“Đội thuyền này là… tàn quân của quân đoàn thứ mười, nghe nói quân hạm của họ bị kẻ xâm nhập tập kích, thế nên mới rút lui đến nơi này.” Lúc bưng khay ăn đến trước người Argos, người máy Viên Đá hạ giọng nói.
Vẻ mặt hắn ← được rồi, người máy cũng không có biểu cảm gì, tóm lại, hắn nói chuyện với Argos bằng điệu bộ hết sức bình thường, thoạt nhìn chỉ là trả lời vấn đề của chủ nhân, nhưng thực chất đang báo tin tức hỏi thăm được cho Argos biết.
“Ban đầu họ tính đi Ifatia thỉnh cầu trợ giúp, nhưng theo như họ nói thì Ifatia đã bị hủy diệt, kẻ địch đã chiếm cứ tinh hệ nơi Ifatia tọa lạc.” Người máy Số 21 gọt vỏ một… miếng táo cho Argos ← hôm nay vật tư eo hẹp, trái cây càng khan hiếm cực độ, một phần năm trái táo này vẫn là Số 21 ỷ vào kỹ thuật tốt luyện được nhờ trường kỳ đi mua thức ăn mà thành công cướp từ một đống người/người máy. Hết cách rồi, sau khi đội quân này tiếp quản đội thuyền, họ quản vật tư càng chặt hơn, tuy bảo là phân phối bình đẳng, nhưng luôn có vài thứ không chia đều được, tỷ như một số rau củ trái cây, thường thì chỉ người xếp hàng gần đầu mới có, lúc này mới nhìn ra sức chiến đấu của người bảo mẫu nè! Những vật phẩm giới hạn này về cơ bản chỉ có người máy bảo mẫu mới giành được, biết sao đây, ngày nào họ cũng đi chợ hết nha! Rau củ trái cây chất lượng tốt nhất, ăn ngon nhất toàn cung không đủ cầu, đừng thấy các người máy bảo mẫu ngày ngày đi chợ chung mà lầm, đến khi giành thức ăn thì chẳng nể nang chi sất, liều mạng mi chết ta sống luôn.
“Giỏi cướp thức ăn nhất là Viên Đá, người máy Số 21 từng bị cậu ta tháo rụng đó.” ← Tròn Tròn còn bật mí lịch sử đen tối của Viên Đá, rồi tiếp tục thuật lại tin tức nhỏ mình nghe ngóng được: “Quân đoàn trưởng trước bị thương nặng.”
Số 21 đút một phần năm miếng táo đã gọt xong vô miệng Argos, Argos thuận miệng ăn luôn, vừa nhai nhai vừa lâm vào trầm tư.
Quân đoàn thứ mười ư? Quân đoàn trưởng của quân đoàn này là Arsov Ivan Grieg, hắn xuất thân từ Học viện nghiên cứu chiến lược Dowland trước khi hợp nhất với Học viện quân sự Offa. Khi tai nạn mới bùng nổ, hắn nhận lệnh đi cứu trợ học sinh và giáo viên của ba học viện phụ cận.
Tương tự như tuyệt đại đa số sĩ quan của Học viện quân sự Dowland Offa, vị này thích vận dụng chiến lược chiến thuật hơn, cũng là kẻ chạy theo công nghệ cao. Hắn qua lại mật thiết với nhiều tập đoàn lớn, nhà mẹ hắn chính là chị em họ của tài phiệt Tô Mai Khắc hàng đầu đế quốc. Sau khi cha hắn bởi một lần nhiệm vụ mà mất sớm, hắn được mẹ mình nuôi nấng trưởng thành. Kể từ lúc chồng qua đời, quý bà gia tộc Tô Mai cũng bộc lộ đầy đủ khía cạnh mạnh mẽ của mình, lợi dụng thân phận quả phụ của tướng lĩnh Quân đội và tiểu thư nhà tài phiệt hàng đầu, bà giao tiếp gần gũi với nhiều quan chức cấp cao trong Quân đội. Nhờ bà an bài, Arsov mất đi cha nhưng vẫn đạt được số lượng lớn tài nguyên từ nhà nội, lớn lên như bao người thừa kế ưu tú của gia đình quan to khác. Nhưng cuối cùng khi lựa chọn học viện, hắn không chọn Học viện quân sự Horsey mà gia tộc Grieg hay vào, mà vào Học viện quân sự Offa “hào hoa phong nhã” hơn. Nghe nói mẹ hắn muốn hắn học Học viện nghiên cứu chiến lược Dowland hơn, song ngại sự phản đối kịch liệt của gia tộc Grieg, rốt cuộc thỏa hiệp với Học viện quân sự Offa.
Đánh giá của Argos về hắn là: Giống chính khách hơn quân nhân, không đủ quả cảm, thiếu quyết đoán, thằng con ngoan của mẹ.
Không ngờ mình lại bước lên thuyền của “thằng con ngoan” này, đây cũng không phải tin tốt lành gì.
Chẳng ai hiểu năng lực của Arsov hơn Argos, vị này giở thủ đoạn còn được, chứ đánh nhau thì miễn đi!
Nhưng nhờ vậy, sự thay đổi trong phương diện cung ứng thức ăn từ khi vị này tiếp quản có thể giải thích dễ ợt rồi: Bảo đảm hắn cảm thấy nuôi sống nhiều lưu dân như thế quá lỗ vốn!
Tuy nhiên, một mặt hắn muốn vật tư và phi thuyền lưu dân mang đến, mặt khác lại muốn giữ vững thanh danh chính nhân quân tử của mình, có khi còn tính dẫn nhóm lưu dân này về kiếm chút quân công chi đó. Dưới tình huống ấy, vứt bỏ một phần lưu dân có vẻ là phương pháp hay, song đề nghị không thể do hắn đưa ra, khiến nhóm lưu dân tự chia rẽ mới là lựa chọn tốt nhất.
Trong hoàn cảnh vật tư thiếu thốn, con đường phía trước dài đằng đẵng, không biện pháp nào tiện hơn xuống tay từ phương diện cung ứng thực phẩm.
Cho nên, đội quân tiếp nhận lưu dân xong, lập tức tiến hành điều chỉnh việc cung ứng thực phẩm.
Vẫn phân phối bình quân, nhưng thứ được phân phối ít đi, thậm chí một số thức ăn cần tranh đoạt mới có. Cứ thế, giữa người giành được và người không giành được tất nhiên phát sinh mâu thuẫn, những người cùng chung chí hướng vốn đồng tâm hiệp lực và ôm chung mối thù, nay có thể trở mặt thành thù bất cứ lúc nào! Cộng thêm rất nhiều người sai người máy bảo mẫu đi nhận thức ăn, sức chiến đấu của người máy khẳng định cao hơn dân chúng phổ thông, chẳng bao lâu nữa thôi, những nhân loại vốn đã chấp nhận số người máy này chắc mẩm sẽ sinh lòng phản cảm với người máy lấy đi thức ăn quý giá. Đến khi tiếng nói phản kháng nhiều hơn, khi ngày càng đông nhân loại yêu cầu trục xuất người máy và chủ nhân, là có thể một mũi tên trúng nhiều đích rồi…
Song, dựa theo cách nghĩ đó, Argos lại cho rằng đây không phải bút tích của Arsov. Tuy thích giở thủ đoạn, nhưng hắn chưa đến mức hèn hạ như vậy.
Hắn là kẻ nhìn xa trông rộng, đành rằng tuân theo yêu cầu tương đối bảo thủ của mẹ mình, nhưng luôn xuất phát từ toàn cục, bằng không Quân đội cũng chẳng phái hắn đi bảo vệ đời sau quý giá của đế quốc.
Cứ cảm thấy… trí tuệ hôm nay không giống Arsov.
Mải nghĩ bụng, Argos không phát hiện miếng táo trong miệng mình đã ăn xong, vẫn nhai nhai mãi, tới khi suýt cắn trúng lưỡi mới bừng tỉnh khỏi trầm tư.
Đùi nặng xuống, Argos thấy Tiểu Hắc nhẹ nhàng đạp một móng vuốt lên đùi hắn, ngay sau đó, hắn bắt gặp một cảnh tượng hết sức kinh dị: Tiểu Hắc cảnh giác dòm dòm bốn phía, miệng bỗng nhiên há ra thật – lớn lớn lớn!
Y chang con rắn! 囧! ← Argos nghĩ.
Hắn lập tức nhìn thấy một quả táo rớt ra từ cái miệng há to của Tiểu Hắc.
Không sai! Nguyên một trái! Chuẩn khỏi chỉnh! Chưa gọt vỏ!
Phun táo ra xong, Tiểu Hắc tức tốc lăn táo xuống thảm của Argos.
Làm tốt hết thảy, nó mới ngẩng đầu nhỏ lên, đồng thời liếc nhìn xung quanh, màn hình tối lóe lóe: “Hôm nay đang đi đường thì bị hai binh lính bắt gặp, họ nói trong kho hàng có chuột, muốn tôi vô đó bắt. Cái Tiểu Hắc liền đi bắt chuột, bắt xong thì tiện thể… nhặt táo rơi dưới đất.”
Tiểu Hắc kể lại chuyện hôm nay của mình, đoạn nghiêng đầu, nói đặc biệt cường điệu: “Không phải táo cất trong tủ, mà là táo rơi dưới đất, phía trên có lỗ sâu đục, họ không cần.”
Nhưng nghĩ đến đây là táo người khác không cần, Tiểu Hắc lại lo lắng Argos chướng mắt thân phận “bị người ta vứt bỏ” của trái táo, vội vàng bồi thêm câu: “Chủ nhân bảo trái cây bị sâu gặm càng ngon, táo này nhất định rất ngon. Chẳng phải hôm qua ngài Al nói muốn ăn táo sao?”
“Hở? Ta nói lúc nào?” Argos nhíu mày.
“Lúc nói mớ.” Tiểu Hắc thành thật đáp.
Thế là Argos nín thinh.
Thảo nào hôm nay đầu tiên là Số 21 đi cướp táo cho mình, sau Tiểu Hắc lại nhổ ra một trái.
Hắn sờ sờ trái táo dưới thảm, trong lòng khẽ động, cuối cùng cố ngăn cái tay muốn sờ Tiểu Hắc.
“… Bữa nay lúc bắt chuột trong kho hàng, hai binh lính nói trung tướng Grieg bị thương nặng sắp kiên trì không được nữa, đang tiếp nhận quyền chỉ huy là người có quân hàm cao nhất trên phi thuyền hiện tại, gọi là trung tướng Pedro.” Trong khi Argos sờ táo, Tiểu Hắc thình lình thốt ra một chuyện khiến ta không tưởng tượng nổi, mấy lời này quả thực quá trọng yếu! Cảm giác mâu thuẫn trước đó bỗng chốc có lời giải!
“Hóa ra là tên đó.” Khóe miệng thoáng nhếch, Argos nở nụ cười mỉa mai.
Quân công không đủ, quân hàm trung tướng của Pedro được đặc biệt đề bạt nhờ trở thành Hiệu trưởng của Học viện quân sự Dowland Offa. Gã này lý luận suông cả đời, nghiên cứu lý luận chiến lược chiến thuật không ít, nhưng chưa từng đánh trận thực tế. Cố tình hắn đặc biệt không tự mình biết mình, những năm gần đây liên tiếp muốn nắm giữ một phần thực quyền, nhưng trong hoàn cảnh đế quốc hòa bình, hắn không có được cơ hội này, hôm nay…
“Muốn cầm quyền đến điên rồi à?” Argos cười khinh miệt.
Cười xong, nhìn lại bốn người máy chung quanh, cảm xúc trong mắt càng thêm phức tạp: Dễ dàng thăm dò được tình hình quân hạm kia đến mức này, thực sự không thể coi thường mấy người máy bảo mẫu.
***
Đúng như Argos đoán trước, xung đột phát sinh từ việc cung ứng thức ăn bắt đầu bộc phát quy mô nhỏ —
Nổi dậy trước tiên là người ba đầu, họ vốn nóng nảy lại nhạy cảm, mâu thuẫn bắt nguồn từ chủng tộc bùng nổ tại một lần giành thức ăn.
Người ba đầu bị giam cầm tạm thời, những người còn lại thì tiếp tục sinh hoạt, nhưng chính sách cung cứng thức ăn vẫn tiếp diễn, chả mấy chốc, mâu thuẫn giữa người máy và nhân loại đã nổ ra!
Mọi sai lầm của người máy đều do chủ nhân gánh vác, mâu thuẫn cũng lập tức phát triển thành mâu thuẫn giữa nhân loại trong đội thuyền.
Argos không ngờ rằng: Bản thân mình ấy mà cũng trở thành nhân vật chính trong một lần xung đột!
Trái táo Tiểu Hắc mang cho hắn bị người khác phát hiện!
Có kẻ thậm chí còn quay lại cảnh Tiểu Hắc phun táo cho hắn, sau đó chỉ trích người máy ăn trộm!
Trong hoàn cảnh thức ăn thiếu thốn tới độ này, bất cứ xung đột nhỏ nào liên quan đến thức ăn đều biến thành xung đột lớn không thể tránh khỏi. Nhưng Argos là ai chứ? Thứ không thiếu nhất trong đời thủ lĩnh đương nhiệm của đội cảnh vệ đế quốc chính là các loại âm mưu, xuất thân từ Quốc vụ viện, mưa dầm thấm đất với đủ dạng nhân vật chính trị, lớn hơn chút thì dấn thân vào Quân đội, lại gặp ngay đội cảnh vệ có tình huống rắc rối nhất. Đây là quân đoàn đế quốc có tố chất trung bình cao nhất, tâm tư phức tạp nhất, suy nghĩ xấu xa nhiều nhất! Có thể nhanh chóng thăng chức ở một nơi như vậy, cuối cùng còn ngồi vững trên ghế lão đại, Argos chắc hẳn phải là kẻ cực giàu thủ đoạn.
Trước hết hắn phủ nhận hành vi của người máy nhà mình là ăn trộm, khăng khăng bảo là người máy “nhặt được” dưới sàn.
Ngay tiếp theo, hắn mau chóng dời tầm mắt mọi người từ “ăn trộm” sang “nhặt được”: Hoàn cảnh hiện tại thế nào chứ? Không phải đội quân này nói thiếu thức ăn sao? Đang thiếu mà còn kén cá chọn canh? Thậm chí quẳng táo có lỗ sâu đục đi ư?
Lực chú ý của mọi người thoắt cái chuyển từ người máy lên “đội quân lãng phí”.
Sau đó, lập tức có người nói trái cây gần đây ăn toàn do mình mang đến, mọi người nháy mắt lại nghĩ chẳng lẽ mọi thức ăn bây giờ đều là của mình?
Sau đó nữa, thân là cựu quản lý viên vật tư, Viên Đá báo ra lượng dự trữ vật tư còn thừa trước khi hắn bị thay thế.
…
Với thân phận một người trọng thương không thể nhúc nhích, Argos khéo léo chuyển dời mâu thuẫn, nhóm lưu dân vốn có dấu hiệu chia rẽ chẳng những đoàn kết, mà quan hệ thậm chí còn thân thiết hơn xưa. Liên tục có người yêu cầu quản lý viên công bố tình huống sử dụng vật tư, kẻ muốn ngồi không ăn sẵn một bên bắt đầu ngồi không yên, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán. Cứ thế, việc cung ứng thức ăn mỗi ngày lại khôi phục giống dĩ vãng.
“Quả nhiên là đồ ngu.” Quấn băng vải đầy mặt, Argos lần nữa mỉm cười khinh miệt.
“Vừa muốn thanh danh ngon lành, lại toan tính làm chuyện xấu, ở đâu ra chuyện đơn giản như vậy? Diễn trò chỉ diễn đến một nửa là tối kỵ nha…” Tựa như đối đãi với sĩ quan trợ lý trước kia, hắn thuận miệng nói ra phân tích của mình. Xét về mặt nào đó, Argos tự nhận bản thân là Hiệu trưởng học viện có tư cách, nhìn mà xem: Hắn dẫn dắt từng bước, chỉ dẫn vui vẻ biết bao nhiêu!
Hắn hoàn toàn không chú ý thấy rằng, bất tri bất giác, hắn đã xem bốn người máy như thuộc hạ thân tín nhất mà đối xử.
Nghe hắn nói, người máy Viên Đá nghiêng đầu.
—–
Nhân vật Pedro xuất hiện từ chương 103, cơ mà tên cũ là Bội Nam, mới sửa lại thành Pedro đó =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...