Ngày đầu tiên xảy ra tai nạn, trên đường đâu đâu cũng là xe huyền phù gặp chuyện không may, hầu hết sự cố phát sinh tại khoảnh khắc hệ thống đứt kết nối, về sau chẳng ai dám lái xe nữa, người chết được đưa đi an nghỉ, người bị thương được chuyển tới bệnh viện, trên đường còn rất nhiều thi thể gặp nạn cần xử lý. Cảnh sát phụ trách khu này rõ ràng còn non kinh nghiệm, thấy Mục Căn mà cứ như túm được cọng rơm cứu mạng, dù Mục Căn nhiều lần tỏ vẻ mình không có kinh nghiệm giải quyết vấn đề giao thông mặt đất, song cuối cùng vẫn bị họ giữ lại chỉ huy công tác sau sự cố.
Thanh niên Mục Căn bó tay, ai biểu hôm nay chàng là danh nhân của hành tinh Bạch Lộ làm chi! Cái kiểu mà ra đường mua đồ ăn cũng được người ta nhận ra ý. Nhất là hiện tại khi phương diện chính vụ của cảng vũ trụ Tử Dương Hoa tương đối cởi mở, ai cũng biết Mục Căn trở thành thư ký của trưởng quan hành chính tối cao thuộc cảng vũ trụ, trong lòng dân chúng bình thường, chức vị này khá lợi hại.
Tuy Mục Căn cảm thấy mình còn “cơ sở” lắm, nhưng mỗi người dân gặp cậu đều không nghĩ thế, họ luôn cho rằng hành tinh Bạch Lộ chưa bị bỏ rơi, sinh hoạt vẫn ngập tràn hy vọng. Dưới tình huống Mục Căn chẳng hiểu mô tê chi, dân chúng phụ cận đã được uống thuốc an thần.
Không thể không nói, trong khoảng thời gian này, kế hoạch lăng xê thần tượng thế hệ mới mà Quốc vụ viện nhằm vào Mục Căn đã đạt được thành công đáng kể, ít nhất ai dòm vô Mục Căn cũng nghĩ ngay tới Quốc vụ viện.
Mục Căn:  ̄▽ ̄
Trời biết Mục Căn chẳng qua đang nghỉ phép nên mới không đến cảng vũ trụ cách hành tinh Bạch Lộ năm năm ánh sáng làm việc thôi. Quân đội đóng quân tại tinh cầu phụ thuộc hành tinh Bạch Lộ, mà hệ thống làm việc của Quốc vụ viện lại chọn tại cảng vũ trụ Tử Dương Hoa, nay hệ thống bị đứt, người trên hành tinh Bạch Lộ không ra ngoài được, người ngoài cũng chẳng biết đến được hay không, hành tinh Bạch Lộ hôm nay đúng là rặt một đám già cả yếu ớt.
Vị trí của hành tinh Bạch Lộ rất hẻo lánh, tương tự như Trái Đất cổ xưa hay quăng mấy trường đại học đến chốn thâm sơn cùng cốc, nơi hành tinh Bạch Lộ tọa lạc thực chất cũng là thâm sơn cùng cốc của đế quốc. Song từ khi đế quốc liệt nơi này vô top năm khu học viện quy mô lớn hàng đầu, hành tinh Bạch Lộ mới chiếm được địa vị đặc thù tại đế quốc.
Cũng chính bởi hành tinh Bạch Lộ hoang vu, người trẻ tuổi không tình nguyện làm việc ở đây, nên 80% người thường trú trên hành tinh là học sinh, học giả sinh sống lâu năm, hoặc chủ tiệm có tay nghề, còn một loại khác chính là nhân viên chính phủ bị điều đến làm việc (toàn nhân viên cơ sở cấp thấp, chức vị cao hơn tí đều đi tinh cầu phụ thuộc làm việc), độ tuổi trung bình trên hành tinh Bạch Lộ khá thấp.
Cơ mà, nếu gạt danh hiệu hành tinh học viện sang một bên, chỉ bàn về bản thân hành tinh Bạch Lộ, thì nơi đây thực sự vô cùng cằn cỗi. Không có khoáng sản phong phú, cũng không có đất đai phì nhiêu, cộng thêm vị trí hẻo lánh, cẩn thận ngẫm lại sẽ thấy trên hành tinh Bạch Lộ, ngoại trừ công tác do chính phủ phân phối, quả tình rất khó tay làm hàm nhai.
Giới thiệu ngắn gọn về bối cảnh xuất thân đáng thương của A Bạch (← hành tinh Bạch Lộ) thế thôi, giờ mọi người nghĩ đi, sau khi mất hệ thống, hành tinh Bạch Lộ nằm ngay vùng ven đế quốc sẽ thê thảm tới cỡ nào chớ.
“Nhưng dù thế nào cũng tốt hơn sinh hoạt hồi còn ở hoang tinh nhiều.” Mục Căn lại chẳng nổi giận, chỉ xoa đầu Sigma bên cạnh: “Viên Đá sẽ không sao đâu, cậu ấy ghét nhất là kết nối internet mà.”
Đối với Viên Đá vẫn chưa về nhà, lúc này Mục Căn chỉ đành an ủi mình như vậy.
Hôm nay hệ thống mất kết nối, đường hàng không hỗn loạn, phi thuyền bên ngoài cũng vậy, mà chiến hạm cũng thế, bản thân họ lo cho mình còn chưa xong, dự là tạm thời chẳng hơi đâu tiếp tế cho hành tinh Bạch Lộ. Không rõ đợt hỗn loạn này phải kéo dài bao lâu mới chờ được cứu viện từ bên ngoài, tóm lại chỉ biết âm thầm lo lắng thôi.
Cũng may phố mua bán Aidori vừa đồng thời nhập vào một lượng hàng, lương thực dự trữ của họ vẫn đủ, Mục Căn và các hàng xóm chụm đầu hội ý, quyết định giữ nguyên giá vốn, nhưng đặt ra định mức và số lần mua của mỗi người. Dù sao cũng phải ổn định trước đã, một khi giá hàng rối loạn, lòng người sẽ loạn theo, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn dưới tình huống ấy thì khó kiểm soát lắm.
Ngay sau đó, Mục Căn đến Học viện tổng hợp đế quốc một chuyến, chẹp… Mang theo bánh bao nhà mình và điểm tâm nhà ông Tony đi thăm hỏi ngài khoa trưởng trước, lại mời khoa trưởng cầm theo bánh ngọt đặc chế của ngài ấy đi thăm giáo sư Mục Lan Toa, cuối cùng, buổi trà chiều của họ góp thêm trà quả sinh mệnh của giáo sư Mục Lan Toa. Mục Căn ôm bao lớn bao nhỏ đi theo một đoàn giáo sư tới gõ cửa văn phòng Hiệu trưởng Odd.
Họ cùng thưởng thức một bữa trà chiều vui vẻ.
Mục Căn cũng nói rõ lý do mình đến: Cậu hy vọng trong thời gian này, Hiệu trưởng Odd có thể tăng thêm một khóa thực tiễn cho các học sinh.
“Hiện chúng ta thiếu năng lượng, thức ăn, cách thức liên lạc… Song em nghĩ học viện chúng ta hội tụ toàn những người giàu học vấn nhất đế quốc, mấy vấn đề này đều có thể giải quyết nha, dù vướng vấn đề tài nguyên nên không thể giải quyết rốt ráo, nhưng ít nhất cũng giảm bớt được khả năng phát sinh trong tương lai. Cho nên, em cần Hiệu trưởng Odd giúp đỡ.” Mục Căn nói xong, phát hiện tách trà trước mặt Hiệu trưởng Odd đã cạn, lập tức rót đầy cho hắn.
“Ừm, tôi cho rằng đây là việc nên làm, khoa Gây giống sinh mệnh đề cập đến rất nhiều vấn đề gây giống chủng loài, không chỉ riêng sinh vật lâm nguy, mà còn có thức ăn, bên tôi có thể bố trí các học sinh tiến hành khóa thực tiễn trước tiên.” Hiệu trưởng Odd không nói gì, giáo sư Mục Lan Toa lại chủ động biểu đạt lập trường của mình, hiện cô chẳng những là khoa trưởng khoa Gây giống sinh mệnh, mà còn nằm trong hàng ngũ phó Hiệu trưởng của Học viện tổng hợp.
“Học sinh khoa Ẩm thực chúng tôi tuy không nhiều, nhưng cũng có thể đi căn tin phụ nấu nướng, thời gian tới các học sinh làm việc vất vả, chúng tôi muốn giúp tụi nhỏ được ăn ngon hơn nha ~” Ngài khoa trưởng cười tít mắt, phải đến khi lên tiếng thì cảm giác tồn tại mới miễn cưỡng nhích lên.
Mục Căn nhìn Hiệu trưởng Odd bằng đôi mắt lấp la lấp lánh, Hiệu trưởng Odd ngoảnh mặt đi, nhấp thêm một ngụm trà.
“Không thành vấn đề.”
“Tốt quá! Chân thành cám ơn ạ!” Mục Căn cười, sau đó ăn hết thức ăn cùng mấy vị giáo sư, bấy giờ mới rời khỏi Học viện tổng hợp đế quốc. Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài đàn em nhận ra cậu, Mục Căn cười cười đáp lại từng người. Một mặt chào hỏi, mặt khác còn tiết lộ một ít tình hình hiện thời của hành tinh Bạch Lộ cho họ nghe, sau đó hoan nghênh họ dốc hết sức lực dưới tình thế cho phép.
Nghe nói ngay chiều hôm ấy đã có cán bộ học sinh đi tiên phong kêu gọi toàn thể học sinh hãy cống hiến vì tương lai của hành tinh Bạch Lộ.
Mỗi học sinh đều cam tâm tình nguyện, sắp xếp của nhà trường xem như thuận theo tự nhiên. Tiếp theo, lấy Học viện tổng hợp đế quốc làm trung tâm, vấn đề thức ăn trong phạm vi bức xạ của nó đều được giải quyết. Nghe bảo Học viện Cơ giới đang nghiên cứu đường dây điện thoại cổ đại, nếu vật liệu đầy đủ, chả mấy chốc họ có thể phổ biến điện thoại rộng rãi rồi.
Khi đã đủ thức ăn, mấy hộ gia đình còn có thể dùng chung một điện thoại, nhà nào cũng có ống nghe thông đến nhà Mục Căn, phía Mục Căn có bất kỳ tin tức hoặc sắp xếp nào cũng sẽ thông báo cho mọi người kịp thời. Bất tri bất giác, khu buôn bán quan trọng nhất hành tinh Bạch Lộ ổn định trở lại.
Buộc phải nói rằng, người máy phát huy tác dụng rất lớn trong môi trường giao tiếp.
Chính xác phải nói là bác cả Alpha.
Mục Căn luôn biết bác cả có kỹ xảo đẩy mạnh tiêu thụ đặc biệt, nhưng cậu thật không ngờ bác lại nắm giữ “uy vọng” cao đến vậy giữa đám người máy. Rất nhiều tin tức bên Mục Căn toàn do Alpha thông báo cho người máy phụ cận, sau đó người máy sẽ báo lại với chủ nhân.
Đường dây điện thoại hoàn thành xong, Mục Căn cũng không thể canh giữ bên điện thoại mỗi ngày, nên nhiệm vụ này được Alpha tiếp nhận. Mà có nhà Mục Căn làm mẫu, không ít gia đình cũng cử người máy nhà mình phụ trách liên lạc. Trên thực tế, từ khi mất đi hệ thống, rất nhiều người vì không rõ tình huống mà lâm vào bàng hoàng, sau cùng vẫn nhờ người máy trong nhà báo tin cho biết mới hiểu rõ đủ loại vấn đề của hành tinh Bạch Lộ, biết phải mua thứ gì ở đâu, gặp vấn đề thì tìm ai, gọi điện cho ai… Cứ vậy, chức năng sinh hoạt của người máy tại hành tinh Bạch Lộ lại tăng thêm một.
Thời gian này, Mục Căn còn nghĩ cách xin Hiệu trưởng Odd dẫn mình đi thăm hỏi Học viện Âm nhạc cách Đế tổng gần nhất, ờm… Tuy trong học viện ấy toàn nghệ thuật gia, cơ mà… Mục Căn vẫn quyết định đi thăm.
Giáo sư Mục Lan Toa đặc biệt ủng hộ Mục Căn, phái một đoàn học sinh khoa mình đồng hành cùng cậu.
Ông Tony hỗ trợ hai mươi cái bánh nhỏ, khoa trưởng đại nhân cũng chẳng thoái thác mà trợ giúp bốn mươi cái bánh quy, Học viện Cơ giới còn cho Mục Căn hai máy điện thoại và dây điện thoại tương ứng, cùng một nhân viên lắp đặt lành nghề (← cậu bạn lớp trưởng của khoa Cơ giới  ̄▽ ̄).
Hai mươi bánh ngọt nhỏ và bốn mươi cái bánh quy bị ngài Hiệu trưởng của Học viện Âm nhạc đế quốc hùng hùng hổ hổ tiêu diệt hơn nửa.
Trong khi khu vực hưởng bức xạ từ Đế tổng hân hoan tiến hành kiến thiết phục cổ, thì Học viện Âm nhạc đế quốc trải qua những ngày không hề dễ chịu, nhưng nghe nói dạo này đúng là sáng tác được hàng loạt tác phẩm tuyệt vời.
Phải cái mọi người chẳng được ăn bữa nào tử tế.
Ăn xong bánh ngọt và bánh quy, Hiệu trưởng Học viện Âm nhạc đế quốc chẳng phân vân lấy một giây, lập tức chấp thuận đề nghị của Mục Căn. Vì vậy, những ngày kế tiếp, nhóm nghệ thuật gia tương lai cũng bắt đầu làm ruộng, là làm-ruộng-thiệt-trăm-phần-trăm đó. Lý luận máy móc phức tạp quá, họ căn bản không hiểu, lớp trưởng khoa Cơ giới của Đế tổng đành phải một mình bắt tay kiến thiết, nhưng hắn tựa hồ cũng chẳng làm không công, mấy ngày gần đây sau lưng hắn mọc thêm một hàng người!
Cứ thế, Mục Căn lập kế hoạch lấy học viện làm đơn vị phổ biến điện thoại. Rất nhiều người mất liên lạc với gia đình trong sự cố lần này, với mỗi máy điện thoại được phổ biến, Mục Căn luôn dặn người ta truyền bá danh sách người mất liên lạc, tên Viên Đá cũng có trong danh sách. Không ít gia đình nhờ vậy mà đoàn tụ, tên Mục Căn cũng ngày càng nổi danh.
“Cậu trai Mục Căn này thật quá thông minh, cách cậu ta xử lý mọi việc tuyệt không phức tạp, nhưng ngay từ đầu đã dùng đúng biện pháp.” Sau vụ việc, khá đông người biết đến chiến tích của Mục Căn tại hành tinh Bạch Lộ, và họ nói thế này:
“Kết cấu nhân khẩu ở hành tinh Bạch Lộ hết sức đơn giản, trong đó học sinh chiếm tỷ lệ lớn nhất, nếu tình hình trở nên lộn xộn, nhóm người này cũng dễ nảy sinh bạo loạn nhất. Mà ngay từ giai đoạn đầu, họ đã luôn tuyệt đối phục tùng một lãnh đạo, đó là Hiệu trưởng các học viện. Mượn nhóm Hiệu trưởng kiểm soát cộng đồng học sinh, từ phố mua bán Aidori bao phủ toàn bộ nhân công chủ yếu của hành tinh Bạch Lộ, cuối cùng dùng phương thức liên lạc độc nhất lúc ấy là điện thoại để nắm giữ hết thảy ngành công chức của tinh cầu, cậu ta áp dụng biện pháp trông có vẻ dân chủ nhằm thực hiện mục đích lãnh đạo chuyên quyền.”
Nhưng không thể phủ nhận, dù về sau nhìn lại thấy thủ đoạn ấy rất đơn giản, song khi đó người có thể làm được chuyện này, hoặc sẵn lòng làm chuyện này chỉ có một người, đó chính là Mục Căn.
Thời đại tạo nên cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...