Khi Thanh Liên tỉnh lại, bụng nàng vẫn còn đau.
Nhưng cảm giác nhớp nhúa phía dưới không còn nữa. Không còn thấy bụng mình có cái gì đó trượt ra.
Nàng bất giác đưa tay sờ lên bụng. Không có động tĩnh. Lẽ nào….
-Nương nương, đừng cử động. Đại phu dặn người phải nằm yên.
Hạ Phương Nghi bưng chén thuốc bước vào, vội vã ngăn Thanh Liên ngồi dậy.
-Nghi tỷ, còn…còn con của ta? Con ta sao rồi?
-Vẫn bình an, nương nương yên tâm.
-Thật sao?
Thanh Liên cảm thấy mọi đau đớn đều không còn đáng giá. Chỉ cần giữ được con, chỉ cần giữ được con.
-Nương nương uống thuốc đi!
Thuốc rất đắng nhưng đắng nào Thanh Liên cũng chịu. Miễn là giữ được con, giữ được con thôi.
-Uống thuốc xong nương nương phải ăn cháo. Liên tục 7 ngày, nương nương không được vận động mạnh. Cần gì cứ gọi nô tỳ
Thanh Liên ngoan ngoãn với mọi yêu cầu. Nàng chỉ cần con vẫn còn nằm trong bụng, chỉ cần như vậy thôi.
Khang Mạc đã dặn dò rất kỹ trước khi bảo Lương vương theo hắn về nhận thuốc. Hiện nay Thanh Liên mới mang thai gần năm tháng, đứa bé chưa phát triển đầy đủ. Hắn đã giữ được cái thai trong bụng, song nó cần phải ra đời càng nhanh càng tốt. Dự định khi hơn sáu tháng, Khang Mặc sẽ dùng thủ thuật để nó chào đời.
-Cảm ơn Hạ tỷ tỷ….
Thanh Liên chợt lên tiếng. Hạ Phương Nghi khẽ cúi đầu:
-Nô tỳ không dám. Nô tỳ chỉ làm đúng bổn phận của mình thôi.
Nàng nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm. Hạ Phương Nghi hiểu ý ngay:
-Vương thượng ra ngoài cùng Khang đại phu rồi. Nương nương có yêu cầu gì cứ nói ra.
-Ta….không có gì….
Nàng chỉ muốn cảm ơn hắn. Khi nàng khuỵu xuống, vẫn thấy như có một bàn tay đang hướng về mình. Thẩm Hành Vân chưa bao giờ muốn xa Thanh Liên cả. Và nàng giờ cũng đã quen với sự cưng chiều của hắn. Giờ đột nhiên không thấy, lòng cũng hơi có cảm giác bùi ngùi.
-Nhắn với Vương thượng, không cần thức xem tấu chương khuya quá, không nên ăn uống tùy tiện, làm khó ngự thiện phòng.
Cảm giác ấm áp lan khắp lòng Lương vương. Hắn trở về vừa kịp nghe những câu này.
-Ta nghe lời nàng. Ta biết điều độ mà. Nàng đừng lo…
Khuôn mặt Thanh Liên đỏ nhừ. Hắn muốn bật cười nhưng lại im lặng, đỡ nàng đi đến phía giường:
-Thai nhi chưa ổn định. Nàng cũng không muốn con bị bất trắc thêm gì mà.
-Dạ….
Niềm vui giữ được thai đã làm Thanh Liên tạm thời quên hết mọi chuyện. Cả cái lý do khiến nàng phải nằm đây, con trẻ suýt không có cơ hội chào đời.
-Liên nhi à!
-Dạ?
Nàng lên tiếng thật ngọt ngào. Nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng dịu dàng, thuần khiết đó, Lương vương không nỡ phá tan những hình ảnh đẹp trong lòng nàng. Hắn vuốt tóc Thanh Liên, gỡ giùm nàng một búi tóc rối, hôn nhẹ lên vầng trán cao cao vẫn còn vết sẹo mà nàng bướng, không thèm dán hoa điền..
-Ngoan ngoãn nằm nghỉ. Con của chúng ta đều rất mong ngày có cả cha lẫn mẹ mà.
-Vâng ạ…
Hắn lại chỉnh chăn cho nàng. Thanh Liên cũng đã quá mệt mỏi. Nàng co người trong chiếc gường lớn, khóe môi còn ẩn nụ cười.
Hạnh phúc của nàng rất đơn giản.Chỉ tiếc là có nhiều người không muốn đơn giản như nàng thôi.
-Vương thượng….
Hắn bước ra ngoài. Phương Nghi đã đứng sẵn ở cửa như đợi chờ.
-Nô tỳ bái kiến vương thượng.
-Ngươi vào phòng giúp Thanh Liên đi! Ta biết phải làm thế nào!
Là do hắn sơ xuất, tạo cơ hội cho những kẻ muốn mưu đồ nhân cơ hội mà trà trộn. Khang Mạc cứu vợ con hắn, hắn còn chưa có dịp cảm ơn..
-Hồi vương thượng, nô tỳ có chuyện muốn nói.
Thân thế Hạ uyển Nghi đặc biệt. Lương vương cũng phải nể tình. Hắn phất tay:
-Được rồi, ngươi sang thư phòng vậy. Để nàng nghỉ ngơi….
….Trong thư phòng, Lương vương trầm ngâm trước lời Hạ Phương Nghi nói. Để khơi lên nội loạn, Nhâm Uyển ám hại Thanh Liên, tính toán chỉ dừng ở đó sao?
-Đại ca ta vẫn còn ở đại lao?
-Không ạ, công tử đang ở chỗ lão vương gia, Thái phi.
Lương vương mới nhớ ra, đại ca và người nhà để che mắt hoàng đế đã chia cắt không ít năm. Hắn từ hôm trở về Đông đô đã xảy ra chuyện, không còn tâm trí gặp gỡ Thẩm Hành.
-Ta sang đó ngay….-Hắn dừng lại một chút rồi mới tiếp- Nguyên nhân suýt sảy thai cũng không nên nói cho Thanh Liên biết. Chuyện của Nhâm Uyển, từ từ chúng ta sẽ nói sau.
-Dạ…
Vứt bỏ những âm mưu, quỷ kế, kiếp này Lương vương đánh đổi để quay lại thật không muộn. Hắn có người nhà, có thê tử, còn sắp có con cái. Trả bằng ngai vàng kiếp khác, cái giá này không đắt, không đắt một chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...