Lần đầu tiên Phương Thành Vũ cảm thấy hết cách với một người.
Với tính tình ngày xưa của anh, anh đã sớm quăng cô trên đường rồi mặc kệ, Thế nhưng tình huống hiện tại lại bất đồng, ban ngày mới vừa nhìn thấy thân thể của cô, buổi tối cô lại suýt nữa bị cưỡng gian.
Tuy rằng chuyện đều không liên quan đến anh nhưng thân là chủ nhiệm lớp, ý thức trách nhiệm khiến anh không có cách nào bỏ mặc.
"Tóm lại cô có về nhà hay không?"
Dụ Hoan ngẩng đầu xem hắn, hai mắt mông lung đẫm lệ giống như đám sương trôi nổi mặt hồ ban đêm.
"Thầy ơi, nhà em không có ai cả, em không dám ở nhà một mình."
"Vậy người thân của cô đâu?"
"Bọn họ không phải người bản địa."
Phương Thành Vũ hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận: "Tôi đưa cô đi khách sạn."
Dụ Hoan ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói mềm như bông, y như một chú chó đáng thương.
"Thầy ơi, thu nhận em một đêm được chứ, em sợ quá."
Nước mắt cô lại chảy ra, Phương Thành Vũ nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Anh phát hiện khi cô gái này khóc, không tiếng không động, lại đặc biệt khiến người ta phải dỗ dành.
Bàn tay to đột nhiên đập mạnh vào cái bàn phía dưới, tiếng vang lớn tới mức cả người Dụ Hoan run lên, co rúm lại thành một cục, càng khóc ác hơn.
"Được rồi, đừng khóc! Đi nhà tôi!"
Có được đáp án vừa lòng Dụ Hoan ngừng chảy nước mắt, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ nhìn sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông chiếu lên cửa sổ.
Phương Thành Vũ mang vẻ mặt nghiêm túc, gọng kính trên mũi dưới ánh đèn tối tăm trong xe hơi lóe sáng môi mỏng hơi nhấp, có thể nhìn ra được cảm xúc của anh bây giờ thật sự rất tệ.
Dụ Hoan nhìn một hồi phía dưới liền ướt, vốn quần lót ướt nhẹp dán lên thịt trai vô cùng khó chịu, cô không kiên nhẫn xê dịch mông nhỏ, muốn để thoải mái một chút.
"Mọc nhọt à? Ngồi tử tế chút đi!"
Lúc này Phương Thành Vũ đang phiền trong lòng, thấy cô đặc biệt không vừa mắt.
Nhìn thấy cô ngồi trên xe cứ xoay đi xoay lại liềm sầm mặt quát lớn.
Dụ Hoan cắn môi liếc mắt nhìn hắn, chịu đựng không di chuyển.
Tiểu huyệt không có ma sát lại bắt đầu ngứa, giống như muôn vàn con kiến đang bò qua bò lại phía trên.
Cô biết bản thân lại động tình rồi, dâm thủy trào ra từng luồng, quần đồng phục đơn bạc nay cũng đã ướt.
Lộ trình nửa giờ dày vò kết thúc, lúc xe dừng lại, Dụ Hoan nhẹ nhàng thở ra, rất muốn vói vào trong quần xoa xoa động nhỏ ngứa ngáy.
"Xuống xe."
Người đàn ông cởi bỏ đai an toàn, lên tiếng gọi Dụ Hoan mở cửa xuống xe.
Sau khi cô xuống, Phương Thành Vũ ngửi được một hương vị không thể bỏ qua, nói không rõ là mùi gì, không dễ ngửi cũng không khó ngửi lắm.
Anh hít hít, lại sờ ghế phụ, ngoại trừ dưới ghế có chút ẩm ướt thì cũng chẳng có gì dị thường.
Phương Thành Vũ mang đầy nghi hoặc trong lòng, bước xuống xe.
Dụ Hoan đứng ở một bên ôm cặp sách, ngoan ngoãn đứng cúi đầu, thoạt nhìn có dáng vẻ học sinh ngoan.
Chẳng qua anh sẽ không cho là như vậy, học sinh ngoan nhà ai sẽ quyến rũ thầy giáo, còn chủ động liếm đũng quần thầy?
"Đi thôi."
Người đàn ông khóa xe, cầm theo chìa khóa xe đi trước vào cửa lớn, Dụ Hoan đi theo phía sau anh, trên mặt treo một nụ cười, nào còn có nửa điểm đau lòng.
Phương Thành Vũ đứng đợi mười giây, hai người một trước một sau vào thang máy, ai cũng không nói chuyện.
Dụ Hoan đứng ở phía trước Phương Thành Vũ, người đàn ông phía sau cúi đầu nhìn về phía phần quần ướt của cô nửa ngày.
Ban đầu cho rằng cô nhịn không được muốn đi vệ sinh nên tiểu một chút, nhưng nhớ tới hương vị khó tả trên xe, Phương Thành Vũ trong nháy mắt hiểu rõ.
Đôi mắt anh tối dần, trong lòng chửi nhỏ ‘dâm đãng! ’, trong không gian nhỏ hẹp có thể ngửi thấy hương vị dâm thủy của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...