cằm anh. "Tôi cố để trở thành người tốt."
"Cưng à, cô thể phải nỗ lực hơn nữa vì điều đó."
Cô cảm thấy hơi giận dữ, nhưng kìm chế để không lọt vào bẫy của anh. Không phải hôm nay. Cô mỉm cười và vỗ nhẹ vào gò má lởm chởm của anh. "Tôi sẽ không cãi cọ với anh, Sebastian. Anh sẽ không thể làm gì để chọc tức tôi ngày hôm nay."
Anh quay mặt sang và cắn nhẹ vào ức bàn tay cô. Đôi mắt màu xanh lục chiếu thẳng vào mắt cô và anh hỏi, "Cô có chắc điều đó không?"
Những ngón tay cô cuộn lại trên gò má anh khi cô nhận ra có gì đó đang làm xáo trộn dạ dày mình. Cô hạ tay xuống nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ miệng và những cái răng bén nhọn của anh trên lòng bàn tay cô. Bỗng nhiên, cô thấy mình không nắm chắc được bất cứ điều gì. "Chắc chắn."
"Vậy chuyện gì xảy ra nếu tôi gặm…" Anh đưa tay chạm vào khóe miệng cô. "…ở đây?" Đầu ngón tay anh trượt xuống dưới hàm và lướt nhẹ một bên cổ cô. "Và ở đây." Anh tiếp tục lướt những ngón tay mình xuống viền chiếc áo đầm dây và dọc theo xương đòn. "Và ở đây."
Cô như ngừng thở khi nhìn vào mặt anh. "Nghe có vẻ rất đau," cô chế ngự sức ép đang xiết chặt cổ mình. Điều đó xảy ra do sửng sốt, chứ không phải do hơi ẩm từ sự tiếp xúc của anh với cổ cô.
"Nó chẳng đau chút nào." Anh chuyển ánh mắt mình từ cổ lên mắt cô. "Cô sẽ thích nó, tin tôi đi."
Tin tưởng Sebastian? Tin tưởng cậu bé, người chỉ luôn đối xử tốt với cô khi cậu ta có thể trêu chọc và gây đau khổ cho cô sao? Người chỉ giả vờ thích cô để cậu ta có thể ném bùn vào chiếc đầm sạch đẹp của cô và làm cô khóc ư? "Tôi đã học được bài học từ rất lâu là không bao giờ được tin tưởng anh."
Anh thả tay mình vào hai bên người. "Chuyện đó xảy ra khi nào?"
"Vào cái ngày anh muốn tôi chỉ cho anh dòng sông và ném bùn vào chiếc áo đầm mới của tôi," cô nói, và nghĩ rằng không nghi ngờ gì nữa anh ta đã quên chuyện ngày hôm đó rồi.
"Chiếc áo đầm đó quá trắng."
"Cái gì?" Một cái gì quá trắng là thế nào? Nếu nó không trắng, nó sẽ rất bẩn.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui