Trên đường trở về,mỗi người họ cầm vài cái tui.Diệp Hy tính toán rất rõ ràng,trước khi đi mua đồ anh đã viết một danh sách những thứ cần mua,từ giấy vệ sinh,dầu gội đầu đến giá treo khăn tắm trong nhà tắm,anh đều nghĩ tới.
Chuyến đi này,bọn họ đã mua rất nhiều thứ,những thứ còn thiếu thì là sau khi Diệp Hy nhìn giá xong cảm thấy quá đắt,lại không phải những thứ thiết yếu,nên anh định về nhà đặt mua trên mạng.Chi Ma Hồ không rõ những thứ này,nhưng cậu cũng không nhiều lời,giống như một cái móc treo đồ vậy,cậu đi sau anh chọn này chọn kia,thỉnh thoảng cũng sẽ nói “Tôi muốn cái này”, “Tôi muốn cái kia”.Chỉ cần giá của những cái đó hợp lí,Diệp Hy đều mua cho cậu.Dù sao thì,người phụ trách kiếm tiền trong nhà bây giờ cũng là Chi Ma Hồ,cho nên sẽ không có lí do để cậu chịu thiệt trên phương diện này.Cuối cùng,vì bọn họ còn mua thêm một ít thịt tươi,cho nên cân nặng cũng đã vượt qua tính toán ban đầu của Diệp Hy,hai người xách tay về nhà,cũng khá mất sức.Nhưng cũng chỉ đi bộ có hơn mười phút,nếu bắt xe về thì lại tốn thêm tiền.
Hôm nay họ đã tiêu rất nhiều tiền rồi,Diệp Hy không nỡ tiêu thêm đồng nào nữa cả.Thay đổi từ bình thường đến xa xỉ,đây cũng không phải là việc dễ dàng gì.“Nóng quá,mệt nữa,tôi muốn nhanh nhanh về nhà,tôi muốn uống nước lạnh.” Chi Ma Hồ vừa đi vừa lải nhải.Diệp Hy quay đầu lại,vươn tay: “Nếu như cậu thấy nặng thì đưa một túi đây cho tôi.”Chi Ma Hồ dường như bị anh dọa một phen,cậu vội lùi một bước,còn dấu mấy cái túi ra phía sau nữa,cậu làm như Diệp Hy là một tên cướp không bằng.“Không cần,tôi cũng không nói là nó nặng.”Diệp Hy lắc đầu thở dài,anh thu tay lại, tiếp tục đi về phía trước.“Tôi còn có sức để cầm hộ anh Diệp Hy một túi đấy.” Chi Ma Hồ nói.Diệp Hy lắc đầu: “Không cần.”Sau khi nói xong,anh nghĩ một lúc rồi nói thêm một câu: “Cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi,cái này cũng không là gì.”Lời khen này của anh đã chọc vào đúng điểm mà Chi Ma Hồ thích nhất.
Cậu bắt đầu đắc ý,bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi có thể làm bất cứ thứ gì cho anh Diệp Hy.”Đối với Diệp Hy mà nói,một câu khen ngợi,cho dù là có thật lòng,thì khi nói ra cũng tốn rất nhiều năng lượng,anh sẽ còn thấy ngượng hơn cả người nghe.Đối mặt với những lời nồng nhiệt của Chi Ma Hồ,anh không biết phải đáp lại thế nào,anh cúi đầu tiếp tục đi thẳng về phía trước.“Thật đó.” Chi Ma Hồ nhấn mạnh.Diệp Hy lại đi thêm vài bước,nhẹ giọng hỏi: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy?”“Vì em thích anh chứ sao.” Chi Ma Hồ trả lời không chút do dự.Diệp Hy lại dùng giọng nhỏ hơn hỏi: “Tại sao lại thích tôi?”Vấn đề này cuối cùng cũng làm khó được Chi Ma Hồ rồi.Hai người lại im lặng đi được một đoạn,Diệp Hy vẫn không đợi được câu trả lời của cậu,tâm trạng anh cũng không kiểm soát được mà bắt đầu trầm xuống.Anh nghĩ bản thân anh thì có gì tốt chứ.Anh có lẽ cũng không được xem là người bình thường,anh chỉ là một kẻ thất bại trong cuộc sống này mà thôi.
Rất nhiều người bằng tuổi anh,đều đang chăm chỉ làm việc,họ đều đang đi đúng hướng của cuộc sống,có lẽ họ còn gặp nhiều khó khăn hơn anh,nhưng họ vẫn cắn răng kiên cường đối mặt với chúng.Còn anh,anh dùng sự dũng cảm duy nhất của mình để từ bỏ.Từ bên ngoài đến tính cách,anh đều là người không có gì nổi bật cả.Chi Ma Hồ tại sao lại thích anh chứ?Chỉ có thể là trước khi trở thành con người,thế giới của loài mèo quá nhỏ bé,cho dù là không làm gì,thì chủ nhân của nó cũng vẫn sẽ ở đó.“Cậu thật sự là Chi Ma Hồ sao?” Diệp Hy hỏi vô cùng đột ngột.Trong lúc nói chuyện,anh cũng quay đầu nhìn về phía sau.Không phải ảo giác, dưới ánh sáng mặt trời,hai má của Chi Ma Hồ hơi ửng đỏ trong nắng.
Nghe Diệp Hy nói, cậu rõ ràng là sửng sốt, sau đó ánh mắt cậu thoáng hiện lên cái gì, như có chút do dự, nhưng ngay sau đó, cậu cũng bình tĩnh trở lại,cậu hỏi ngược lại: “Vậy thì tôi còn có thể là gì nữa?”“...Tên biến thái kì quặc.” Diệp Hy nói.Chi Ma Hồ lập tức mở to mắt,phủ nhận: “Tôi không phải!”Diệp Hy bật cười.Chi Ma Hồ nhíu mày,không tự nhiên: “Anh cười cái gì?”Diệp Hy lắc đầu: “Không có gì.”Đúng vậy.Trừ Chi Ma Hồ ra thì làm gì còn ai thích anh nữa.Đợi đến khi đi đến trước cửa tiểu khu,Chi Ma Hồ lại gặp một vấn đề khó.Mũ của cậu bị cậu buộc vào trên thắt lưng,bây giờ hai tay của cậu đều đang cầm đồ,không lấy được.Đương nhiên,cũng vì cậu đang cầm rất nhiều đồ nên không thể chạy nhanh được.Vì thế mà câu chỉ có thể cúi thấp đầu,như đang tham gia một cuộc thi đi bộ mà đi về phía trước.Hôm nay quả thật là một ngày vô cùng thần kì.Sau khi vào thang máy,họ lại gặp được người quen.
Bà cô sống ở tầng 18 kể chuyện cho Diệp Hy nghe đã nhìn thấy bọn họ từ xa,bà ấy nhanh chóng bấm mở của thang máy,cười vẫy tay với hai người: “Nhanh lên,nhanh lên nào!”Chi Ma Hồ không biết tại sao dừng lại một chút.Thấy Diệp Hy đi nhanh vào trong đó,cậu mới cúi đầu đuổi theo.“Trùng hợp quá,” bà cô ấy quay sang nói chuyện với Diệp Hy,còn hỏi, “Hai người quen nhau à?”Hai người họ đều cầm túi đồ có gắn mác của cùng một siêu thị,hiển nhiên là đi cùng nhau rồi.“À,bọn cháu vừa đi đến chỗ lão Hồ,ông ấy….”Bà vừa mới nói được nửa câu,Chi Ma Hồ đã lớn tiếng ngắt lời: “Có thể giúp chúng cháu ấn tầng 16 được không,cháu cảm ơn!”Thấy bọn họ không còn tay để ấn,bà vội vàng ấn số tầng cho bọn họ,tiếp tục nói: “Sao không bảo lão Hồ khi nào tan làm thì mang về cho,lại còn cố đi một chuyến nữa làm gì.”Diệp Hy nghĩ,cái cô này kì lạ thật,lúc thì gọi tiểu Hồ,lúc gọi lão Hồ,gọi thế cũng quá tùy ý rồi đi.Hơn nữa,bọn họ cũng chỉ là hàng xóm mà thôi,cũng không thân quen gì,sao có thể cho người ta giúp mình cầm túi lớn túi nhỏ mang về được,tình nghĩa hàng xóm láng giềng của xã hội bây giờ lại hoà thuận vậy sao?“Thời tiết đẹp,bọn cháu tranh thủ vận động tập luyện một chút cũng tốt mà.” Chi Ma Hồ nói.Bà cười gật đầu: “Nói vậy cũng phải.”Thang máy đi lên từ từ,Chi Ma Hồ không biết tại sao lại vô cùng sốt ruột,lo lắng,chân cậu không ngừng run.“Đúng rồi,” bà cô lại nghĩ tới cái gì,nhìn Diệp Hy, “Cháu ở phòng 1603,không thấy có chuyện gì kì lạ xảy ra à?”Diệp Hy nhìn Chi Ma Hồ một cái,lắc đầu: “không có,rất bình thường mà,những chuyện kia chắc chỉ là do người ta đồn đại vậy thôi.”Bà cô cảm thấy hơi thất vọng đối với câu trả lời bình thường này của anh: “Như vậy à.”Rất nhanh đã đến tầng 16 rồi.Cửa thang máy vừa mở,Chi Ma Hồ đã đi nhanh ra ngoài,đầu cũng không thèm ngoảnh lại.“Thay tôi chào hỏi lão Hồ một tiếng nhé!” giọng bà cô từ thang máy truyền đến.Diệp Hy do dự một chút rồi trả lời: “À,được ạ.”Hai người đi đến trước cửa nhà,Diệp Hy mò chìa khóa,Chi Ma Hồ lại vô cùng sốt sắng,thúc giục anh liên tục: “Nhanh lên,nhanh lên,nhanh lên,tay tôi mỏi quá,không kiên trì được nữa rồi!”“Cậu đặt xuống đất đi.” Diệp Hy cúi đầu cắm chìa khóa vào ổ.“Chỗ tôi có thịt,bẩn mất!” Chi Ma Hồ vẫn giục anh: “Nhanh,nhanh,nhanh,nhanh,nhanh!”Cậu như vậy,động tác của Diệp Hy càng chậm chạp hơn.Không dễ dàng gì mới mở được của nhà,Chi Ma Hồ tranh vào nhà trước.Đợi Diệp Hy đi vào trong nhà,Chi Ma hồ lập tức vươn tay đóng cửa lại.“Cậu làm cái gì đấy?”“Bà cô kia kì quái quá!” mặt Chi Ma Hồ nghiêm túc, “Anh rất thân với ông chú họ Hồ ở bên cạnh à,tại sao lại muốn nhờ anh chuyển lời hộ chứ?”Diệp Hy nghĩ trong lòng,quả thật là rất kì quái.“Ai sẽ lại nhờ hàng xóm không thân quen gì mua hộ nhiều đồ như thế này chứ,” Chi Ma Hồ cầm túi đi vào trong nhà, “Tôi cảm thấy bà ta rất đáng nghi!”“Hừm…” Diệp Hy nhăn mày, “Cũng không đến mức đấy đâu.”Chỉ có thể nói là logic của bà ấy rất kì quái,dù sao cũng không phải người xấu.“Hơn nữa,anh có để ý không,bà ấy lúc thì gọi người ta là lão Hồ,lúc lại gọi người ta là tiểu Hồ!” Chi Ma Hồ vừa nói vừa cất thịt vào trong tủ lạnh.“.…ừm.” Diệp Hy gật đầu.“Chú Hồ đó bao nhiêu tuổi rồi?”Diệp Hy nhớ lại một chút: “Hơn 40 tuổi,nhìn có vẻ lớn hơn bà cô đó một chút.”“Vậy nên,bà ấy còn gọi người ta là tiểu Hồ,rất không hợp lý.” Chi Ma Hồ đóng cửa tủ lạnh,quay người lại.Diệp Hy nghĩ,cái này thì có gì để bận tâm nhiều thế chứ?“Anh nói xem,liệu có phải là bà ấy chẳng may nói lỡ miệng rồi không?”“Hả?” Diệp Hy hoang mang.“Bởi vì tuổi thực của bà ấy có khi còn lớn hơn ông chú họ Hồ kia rất nhiều,nhiều tuổi hơn nhiều,thì mới không chú ý mà gọi người ta là tiểu Hồ chứ.Khi phát hiện mình nói sai,thì lại sửa lại.”Diệp Hy ngây người nhìn cậu.Biểu tình Chi Ma Hồ vô cùng nghiêm túc,nói tiếp: “Bà ấy còn hỏi thẳng anh là phòng anh có gì khác lạ không,người bình thường sẽ không quan tâm đến vấn đề này như thế đâu?”“Cho nên?” Diệp Hy hỏi.“Hơn nữa,bà ấy rõ ràng nói cho anh một câu chuyện không đúng sự thật,” Chi Ma Hồ nói, “Chú Hồ nói,trong phòng này có một con ma nữ,đúng không? Nhưng bà ấy lại bịa ra một câu chuyện hoàn toàn trái ngược với chuyện đó.”Cậu nhấn mạnh vào hai chữ “ma nữ” này.Diệp Hy nhăn mày nhìn cậu: “Hả?”“Sau này nhìn thấy bà ấy anh phải đặc biệt cẩn thận đấy,” Chi Ma Hồ kéo tay anh, “Cách xa bà ta ra một chút.
Đây có lẽ là giác quan thứ 6 của tôi đó,tôi cảm thấy bà ta có vấn đề.”“.…”Chi Ma Hồ rụt cổ lại,bày ra vẻ mặt lo lắng bất an,nâng hai tay anh lên: “Anh Diệp Hy,đồng ý với tôi,anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt đấy,anh biết chưa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...