Không Còn Háo Hức FULL


Edit: Đậu Xanh
Thư Khả Du cảm giác máu huyết dường như đang chảy hết lên mặt, khuôn mặt cô nóng bừng, gần như là vào lúc anh nói xong câu kia thì cô nhớ lại đến cảnh tượng ngày ấy.

gậy th*t lấp đầy miệng, mùi tanh nhàn nhạt còn có biểu cảm của anh lúc động tình, có thế nào cô cũng không quên được.

Nhưng bây giờ không phải trước kia, cô giống như một cây pháo bị châm lửa, kịch liệt giãy giụa, cô ngồi bật dậy, sau khi đứng lên lại lảo đảo loạng choạng đi ra ngoài, cô vẫn đang mang giày cao gót, giống như một đứa trẻ đứng không vững.

Trọng tâm không ổn định, chân vừa lệch, cô thét lên một tiếng ngã về phía trước, bả vai may mắn được anh giữ lấy, lập tức cô ngã vào lòng của cái người ở phía sau.

Da thịt dán vào da thịt, nhiệt độ cơ thể của cả hai người rất cao, Lục Diên ôm eo cô, vững vàng giữ lấy thân thể cô, anh cười cười ở bên tai cô: "Đi ra ngoài để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ phóng đãng này của em sao? Em tự mình xem lại dáng vẻ bây giờ của mình đi."
Thư Khả Du cúi đầu, bộ lễ phục bị anh kéo xuống rơi trước ngực, nửa bên vú lộ ra ngoài không khí, đầu v* bị cắn mút đến sưng đỏ đáng thương, còn dính cả nước bọt óng ánh.

Cô xấu hổ đến mức vành tai cũng đỏ ửng lên, cô khàn giọng nói: "Bỏ em ra." Rồi đưa tay đến lôi kéo cánh tay hữu lực của anh đang đặt ở giữa eo cô.


Nhưng tất nhiên không có hề hấn gì.

Vốn dĩ thân hình Lục Diên cao lớn, sau vài năm, vóc dáng vạm vỡ hơn rất nhiều.

Lúc học cấp ba cô đấu không lại anh, bây giờ càng không thể đấu lại.

Hốc mắt của cô chưa từng khô ráo, cô cố gắng hết sức dùng giọng nói bình tĩnh hỏi anh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tuy rằng trước kia chúng ta từng yêu đương, nhưng nó đã là quá khứ.

Em có bạn trai...anh chơi thoáng như thế, chắc hẳn cũng không thiếu người phụ nữ như em, anh muốn khiến em nhục nhã nên mới làm như vậy sao?"
Cô nghiêng người về phía trước, muốn để đùi cách xa chỗ đó của anh một chút.

Lục Diên dùng sức đè cô về phía sau, để thân thể của cô và anh dán sát lại với nhau không một kẻ hở.


"Sao lại không thiếu? Chẳng phải thiếu em đó thôi." Lục Diên nghiêm giọng nói bên tai cô, đôi môi ẩm nóng xoẹt qua thùy tai của cô, một nụ hôn lại rơi lên trên má cô.

"Anh đừng như thế..." Thư Khả Du nhỏ giọng nức nở, cả mặt đầy nước mắt, Lục Diên nhéo lấy cái cằm ướt đẫm của cô, cưỡng ép cô xoay đầu qua cùng anh hôn môi.

Anh hôn lên môi cô, không tính là dịu dàng, thậm chí là cấu xé.

Thư Khả Du phát ra tiếng rên rỉ "ưm a", anh nghe thấy hết, tức cô vì cô phản kháng, giận cô vì cô vô tình.

Anh chờ đợi cô rất lâu, cô dựa vào đâu mà dám đối xử với anh như vậy? Dựa vào đâu mà giẫm đạp tình cảm của anh như thế? Cô đặt đoạn tình cảm kia vào đâu? Anh thật sự nghĩ không thông, rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng Tần Vịnh.

Anh nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt hòa lẫn với nước bọt, vần tới vần lui giữa đôi môi dán sát của hai người.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận