Không Có Kiếp Sau

Mái tóc dài sáng lấp lánh như bạch kim bị hắn thô lỗ vén ra sau tai, động tác vô ý làm lộ một hàng khuyên tai, nhưng tóc hắn lại không nghe lời, vừa bị vén lên không bao lâu đã rơi xuống.

Chủ nhân mái tóc dứt khoát chẳng thèm quan tâm nữa, hắn lấy cây kẹo que trong túi áo ngậm vào miệng, rồi bắt đầu chơi game.

Rõ ràng chỉ là game offline, ấy mà hắn vẫn chơi rất nhập tâm, một đường phá quan trảm tướng, tiêu hao tổng cộng mười cây kẹo que, mãi tới một cửa không qua được, hắn mới quẳng tay cầm chơi game đi.

*tay cầm chơi game:

Hắn đứng dậy khỏi bàn điều khiển, đi một đoạn trong phi thuyền, rồi duỗi eo thật dài. Lúc tầm mắt lơ đãng dừng trên cửa sổ, hắn liền ngẩn người:

“Đó là cá ông cụ hả?”

Một chiếc phi thuyền xa lạ chẳng biết bám sau mông phi thuyền mình từ lúc nào. Giữa vũ trụ tối tăm, trên đỉnh phi thuyền kia chỉ có một cái đèn tín hiệu, nom từ xa giống hệt cá ông cụ ấy nhỉ?

Nhưng giờ đâu phải lúc tự hỏi phi thuyền kia giống cái gì!


Phi thuyền này đi theo mình từ bao giờ, tại sao trí não chả thông báo gì hết? Trừ phi —

Hệ thống quét hình trên phi thuyền mình hoàn toàn không phát hiện đối phương!

Đối phương nhất định là model quân dụng được trang bị hệ thống phản trinh sát tối tân nhất!

Người vốn đang nhàn nhã duỗi người lập tức điều chỉnh tư thế chuẩn bị chiến đấu, hắn nhảy hai ba bước đến ghế lái, hạ lệnh chiến với trí não: “Manh Manh, chuẩn bị đạn pháo hoa tuần tra liên hành tinh.”

“Vâng.” Trả lời hắn là âm thanh cứng nhắc của trí não.

“Vui đấy, muốn đánh nhau à?” Người đang nhàm chán tức khắc hưng phấn.

“Đến đây đi!” Cùng với thanh đỏ biểu thị năng lượng tích trữ của tên lửa đạn đạo đang dần đầy, hắn cũng vẽ một nụ cười hung ác.

Đúng lúc này, đèn ***g “cá ông cụ” đối diện bắt đầu dao động lung tung.

“Đang làm trò gì vậy?” Hắn nhíu mày.

“Đây là mật mã Aru, được dạy trong chương trình học từ ba năm trước, Olivia, cậu lại cúp học nữa.” Trí não trung thành giải đáp vấn đề của hắn.

“… Ai mượn mi xen vào! Mau cho ta biết đối diện đang nói gì là được.”

“Bọn họ đang chào cậu.”

“Gì?” Hắn thoáng cái nhăn mày.

***


“Hình như hai chữ ‘xin chào’ viết theo mật mã Aru là thế này đúng không ạ?” Mục Căn đưa nội dung đèn tín hiệu phát ra vào hệ thống mà không chắc lắm, bèn cẩn thận hỏi Eta kế bên.

“Rất chính xác, con đã nắm vững mật mã Aru rồi.” Sau khi xác nhận câu hỏi của Mục Căn, Eta rốt cuộc cảm thấy thiếu cơ thể thật bất tiện: Không cách nào vỗ tay cho tiểu Mục Căn!

“Cám ơn bác Eta.” Cho dù là người thân, được giúp đỡ vẫn nên tỏ lòng biết ơn — Mục Căn cám ơn bác đã giúp mình như thường lệ, kế đó gõ lại câu chào hỏi bằng mật mã Aru lần nữa.

Chỉ dùng đèn tín hiệu chào hỏi thật khó mà biểu đạt lòng cảm kích và xúc động của mình, nếu có thể, Mục Căn rất muốn gõ ra một ký hiệu cảm xúc!

(≧▽≦) ← Phải vầy mới đủ hình dung tâm trạng hiện tại của cậu nha!

Mục Căn gõ liền ba câu “Xin chào!”

Thế là đối phương đáp lại cậu.

“Cút!”

Đọc ý nghĩa mật mã của đối phương, Mục Căn ngớ ra.

Tiếp theo, cậu ngoan ngoãn lăn đi, thân là tay mơ mới vào nghề, cậu lăn rất không thuần thục. Nhưng sau khi đối phương hạ lệnh không lâu, cậu cũng thuận lợi biến khỏi đường bay của người ta.


Rồi sự tình đáng sợ phát sinh —

Ầm!

Mục Căn vừa lăn khỏi vị trí mới rồi một lát, một mảnh thiên thạch đen tuyền bỗng nhiên xông tới từ phía sau cậu, hung hăng đập lên cái bụng to ưỡn ra của Kham Manh Manh.

“Má ơi!” Mục Căn đang ngồi an ổn trong bụng bác Epsilon liền sợ ngây người.

Bị cú va chạm mạnh ảnh hưởng, Olivia bị bắn thẳng khỏi bàn điều khiển cũng sợ ngây người.

“Này, này, này…” Run rẩy phát ra mấy chữ “này” liên tục, hắn bò dậy từ mặt đất mà không thể nào tin nổi.

“Cũng tại cậu không chịu thắt dây an toàn đó.” Trí não một lần nữa càm ràm hắn.

“Im mồm đi!” Olivia trở lại bàn điều khiển, hung tợn nói. Có điều hung tợn xong, hắn vẫn thắt cái dây an toàn mà trước đây chưa từng thắt bao giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui