Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

"Đại sư huynh, ngày mai Đại La thịnh hội sẽ mở ra, chưởng giáo bảo ngài tiến về Đại La Cung, chuẩn bị một phen."

Ngoài cửa, cũng không biết là thanh âm của đệ tử nào vang lên.

Ở trong phòng, Lục Trường Sinh cau mày, viết đan phương.

Bất quá cái gọi là đan phương này, hoàn toàn là do Lục Trường Sinh viết bừa ra.

Viết đan phương không phải một chuyện rất khó, bởi vì dược liệu phân theo ngũ hành, phối hợp ổn thỏa, thì đó chính là một loại đan phương, mà nếu như muốn luyện chế ra đan phương không giống bình thường, thì chỉ cần tiến hành thay đổi những điểm mấu chốt.

Cho nên ngắn ngủi không đến mười ngày, Lục Trường Sinh đã viết ra được mười mấy loại đan phương khác biệt.

Về phần có hiệu quả hay không thì không người nào biết rồi, dù sao còn chưa chính thức bắt đầu luyện.


"Đại sư huynh!"

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, làm cho Lục Trường Sinh lấy lại tinh thần.

"Ân."

Nhàn nhạt đáp lại một chữ, Lục Trường Sinh liền đứng dậy, giãn gân cốt một phen, sau đó trực tiếp đi thẳng tới ngoài cửa.

Đệ tử ở ngoài cửa, cung kính vô cùng đứng ở đấy, sau khi Lục Trường Sinh đi tới, hắn mới khẽ ngẩng đầu, ngay sau đó lộ ra thần sắc kinh động như gặp tiên nhân.

Hiển nhiên lại là một nam nhân nông cạn.

Đại La Cung tọa lạc tại vùng đất trung ương của Đại La Thánh Địa, Hồng phong cũng cách Đại La Cung không quá rất xa, nhưng cũng phải chừng mấy chục dặm, cho nên tự nhiên phải dùng pháp khí làm phương tiện giao thông, ví dụ như phi kiếm.

Bất quá tông môn đã an bài cho Lục Trường Sinh một loại phương tiện giao thông riêng, không phải phi kiếm, mà là thuyền ngọc, so với phi kiếm thì cao hơn một cái cấp bậc.

Đi đến thuyền ngọc, rất nhanh kiện pháp khí này bay lên không trung, không có tạp âm cũng không gây ô nhiễm, tốc độ cực nhanh, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy quá nhanh, ở trong thuyền ngọc có gắn trận pháp, ngăn cản gió thổi vào, lúc phi hành bình ổn vô cùng, làm cho người ta có thể an tâm ngắm cảnh.

Từ trên thuyền ngọc nhìn xuống.

Đại La Thánh Địa khí khái huy hoàng, quỳnh lâu ngọc vũ, tử điện kim khuyết, các ngọn núi nổi lên bốn phía, như là bàn cờ, cỏ cây um tùm tươi tốt, lộ ra khí chất thánh địa tiên gia.

Tùy tiện chọn một chỗ, cũng có thể được bình chọn là khu vực mười tốt, thích hợp dưỡng lão cũng thích hợp dưỡng sinh.


Mà nếu nói về khí phái, vậy hoành tráng nhất tự nhiên phải thuộc về Đại La Cung.

Đại La Cung không phải một tòa điện đường, mà là một nhóm gồm mấy trăm tòa điện đường kết hợp lại, mỗi một miếng ngói đều dùng tài liệu quý hiếm là Ngũ Sắc Lưu Ly, ở dưới ánh mặt trời lấp lóe ánh sáng năm màu, tiên hạc bay múa, cầu vồng nổi lên xung quanh, đồng thời còn có tiếng tụng kinh cổ xưa, người ngoài nhìn vào phải ngả mũ than thở một câu bất phàm.

Ngẩng đầu nhìn lên, cho dù không học tập Vọng Khí thuật, cũng có thể nhìn thấy tử khí bên trên Đại La Cung, điều này đại biểu cho đại khí vận vô thượng.

(vọng khí thuật:phép nhìn khí, tử khí:khí màu tím chứ không phải khí chết @@, đại khí vận:vận may lớn)

Một trong thập đại thánh địa, quả nhiên danh bất hư truyền.

Bất quá, giờ này khắc này, Đại La Cung xuất hiện rất nhiều thân ảnh, chạy đông chạy tây, các nơi giăng đèn kết hoa, lộ ra mười phần náo nhiệt.

Ngày mai chính là Đại La thịnh hội, cũng bởi vì thế, cả môn phái đều sinh động hẳn lên.

"Lần Đại La thịnh hội này có mời người ngoài tới không?"

Bên trên thuyền ngọc, Lục Trường Sinh mở miệng, hỏi thăm đệ tử trẻ tuổi sau lưng.


Vị đệ tử kia sửng sốt một hồi, tựa hồ là không nghĩ tới Lục Trường Sinh sẽ chủ động bắt chuyện với hắn, làm hắn có chút không biết làm sao, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần nói: "Hồi bẩm Đại sư huynh, lần Đại La thịnh hội này chủ yếu là sắc phong sư huynh làm Đại sư huynh, vì vậy nên không phát thiếp mời rộng rãi."

"Không mời người ngoài?"

Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày, nhưng lại không nói lời nào.

Chỉ là ở trong lòng không khỏi suy tư.

Cái kịch bản này có vẻ không thích hợp a.

Theo lý thuyết thì mình được sắc phong làm Đại sư huynh, hẳn là phải mời khắp chính đạo thiên hạ tới cùng nhau chứng kiến, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi giống như mình vậy.

Đến lúc đó dựa theo kịch bản, trong số đó sẽ có mấy thiên kiêu mắt cao hơn trán nhảy ra, dùng ngôn ngữ để nhục nhã mình, lúc này hệ thống trong cơ thể mình hẳn là lập tức kích hoạt, cho dù không phải hệ thống, hẳn cũng phải là một lão gia gia, dù thế nào thì cũng tốt hơn là thường thường không có gì lạ như bây giờ a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui