Không Còn Liêm Sỉ Quyến Rũ Thầy Giáo



Ánh mặt trời vừa lúc lên cao, cả phòng học lớp 11.1 không hề có ai nói chuyện, chỉ có tiếng ngòi bút chuyển động trên mặt giấy.

Giáo viên tiếng Anh có việc đột xuất, tiết này tự học.

Dụ Hoan cúi đầu nhắn tin trên WeChat, không thấy được chủ nhiệm lớp đã đứng ở trước mặt.

Bạn cùng bàn định nhắc nhở nhưng dưới ánh mắt sắc bén của chủ nhiệm lớp lại sợ hãi, chiêm chiếp cúi đầu không dám nói câu nào.

“Đưa di động cho thầy.”

Giọng nói trầm thấp vang lên phía trên đỉnh đầu, bàn tay đang gõ chữ của Dụ Hoan bỗng ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía người trước mặt.

Người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt cô, mặt không cảm xúc, hai mắt phía sau gọng kính không rõ vui buồn, nhưng Dụ Hoan biết, anh đang tức giận.

Ngoan ngoãn đưa điện thoại di động đặt vào trong lòng bàn tay anh, Dụ Hoan bĩu môi, nửa lời cũng không nói.

Phương Thành Vũ đẩy đẩy gọng kính, xoay người rời đi, anh vẫn còn việc chưa xử lý xong.


Bởi vì chuyện này, trong lớp học cũng vang lên vài tiếng nói khẽ.

Dụ Hoan vẫn bình tĩnh, rũ mắt làm bài tập toán thầy giáo ra.

“Hoan Hoan, xin lỗi cậu, Diêm Vương tới nhưng tớ lại không dám nhắc cậu.”

Bạn cùng bàn mang vẻ mặt hối lỗi, Dụ Hoan lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có việc gì, không trách cậu.”

Hết tiết, trong phòng học khôi phục náo nhiệt, Dụ Hoan đi ra khỏi phòng học, gõ cửa văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

“Vào đi.”

Phương Thành Vũ đang đang xử lý tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ đáp lại một câu.

Dụ Hoan đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng cửa.

Sau đó cô lập tức đi về phía người đàn ông đang dựa vào bàn viết chữ.

Phương Thành Vũ ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ không ngoài dự đoán, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Dụ Hoan nhìn anh, “Thầy có thể trả điện thoại cho em không?”

Phương Thành Vũ nhướng mày, trực tiếp từ chối: “Không thể.

Thành tích của em giảm xuống rất nhiều.

Trước đây em vẫn luôn là một trong năm cái tên đứng đầu, vậy mà kì thi gần đây lại rớt xuống vị trí thứ mười tám, gọi người trong nhà tới trường một chuyến đi.”

Dụ Hoan nhìn anh, hỏi thêm một lần nữa, “Thầy, có thể trả điện thoại lại cho em không? Em đảm bảo lần sau sẽ thi tốt.”

Phương Thành Vũ vốn có tiếng chủ nhiệm lớp Diêm Vương mặt sắt, không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng.


Dưới tay anh, học sinh dù có nghịch ngợm ra sao cũng phải chịu thuần phục, sao có thể chỉ vì cô mà chịu thua, thay đổi quyết định của mình.

Quả nhiên, người đàn ông lại tiếp tục từ chối: “Không thể, trở về đi học đi.”

Nói xong, anh dựa bàn tiếp tục viết tài liệu.

Dụ Hoan đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, trong lúc người đàn ông cau mày, ngẩng đầu vừa định lên tiếng đã thấy cô nửa cởi đồng phục xuống.

Bộ ngực sữa trắng nõn được bao bọc bởi áo ngực màu hồng nhạt, đáng yêu mềm mại, khiến yết hầu người ta căng chặt.

Phương Thành Vũ sửng sốt, sau đó hung hăng đặt bút lên bàn, phẫn nộ quát: “Dụ Hoan! Em làm cái gì vậy!”

Dụ Hoan nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tức giận của anh, nhẹ nhàng cười.

Khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn tinh xảo nay càng thêm quyến rũ.

Cô không nói chuyện, ngược lại vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt người đàn ông.

Dưới ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của anh, bổ nhào vào trong lòng ngực anh.

Phương Thành Vũ theo bản năng đẩy cô ra, Dụ Hoan lại ôm chặt cổ anh không bỏ.

Bờ môi mềm mại của thiếu nữ dán vào lỗ tai anh, nhẹ giọng nỉ non: “Thầy ơi, em muốn, làm em đi.”


Hơi hở ươn ướt phun lên vành tai, có chút ngứa ngáy.

Một dòng điện tê dại truyền vào thân thể, mùi thơm của cơ thể của người thiếu nữ quanh quẩn nơi đầu mũi.

Vật lớn dưới người Phương Thành Vũ ẩn ẩn thức tỉnh.

“Dụ Hoan, liêm sỉ của em đâu!”

Phương Thành Vũ dùng sức đẩy cô ra, Dụ Hoan té ngã trên mặt đất.

Bầu ngực trắng nõn mềm mại làm anh cay mắt.

Người đàn ông mất tự nhiên dời mắt, mày nhíu chặt.

Anh không biết vì sao Dụ Hoan lại trở thành thế này.

Cô gái nhỏ này ngày thường rất lạnh lùng, sao có thể đột nhiên phóng túng như thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui