Bất ngờ là tinh cầu kia cách bọn họ khá gần, Chung Yến và Intron rất nhanh đã đuổi tới.
Địa chỉ Fayn nói là một trang viên nhỏ, thấp thoáng giữa chốn non xanh nước biếc là một khu nghỉ dưỡng tư nhân.
Hôm nay, bên trong hiển nhiên đang đón tiếp khách quý, bên cửa vào có hai nhân viên an ninh võ trang đầy đủ canh chừng.
Xe bị ngăn lại, Intron và Chung Yến một trước một sau xuống xe.
Nhân viên bảo an quát lớn: “Đằng trước không thể vào, mau đi cho.”
Intron đang định đi lên lý luận, Chung Yến lại đưa tay cản cậu ta lại.
Y tháo kính râm xuống, lạnh nhạt nhìn nhân viên bảo an kia, hỏi: “Nhận ra tôi không?”
Hai bảo an đều giật mình, một người trong đó bật thốt lên: “Anh chính là Chung Yến!”
“Nhận ra thì tốt.
Có biết bên trong là ai, đang bàn chuyện gì không?”
Vừa hỏi, Chung Yến vừa cẩn thận quan sát biểu lộ của hai người.
Nhìn trên mặt họ đều là kinh ngạc và mờ mịt thuần túy nhưng không có căng thẳng, trong lòng y đã có câu trả lời.
Hai người này chỉ là bảo an bình thường mà thôi, hoàn toàn không biết bên trong có chuyện gì.
Chỉ cần không phải người của phía bên kia, vậy thì dễ rồi.
“Các anh không biết nhưng tôi biết.” Chung Yến nói, “Tránh ra.”
Hai bảo an vội ngăn y lại, nói: “Ngài Chung, khách quý hôm nay đã đặc biệt dặn dò phải đóng cửa không cho bất luận người nào khác vào, ngài như vậy…”
Lòng Chung Yến căng chặt, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào, ung dung nói: “Tôi chính là một trong những người nhà của khách quý, khách của các anh mời tôi tới, ‘bất luận người nào khác’ này không bao gồm tôi.
Tôi vốn đã bị muộn rồi, các anh đừng để chậm trễ giờ thêm nữa.”
“Người nhà?” Hai nhân viên bảo an nhìn nhau.
Cả Liên Bang đều biết nghị viên Chung Yến trong truyền kỳ là một cô nhi trưởng thành trong cô nhi viện, người nhà ở đâu ra? Chẳng lẽ…
“Các anh làm việc chuyên nghiệp như thế, chẳng lẽ không biết đi xem thiết bị đầu cuối sao?” Intron hỏi.
Họ đương nhiên đã xem, hai người đều kinh nghi nói: “Vậy người bên trong là…”
Intron nói: “Biết thì mau nhường đường, đừng để chậm trễ công việc của ngài Chung.”
Hai người còn đang chần chờ, giọng Chung Yến đã lộ vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, chỉ mình tôi vào thôi, không dẫn theo trợ lý, vậy sẽ không còn vấn đề rồi chứ.”
Một nhân viên bảo an bắt đầu dùng thiết bị đầu cuối xin chỉ thị cấp trên, Intron nhân cơ hội sốt ruột hạ giọng: “Ngài Chung, một mình ngài vào sao được? Xin hãy dẫn tôi theo, ngộ nhỡ tình hình không tốt…”
“Vậy cậu theo thì làm được gì?” Chung Yến bình tĩnh hỏi ngược lại, “Nếu thuận lời, một mình tôi vào cũng rất an toàn, còn nếu thật sự xảy ra chuyện… đi vào cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.”
Intron không nói ra lời, Chung Yến tiếp tục hỏi: “Người Navi đã tới đâu rồi?”
“Đã sắp tới rồi ạ, có lẽ khoảng hai mươi phút nữa thôi.” Intron nóng lòng xác nhận thông tin trên thiết bị đầu cuối, “Hay là chúng ta đợi họ tới rồi hẵng…”
Chung Yến không cần suy nghĩ đã phủ nhận, “Không, tôi sẽ vào trước.
Càng để lâu càng nguy hiểm.”
“Bọn họ dường như đã kinh động tới truyền thông.
Các quân hạm của Navi đồng loạt tới biên cảnh, chưa trình báo đã cưỡng ép đột phá ranh giới của tinh khu Labor, hiện giờ có không ít truyền thông ở Labor đang cùng theo tới, làm vậy sẽ không đánh rắn động cỏ chứ?”
“Không quan trọng, tin tức bên ngoài bây giờ căn bản không truyền đi được, động không được cỏ.”
Đang lúc nói chuyện, hai bảo an kia đã gọi điện xong, khổ sở nói với Chung Yến: “Ngài Chung, không biết vì sao hiện giờ chúng tôi không thể liên lạc được với khách bên trong, ý quản lý của chúng tôi là, không thì… Cứ theo lời ngài, ngài vào một mình trước vậy?”
Chung Yến thoáng thả lỏng một chút, địa điểm nơi này phân nửa là do Khuất Vĩnh Dật chọn, quản lý khu nghỉ dưỡng một khi không liên lạc được với ông ta thì chứng tỏ rằng người vẫn còn ở bên trong.
Ông ta còn chưa ra, tức là bọn họ còn chưa đắc thủ.
Y đi vào trang viên trong ánh mắt lo lắng của Intron.
Gần vào bên trong tòa nhà, trước khi vào cửa, Chung Yến cố ý mở thiết bị đầu cuối ra xác nhận, tín hiệu đã bị chắn.
Y hít sâu một hơi, gõ cửa.
“Có phải có người gõ cửa không?” Adrian hỏi.
Đối diện hắn là một người đàn ông trung niên tướng mạo thường thường, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nghe vậy người này giật mình, vô thức nói: “Sao có thể?”
Phòng khách yên tĩnh lại mấy giây, lần này tiếng đập cửa mơ hồ truyền rõ ràng đến tai mấy người bên trong.
“Sao, sao lại có người đến?” Khuất Vĩnh Dật trông cực kỳ bất an, “Tôi đã dặn…”
“Đừng lo lắng, nghị viên, có lẽ là phục vụ do trang viên cung cấp.” Adrian mặc dù đã không kiên nhẫn vì người này cứ nói nhăng nói cuội mãi không chịu nói vào vấn đề chính, mơ hồ cảm thấy cuộc hợp tác này có lẽ không thể đạt thành.
Nhưng dù sao loại sự tình bí mật như hắn bí mật gặp mặt nghị viên của Thượng nghị viện bị lộ ra ngoài cũng không có chỗ tốt, hắn phân phó vệ binh của mình, nói: “Cậu đi xem là ai.”
Chắc chắn không thể là phục vụ, Khuất Vĩnh Dật rất rõ ràng, khi thuê trang viên này ông ta đã dặn rất kỹ rằng mình có chuyện cơ mật cần bàn với nhân vật lớn, đừng để bất kỳ kẻ nào lại gần.
Vệ binh đáp lời đi ra ngoài, trong phòng tiếp khách chỉ còn lại ba người Khuất Vĩnh Dật, trợ lý của Khuất Vĩnh Dật và Adrian.
Khuất Vĩnh Dật lòng dạ rối bời —— vệ binh kia cuối cùng đã giờ đi, Adrian chỉ còn lại một mình, hiện giờ có thể xem như thời gian tốt chưa? Bây giờ có nên…
Ông ta còn đang do dự không quyết, muốn quay đầu lại nhìn xem vẻ mặt của trợ lý.
Nhưng cơ hội chớp mắt đã qua mất, căn phòng vốn không lớn, vệ binh ra ngoài chưa bao lâu đã trở về —— hơn nữa, anh ta còn dẫn theo một vị khách không mời mà đến.
Khó mà nói được khi Adrian và Khuất Vĩnh Dật khi trông thấy Chung Yến trong tình huống này ai khiếp sợ hơn ai.
Bọn hắn đều đứng lên toan mở miệng, nhưng không ai nhanh bằng Chung Yến.
Y mới đi vào phòng, đã cướp lời phàn nàn trước: “Trang viên này xảy ra chuyện gì không biết? Bảo an ở cổng thế mà không cho em vào —— buồn cười thật, mặt em mà cũng không nhận ra sao? Em nói này, anh làm gì thế, không phải đã nói sẽ đón em ngay à, sao lại lâu như vậy? Làm hại em phải tự tới.”
Y vừa nói vừa tự nhiên đến cạnh Adrian, thay hắn phủi mấy hạt bụi không tồn tại trên cổ áo.
Adrian không né tránh, Chung Yến vốn nên đang ở trên phi thuyền đột nhiên xuất hiện ở đây, hành vi còn khác thường nữa.
Hắn đè dị sắc lại, yên lặng theo dõi biến đổi.
Khuất Vĩnh Dật nghe mà ngơ ngác, sững sờ nhìn Chung Yến hỏi: “Nghị viên Chung… Ngài không phải là, đang trên đường trở về Thủ đô tinh rồi sao?”
“Đúng vậy.” Chung Yến đáp, còn thật mật vỗ vỗ cánh tay Adrian, “Người này nói xong việc sẽ đến tiễn tôi, đợi trái đợi phải cũng không thấy mặt nên tôi đành phải tự tới.”
“Làm sao cậu biết tôi ở đây?” Adrian thản nhiên hỏi, ý đồ rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
“Thiết bị đầu cuối của cậu không phải có cài định vị sao.” Chung Yến nói, “Phó chỉ huy của cậu thay tôi tra vị trí.
Cậu cũng đừng trách cậu ta, người ta cũng là bị tôi nói nên mới đành —— Nghị viên Khuất, không làm chậm trễ chính sự của hai người chứ?”
Adrian rất rõ rằng trên thiết bị đầu cuối của hắn không hề cài thứ này, cho nên… là Fayn nói địa chỉ cho Chung Yến.
Nhưng vì sao?
“Không không, nào có.” Trán Khuất Vĩnh Dật rịn ra mồ hôi lạnh, thiết bị định vị? Nhưng rõ ràng căn phòng này có thể chắn tất cả các loại tín hiệu mà, thiết bị định vị sao mà bị dò ra được? Chẳng lẽ trang bị chắn sóng có vấn đề? Ông ta hoảng hốt vô cùng, miễn cưỡng cười nói: “Nghị viên Chung, ngài thế này là… Tôi còn tưởng quan hệ hai người không tốt chứ? Xem ra lời cánh truyền thông không thể tin được hoàn toàn đâu nhỉ.”
Chung Yến thở dài nói: “Kết hôn cũng đã kết rồi, biết làm sao đây? Tiền phạt có hơi cao, chúng tôi thương lượng với nhau, chỉ đành chịu vậy.”
Thấy Adrian và Khuất Vĩnh Dật đều đang kinh ngạc nhìn mình, Chung Yến ra vẻ kinh ngạc nói: “Mấy người còn chưa nhận được tin tức sao?” Chung Yến chuyển hướng sang Adrian, “Điệp không phải đã gửi thông báo cho anh rồi à? Em vừa nhận được thông báo chúng ta chính thức kết hôn, anh… chưa nhận được sao?”
“Nơi này có trang bị chắn sóng một hướng.” Khuất Vĩnh Dật vội vàng giải thích, “Ngài Yate đây cũng biết.”
Cái gọi là chắn sóng một hướng là chỉ tín hiệu bên ngoài không gửi vào được, cũng không thể kiểm tra hoạt động bên trong, nhưng thao tác tự động chuyển khoản sẽ không bị ảnh hưởng.
Trong lòng Adrian khẽ động —— tự động chuyển khoản thất bại rồi sao? Căn phòng này… chẳng lẽ không phải chắn sóng một hướng?
“A, vậy để em cho anh xem của em.
Ầy, là hai thông báo này, một cái báo đã quá hạn nộp phạt, cái còn lại là thông báo kết hôn.” Chung Yến nói, mở màn hình thiết bị đầu cuối của mình cho Adrian xem, nhưng bên trên không phải là thông báo của Điệp như y miêu tả mà là giao diện tin nhắn gửi Adrian, bên trong nhập: Nguy hiểm.
Trong phòng có sát thủ, rất nhiều.
Không nên trở mặt với ông ta tại đây.
Đi mau.”
“Thông báo kết hôn mà thôi, có gì phải nhìn, chuyện sớm muộn mà.” Adrian bình tĩnh nói, đưa tay đóng màn hình thiết bị đầu cuối của Chung Yến, tự nhiên nương theo động tác này mà cầm tay y.
Chung Yến nhìn như trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Adrian cơ bản đã hiểu được tình huống.
Khi đi vào hắn chỉ được cho biết nơi này có chắn sóng một hướng, nhưng trên thực tế lại là chắn sóng hai chiều, dù có phát hiện tình hình không đúng, người ở bên trong cũng không cách nào cầu viện với bên ngoài được.
“Ấy, chúng tôi vẫn chưa bàn bạc xong mà ——” Khuất Vĩnh Dật vô thức muốn cản lại, nhưng lại không nắm chắc chủ ý.
Adrian có vẻ như chưa phát hiện dị thường, Chung Yến cũng là trùng hợp tới đây, vừa rồi vệ binh của Adrian cũng một mực rời đi, ông ta vì ổn thỏa nên chưa tính ra tay, một lòng muốn chờ tới lúc Adrian lạc đàn.
Nghe đồn Adrian là đơn binh mạnh nhất, một chọi mười cũng không thành vấn đề.
Có thể làm vệ binh của hắn ắt cũng không kém chủ, hiện giờ xuất hiện thêm một Chung Yến, nhân tố không ảnh hưởng lại tăng thêm nhiều.
Việc lần này chỉ có thể thành công, tuyệt không được bất bại.
Nếu Adrian còn sống, người phải chết chính là ông ta.
Còn không bằng để họ đi, an bài cơ hội khác.
Nếu cứng rắn ngăn đón, bị họ phát giác ra thì không tốt.
Nhưng không đúng, Chung Yến sao lại có quan hệ này với Adrian? Tình báo lúc trước ông ta lấy được đâu có nói vậy? Bọn họ làm sao lại kết hôn rồi? Có thật là chưa đóng nổi tiền phạt không? Chung Yến thấy ông ta cũng có vẻ không bất ngờ lắm? Chẳng lẽ cơ mật như vậy phó chỉ huy của Adrian cũng nói với y?
“Có lẽ nghị viên Chung vẫn quan trọng hơn, ý tôi là, mới kết hôn…” Trong đầu Khuất Vĩnh Dật đã loạn thành đống, lời nói hơi lộn xộn: “Cũng phải, à đúng, tôi còn chưa chúc mừng nghị viên Chung…”
Chung Yến thận trọng gật đầu một cái.
Y là Thượng nghị sĩ, thái độ đối với Khuất Vĩnh Dật cũng không quá tôn trọng, chỉ thản nhiên nói: “Khách sáo rồi.”
Adrian lại nghe điều giận lắm, trông như không vui vì bị quấy nhiễu cuộc nói chuyện nhưng trước mặt người ngoài không tiện bộc lộ ra, hắn nói với Khuất Vĩnh Dật: “Vậy tôi ra về trước.
Thật ngại với ông, em ấy nghịch ngợm quá, từ khi đi học đã vậy rồi, ỷ mình có quyền mà quen thói ngang ngược.”
Khuất Vĩnh Dật liên tục nói không sao, còn tự mình đưa ba người họ ra đến cửa.
Chỉ là còn chưa ra ngoài, chỉ nghe trong phòng vang lên một giọng nói: “Ông nghĩ họ sẽ còn trở về sao?”
Là trợ lý không có cảm giác tồn tại vẫn luôn im lặng đứng sau Khuất Vĩnh Dật.
Mấy người đang đi đều quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông có bề ngoài không có gì hấp dẫn này ngẩng đầu lên, đôi mắt âm lãnh lóe lên ánh sáng lạnh, hắn hét lớn một tiếng: “Ra tay! Đây là cơ hội duy nhất!”
- Hết chương 52-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...