Tình huống ngày càng hỏng bét.
Rau vân xanh lấy từ chiến đoàn Sói Hoang là số lương thực tiếp tế cuối cùng mà quân đào vong thành Pendra nhận được,
những ngày sau họ chỉ có thể thắt lưng buộc bụng, trông cậy vào dịch dinh dưỡng mang đi lúc xuất phát. Tuy vào thời điểm bận rộn mất ăn mất ngủ, mọi người hay ăn dịch dinh dưỡng cho qua ngày đoạn tháng là việc thường thấy, nhưng dùng dịch dinh dưỡng gần tháng trời như bây giờ đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Huống chi, hôm nay dịch dinh dưỡng của họ cũng không đủ.
Hành tinh Bạch Lộ – đích đến mà Tatalin muốn dẫn mọi người đi – nằm tại tinh hệ Tử Dương Hoa, chọn nơi này cũng do không còn cách nào khác. Thay vì mạo hiểm thử đến những địa phương nổi tiếng khác, hành tinh Bạch Lộ đã biết rõ tọa độ và đường đi hiển nhiên thực tế hơn.
Hiện tại, trong vũ trụ đầy rẫy trộm cướp và dân đào vong, chỗ họ ở quá hẻo lánh, quân đội đế quốc vẫn chưa kịp đổ bộ tới đây. Ấy là suy đoán lạc quan thôi, chỉ sợ ngoại địch đang xâm lấn, quốc gia căn bản không rảnh quan tâm đám dân thường bọn họ.
Trên thực tế, Tatalin cảm thấy tình huống sau càng có khả năng tiếp cận sự thật.
Ban đầu có 400 phi thuyền của nơi khác theo đuôi họ, bị trộm cướp dọa chạy mất 300 chiếc, sau lại lục tục có thêm vài chiếc. Cuối cùng, số lượng bình quân nói ít cũng sơ sơ ngàn chiếc.
Những phi thuyền này chỉ theo sau quân đào vong Pendra một đoạn, có lẽ họ cho rằng đội thuyền nom cực trâu bò này sẽ tới nơi nào tuyệt vời lắm, song thời gian dần trôi, họ phát hiện càng đi càng hẻo lánh.
Rốt cuộc có người nhịn hết nổi, bèn liên lạc với đội thuyền Pendra thông qua phương thức điện tín sóng ngắn giữa các phi thuyền, biết mục tiêu của nhóm Tatalin thế mà lại là hành tinh Bạch Lộ, người kia hối hận đến xanh cả ruột!
“Tinh hệ Tử Dương Hoa (tinh hệ của hành tinh Bạch Lộ) là vùng quê mà! Chỗ đó vốn đã sở hữu ít tinh cầu hơn những tinh hệ khác rồi, đã vậy cứ đến tinh cầu nào là nơi ấy cằn cỗi hơn nơi trước. Còn hành tinh Bạch Lộ vốn là tinh cầu học viện, ngoại trừ trường học thì chả có gì sất! Ngay cả quân đội đóng ở đó cũng ít nhất! Nơi thế này không đi được đâu!”
Đối phương tận tình khuyên nhủ rồi khuyên nhủ, hy vọng nhóm Tatalin có thể quay đầu là bờ, tới địa phương “có tiền đồ hơn” cùng họ.
Người nọ còn liệt kê vài tinh cầu có thể làm mục tiêu: Ifatia, tinh cầu đế đô, tổng bộ Quốc vụ viện nằm tại đây, còn có Cung điện của Louis đệ nhất – nơi an toàn nhất đế quốc; Kromo, tinh cầu nông nghiệp đất đai phì nhiêu và hoang vắng, đành rằng cũng hoang vắng, nhưng nhiều thức ăn nha — hiển nhiên, vị này cũng lãnh đủ nỗi khổ đói khát rồi.
Vì hệ thống ngừng hoạt động, tin tức văn minh cấp cao xâm lăng vẫn chưa khuếch tán, mọi người không biết Ifatia đã hết an toàn, nhưng dù biết, ắt hẳn vẫn rất đông dân tị nạn muốn đến đó.
Người này tất nhiên đã thủ sẵn chỗ dựa mới dám liên lạc với Pendra, hắn cung cấp hai bản đồ chỉ dẫn, chính là đường đi đến Ifatia và Kromo mà hắn nói.
Tatalin thoáng ngần ngừ.
Nói thật, trong lòng hắn vẫn muốn đi hành tinh Bạch Lộ hơn, dẫu sao bản đồ trong tay hắn cũng lấy từ cư dân của hành tinh Bạch Lộ, còn người ban nãy thì hắn không quen biết gì, chưa đủ tín nhiệm lẫn nhau.
Song họ hiện tại đều mệt nhoài, còn không ít người bị thương, thức ăn cũng chẳng sung túc, dưới tình huống này mà yêu cầu mọi người đi hành tinh Bạch Lộ xa xôi với mình, họ chưa chắc đã đồng ý.
Cuối cùng, Tatalin nói rõ tình hình hôm nay cho mọi người biết, quả nhiên, hắn vừa thuật lại vụ hai bản đồ, kênh thông tin lập tức nháo nhào hết cả lên.
Một phần nhỏ muốn đi Ifatia, một phần khác thì có hứng thú với Kromo hơn, hai nhóm chẳng ai nhường ai, nên đành giữ nguyên kế hoạch mà đi tiếp. Đương lúc mọi người giơ quân cờ lưỡng lự, thì họ đi qua một tinh cầu.
Bất đồng với những tinh cầu hỗn loạn trước đó, tinh cầu này nom kỷ luật nghiêm ngặt, vô cùng an toàn.
Quan trọng nhất là: Quan chấp chính của tinh cầu cho phép dân ngoại lai đến đây tị nạn.
So với Bạch Lộ, Ifatia và Kromo xa tít mù, Farol gần ngay trước mắt (tên tinh cầu) dĩ nhiên dễ chạm đến hơn.
Gã đàn ông trước đây còn muốn đi Ifatia hoặc Kromo lập tức quyết định đi Farol tị nạn, tuyệt đại đa số người đều chọn giống hắn, dân Pendra cũng không ngoại lệ, mãi tới khi họ nghe được điều kiện gia nhập.
“Cái gì? Phải nộp toàn bộ sản phẩm máy móc mới được vào? Phi thuyền cũng nằm trong phạm vi đó á?”
Chỉ cần thế thôi, nhưng không một người Pendra nào chấp nhận: Đối với thợ thủ công Pendra mà nói, phi thuyền họ chọn khi chạy trốn không chỉ là tác phẩm đáng tự hào nhất, mà còn là phòng làm việc của họ, oánh nhau thua bị bắt tiến cống thì thôi đi, giờ còn bắt họ chủ động dâng phi thuyền vì một vé vào, nhất định không được.
Farol đặc biệt hẹp hòi, biết họ không muốn tiến vào thì một xíu thức ăn cũng chẳng thèm đổi, còn quy định họ không được dừng chân quá một ngày tại tinh vực gần Farol. Chiều hôm ấy, đội thuyền Pendra rồng rắn rời đi.
Lần này, đằng sau họ không còn “cái đuôi” nữa, đa số người đều chọn bỏ phi thuyền để được lưu lại Farol.
Nhưng trải qua chuyện này, những người dân Pendra vốn còn muốn đi tinh cầu khác cũng không lên tiếng nữa.
Trong một vũ trụ đang vô cùng loạn lạc, Farol như một cục nam châm hấp dẫn lưu dân trong phạm vi mấy ngàn năm ánh sáng tiến đến chỗ họ. Thời điểm đủ loại phi thuyền lũ lượt ùa về Farol, 1600 phi thuyền Pendra lại trôi ngược dòng, đâm đầu vào sâu trong tinh vân.
*tinh vân (mây sao): là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành một ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao
Tất cả những người từng gặp đội thuyền này cũng vì vậy mà nhớ kỹ cái tên “hành tinh Bạch Lộ”.
Dân Pendra lại bay qua hai tinh hệ nữa, lúc đến tinh hệ thứ hai, họ gặp một nhóm nạn dân mới trốn chạy từ khu vực gần Ifatia, thế mới biết đế đô Ifatia đã bị văn minh cấp cao chiếm lĩnh. Hàng đống người trợn mắt há mồm, không khỏi thấy may mắn: Hên mà không đi Ifatia.
“Kromo cũng náo loạn lắm, ở đó tuy ít người nhưng đông người máy, giờ bị người máy nông dụng chiếm đóng luôn rồi.”
Biết tin tức thứ hai, họ càng thấy may mắn.
Song họ chưa tận hưởng cảm giác may mắn được bao lâu, thì gặp ngay chuyện đã nghèo còn mắc cái eo, đại sư Kenda bệnh nặng.
Người phát hiện là người máy trợ lý John của ông ← Bấy giờ Tatalin mới biết ông vậy mà mang người máy nhà mình theo.
Ông cụ đã bị cảm vài ngày, nhưng lại cắn răng chịu đựng không nói với ai, Tatalin đoán là ông sợ người ta phát hiện người máy kia nên mới gắng gượng. Rốt cuộc, đại sư Kenda vẫn chịu không nổi mà ngất xỉu, người máy John tức tốc phát tin xin giúp đỡ.
“Giao John cho họ đi, chủ nhân phải đi bệnh viện.” Đối mặt Tatalin và Priestley, John nói ra thỉnh cầu của mình.
“Vớ vẩn! Ta còn lâu mới cần đi tinh cầu khác, ta chỉ muốn đến hành tinh Bạch Lộ thôi, cậu cũng đi theo!” Dù đã suy yếu lắm rồi, đại sư Kenda vẫn quát tháo bắt người máy nhà mình im lặng.
Dòm dòm đại sư Kenda, rồi lại nhìn John, Tatalin chỉ thấy nhức hết cả não: Còn một chuyện mà họ chắc vẫn chưa biết.
Giấy thông hành có quyền hạn cao nhất đế quốc từng thuộc về dân Pendra, họ không cần giải quyết bất kỳ thủ tục thị thực nào cũng có thể đi khắp nơi nơi.
Nhưng đó là chuyện dĩ vãng rồi.
Sau một thời gian hỗn loạn, ngày càng nhiều tinh cầu khôi phục lại ổn định. Những tinh cầu này chịu tiếp nhận lưu dân, nhưng lại đặt ra yêu cầu cực cao với người được vào, chi tiết của yêu cầu có khả năng khác nhau, riêng có một điều hoàn toàn giống nhau. Đáng ngạc nhiên là trong quy định tư cách với dân tị nạn của mỗi tinh cầu lại có thêm một điều: Từ chối nhận người Pendra.
Tin tức người máy Pendra bạo động chung quy vẫn lan truyền ra ngoài.
Đi hay không là một chuyện, người ta có cho ông vào hay không lại là chuyện khác!
Biết yêu cầu ấy, dân Pendra vừa tức vừa buồn cười, nhưng suy cho cùng vẫn hơi sợ: Hiện tai họ một lòng hướng về hành tinh Bạch Lộ, nhưng hành tinh Bạch Lộ giờ ra sao? Liệu có cự tuyệt dân Pendra tiến vào? Hay đòi họ phải nộp tất sản phẩm máy móc không?
Cơ mà, họ chẳng còn đường lui nữa rồi.
Sau sáu mươi ngày đào vong, phi thuyền của người Pendra rốt cuộc chạy vào tinh hệ Tử Dương Hoa, điểm cắt vào của họ rất chuẩn, vừa khéo dừng tại tinh vực gần hành tinh Bạch Lộ.
“Xin chào, chúng tôi là dân tị nạn đến từ Pendra, tổng cộng có 1611 phi thuyền, 2003 người. Tôi là Tatalin, nghiên cứu viên cao cấp thuộc phòng máy móc của Viện nghiên cứu, xin được tiến vào hành tinh Bạch Lộ để lánh nạn khẩn cấp.”
Tatalin không hề giấu giếm thân phận mình, gửi đi một đoạn tin sóng ngắn.
Hắn thoáng lưỡng lự, sau lại gửi thêm tin nữa, nội dung lần này càng đơn giản.
“Ps: Tôi là bạn của Mục Căn, cư dân hành tinh Bạch Lộ.” Tatalin còn kèm theo ảnh chụp chung của hai người.
Tatalin không hề có ý gì khác, gửi tin xong còn thấy hành động của mình hơi tức cười: Đối phương đời nào biết Mục Căn là ai? Cũng đâu phải nhân vật tai to mặt lớn gì —
Ngay lúc hắn đang nôn nóng chờ đợi, phía hành tinh Bạch Lộ cũng trả lời:
“Các vị khách đến từ Pendra, chào buổi chiều tốt lành. Hoan nghênh ghé thăm hành tinh Bạch Lộ, tiếp theo hãy lần lượt hạ cánh theo chỉ thị của bến thuyền số ba.”
Không hề gây khó dễ, cũng không nghi ngờ thân phận họ, họ được vào rồi ư!?
Đầu tiên dân Pendra ngớ người cả lũ, ngay tiếp theo, trên kênh công cộng vang lên tiếng hoan hô vang dội.
Kiểm tra những vấn đề cần thiết xong, lập tức có người tới đây thu xếp cho dân tị nạn, đại sư Kenda đang sốt cao nhanh chóng được đưa đi bệnh viện, người khác thì được hỏi muốn ăn trước hay tắm trước, từng nhóm hướng về nơi mình lựa chọn.
Vì đã xơi dịch dinh dưỡng hơn sáu mươi ngày (về sau cả dịch dinh dưỡng cũng chả có mà ăn), Tatalin quả quyết chọn đi ăn.
Thực ra hắn căn bản không ôm hy vọng gì với đồ ăn, các tinh cầu đều cung cấp thức ăn hết sức sơ sài cho dân tị nạn, chỉ là hắn đói quá rồi, dù bây giờ đối phương lấy ra dịch dinh dưỡng khó nuốt đến mấy, hắn cũng có thể xơi ngon lành.
Hoàn cảnh là thế, nên khi nhân viên công tác đưa hộp cơm cho hắn, Tatalin sợ điếng người: Không phải dịch dinh dưỡng, nơi này vậy mà cung cấp thức ăn chế biến!
Trong hộp cơm có một món mặn, hai món rau, một phần trái cây, thậm chí còn có một hộp sữa chua nhỏ!
Tatalin xiên một miếng thịt bỏ vô miệng, mém nữa cảm động phát khóc!
Tươi nguyên, là thịt mới giết!
Tới đúng chỗ rồi — giờ phút này, không chỉ Tatalin, cơ hồ toàn bộ người dân Pendra đều nghĩ vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...