Từ mạn Bắc, Thiết Hàn kéo quân về hợp cùng đội quân của Lục vương gia, đánh an mưu đồ nổi loạn của Bát hoàng tử ở Sa Giang.
Thái ử ở Bình thành bị Bát hoàng tử sai người hãm hại. Hoàng thượng ở kinh thành cũng bị Mai phi vì muốn tranh giành quyền lực mà dùng Ngũ thạch tán lâu ngày, sức khỏe càng ngày càng giảm sút. Tạm thời Cảnh Khiêm sẽ đảm nhận vai trò Nhiếp chính, cùng các đại thần giám quốc.
-Phụ hoàng, thần nhi đã cho mời Lương vương đến vùng Hạ Giang để thương lượng.-Cảnh Khiêm nhỏ giọng-Nơi đó vừa nằm trong tầm quan sát của Cảnh quốc, vừa không quá xa Đông đô. Phụ hoàng cứ yên tâm.
Cảnh đế gần như không còn khả năng nhận thức, cứ nằm yên trên giường bệnh.
Cảnh Khiêm thở dài.
Hắn không ghét phụ hoàng, nhưng cũng không cảm thấy mình bất hiếu. Thái tử đời trước đã là một minh quân, nhưng chỉ được thời gian đầu. Hắn cũng từng nghe lời phụ hoàng, hết lòng phò tá hoàng huynh.
Chuyện cũ- đã không muốn nhớ đến nữa. Đời này, Cảnh Khiêm sống một cuộc sống hoàn toàn mới. Những ưu phiền ngày trước, ân ân oán oán, cứ để trôi theo dòng nước. Chỉ có điều kiếp này phụ hoàng vẫn vậy. Phụ hoàng vẫn tin vào lời phán của Quốc sư về một thiên sát cô tinh.
Thiên sát cô tinh, giết cha đoạt vị. Nhưng người khiến phụ hoàng trở nên như vậy, đâu phải là hắn – Cảnh Khiêm.
Chuyện đã cũ, cũng không cần lập lại, cũng không cần nhớ đến. Cảnh Khiêm hắn, đang làm lại một con đường đi mới. Chẳng có lai sinh, chỉ một đường tới trước mà thôi.
-Chỉ cần phụ hoàng không chết, Thần nhi mãi mãi chỉ là Nhiếp chính. Đại hoàng huynh, Bát hoàng đệ có thế nào đi nữa, cũng là do tham vọng của họ thôi.
Hắn đến Hạ Giang, cùng đàm phán với Lương vương.
-Nhiếp chính vương điện hạ.
-Lương vương điện hạ.
Hai bên cùng thi lễ. Bầu không khí hòa hoãn hơn trước rất nhiều.
Phương Lễ ngồi ở vị trí giữa, bắt đầu mở văn bản. Cuộc đàm phán bắt đầu.
-Nhiếp chính vương điện hạ, chúng thần tử đã hỗ trợ trong việc dẹp yên nội loạn trong triều chính. Đã có tám vạn quân của Thiết tướng quân cùng hỗ trợ đánh tan thế lực của Bát hoàng tử. Thái tử cũng bị bắt giữ. Hiện nay Cảnh quốc đã ổn định tình hình. Nhiếp chính vương hoàn toàn khống chế được triều chính. Thỏa thuận trước đây của chúng ta cũng nên thực hiện.
-Ta đồng ý….Chỉ cần Cảnh Khiêm ta vẫn đảm nhận vai trò Nhiếp chính vương, ta sẽ không bao giờ xâm phạm Đông đô. Ta cũng trả vùng Hoa Bắc lại cho các người, hằng năm sẽ giúp Đông đô huấn luyện quân lính, cấp cho Đông đô một vạn bao giống, thông thương buôn bán. Đổi lại…đương nhiên là các vị phải ra sức hỗ trợ ta giữ gìn địa vị. Ta yên ổn, Đông đô cũng yên ổn.
-Vâng…
Cảnh Khiêm luôn là một con cáo. Kiếp trước, Cáo bị khống chế, bị cắt đi đôi chân bởi những người nhất mà hắn luôn tôn trọng. Thẩm Hành Vân là người kết thúc đời hắn, nhưng người giết Cảnh Khiêm thực sự lại là kẻ khác. Kiếp này, hắn không có Nhâm Uyển bên cạnh song lại từ từ lộ ra móng vuốt, là một kẻ địch không thể chẳng dè chừng.
-Nhiếp chính vương vẫn để hoàng thượng sống, thực sự là vì tình máu mủ, hay là còn cần một quân cờ?
Cảnh Khiêm không trả lời, chỉ đưa rượu lên môi. Lên ngôi cũng không hẳn là chuyện tốt, làm Nhiếp chính vương nhưng thu trọn quyền lực, lại không cần phải chịu đựng áp lực của ngôi báu vẫn hơn chứ. Phụ hoàng bất động trên giường bệnh song vẫn còn sống, Cảnh Khiêm giúp người Nhiếp chính vừa được tiếng là hiếu tử lại không bị người phỉ nhổ vì hại cha, hại huynh đệ mà đoạt vị. Sau này hắn muốn lên ngôi cũng dễ dàng hơn.
Quan hệ của Đông đô và Cảnh quốc hiện tại chỉ cần Thẩm Hành Vân và Cảnh Khiêm còn nắm quyền sẽ trở nên khắng khít. Ta không thể phản bội ngươi, ngươi cũng chẳng thể hại ta nếu không muốn lưỡng bại câu thương.
-Trắc phi của ta trên danh nghĩa cũng là người của phủ Thừa tướng nên ta không muốn làm nàng khó xử. Chuyện của Nhâm thừa tướng….
-Ta hiểu- Cảnh Khiêm cười nhẹ- Thật ra ta vẫn luôn cảm phục Lương vương, có thể khiến một nha hoàn hết lòng hộ chủ như vậy trợ giúp ngài đưa Nhâm đại tiểu thư và phụ hoàng ta vào bẫy. Nàng ấy từ nay sẽ toàn tâm toàn ý với Lương vương, phủ Thừa tướng hoàn toàn không thể tác động đến nàng nữa. Chúc mừng Lương vương…
Thẩm Hành Vân nâng khẽ chung rượu. Để cho Hạ Phương Nghi thuyết phục Thanh Liên phối hợp diễn vở tuồng như vậy. Thư phản loạn của Cảnh Khiêm là thư thật, do chính tay Lục hoàng tử viết. Chỉ là hoàng đế vốn có lòng nghi ngờ trùng điệp, đương nhiên sẽ luôn nghĩ đến khả năng các con của mình “nồi da xáo thịt”. Cảnh Khiêm bị bắt giam, sau đó là những tin tức liên tiếp về quân đội mà Thái tử và Bát hoàng tử giấu riêng bị lộ. Hoàng đế càng ngày càng bị chìm vào trong ảo giác mất giang sơn xã tắc, càng trở nên hồ đồ. Cảnh Khiêm quá hiểu rõ phụ hoàng hắn. Đó cũng là hình ảnh của Thẩm Hành Vân kiếp trước. Hoàng đế đơn độc, chẳng tin ai, cũng chẳng được ai tin.
Cảnh Khiêm thành công thoát ra khỏi những nghi ngờ dấy binh làm loạn, cuối cùng là kẻ duy nhất trong hoàng tộc được xưng là hiếu tử. Lương vương hắn cũng nhân cơ hội “làm một thần tử tốt”, cho người tiến công dẹp đi Bát hoàng tử, lập đại công, từ nay hoàn toàn làm chủ Đông đô, còn tạo ra thế “nương nhau mà sống” với Cảnh quốc. Chí hướng hắn đời này rất nhỏ, chỉ mong muốn yên ổn cùng Thanh Liên và Lương vương phủ sống vui vẻ. Đông đô an toàn, Cảnh quốc cũng sẽ an toàn.
Vất vả lắm mới đi đến được bước này. Thủ đoạn gì cũng không quan trọng. Kết quả tốt đẹp là được rồi.
-Mời hai vị điện hạ kí vào hiệp nghị. Từ nay Đông đô và Cảnh quốc là bằng hữu, không ai xâm phạm ai, toàn tâm toàn ý hỗ trợ cho nhau.
Cảnh Khiêm và Thẩm Hành Vân xem lại bản hiệp ước, sau đó ký tên vào, đóng con dấu đỏ chót vào giữa. Hiệp ước đã thành.
Phương Lễ lẳng lặng ra ngoài sau khi kí xong Hiệp ước. Bên ngoài đã có người chờ sẵn. Là một tử sĩ của Đông đô.
-Hạ lệnh cho người trong cung, hạ liều dược mạnh hơn cho Hoàng thượng. Ba ngày nữa,trước khi Nhiếp chính vương về Cảnh quốc, hoàng thượng cũng nên phải băng hà.
-Dạ….
-Thông tri cho Thiết tướng quân, Bình thành đã có người của ta ở đó, sau khi hoàng thượng băng hà, Nhiếp chính vương đau lòng quá độ vì Thái tử nhẫn tâm, quyết định khởi binh tấn công Bình thành. Còn đại công tử, âm thầm dẫn một vạn tinh binh đợi sẵn ở Đông quan, khi Thiết tướng quân thắng trận ngay lập tức dẫn đường mượn cớ truy đuổi tấn công Đồng Bình ngay.
-Dạ….
Thời đại nào cũng vậy, muốn hòa bình phải dùng chiến tranh trấn áp. Phương Lễ chỉ cần Đông đô yên ổn, còn những vùng đất khác dù có chiến tranh, nội loạn, dân chúng lầm than đi nữa cũng không phải là điều hắn bận tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...