Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Ngày hôm sau, Philomel dậy muộn, ăn sáng với nữ Bá tước Deles và tận hưởng thời gian rảnh rỗi của mình.

Vì nàng không còn là Công chúa nữa nên nàng không có lịch trình nào khác, chứ đừng nói đến các lớp học của người kế nhiệm.

Tuy nhiên, thời gian yên bình đã bị phá vỡ bởi những tiếng la hét từ bên ngoài.

"Đi ra! Ngươi là thứ thô tục!"

Khi Philomel mở cửa và bước ra ngoài, bỗng một khuôn mặt mà rất lâu rồi nàng mới nhìn thấy sau 7 năm hiện ra.

"Bảo mẫu."

"Ồ, cuối cùng ngươi đã xuất hiện."

"Bảo mẫu, làm ơn dừng lại!"

Bảo mẫu đang thở khò khè trước căn phòng của Philomel và Ellencia đang cố gắng ngăn bà lại.

"Sao ngươi dám ở đây trong khi Công chúa vẫn đang lang thang chứ?"

Người bảo mẫu hét lên, đảo mắt.

"Ta không biết Hoàng đế có thể bị ngươi dụ dỗ như thế nào nhưng ta sẽ không bị đánh bại. Nếu ngươi có nhiều lương tâm như thế này, hãy rời khỏi nơi này!"

Khi nàng nghe từ Ellencia rằng bảo mẫu của nàng ta đang ở trong Cung điện Hoàng gia, nàng đã nghĩ đến tình huống này sẽ xảy ra.

Philomel nhìn người bảo mẫu với vẻ mặt thông cảm.

"Tôi sẽ rời đi ngay cả khi người bảo mẫu không nói chuyện này với tôi. Vậy tại sao bà không ngừng ồn ào và quay lại theo cách của mình nhỉ? Mọi người đều có mắt nhìn đấy."

Các cận thần xung quanh họ quan sát bầu không khí với những khuôn mặt căng thẳng.

Nhìn thấy tất cả các vấn đề ở bảo mẫu của Công chúa và nàng Công chúa giả, dường như họ không thể nhanh chóng can thiệp.

"Bây giờ, ta đã nhìn thấy nó, nó trông giống như mẹ của nó vậy! Vì ngươi và mẹ của ngươi, Công chúa Ellencia tội nghiệp của chúng ta đã sống mà không nhìn thấy khuôn mặt của cha nàng cho đến bây giờ! Ngươi có biết không?"

"Dừng lại đi vì ta ổn!"

Ellencia nắm tay bảo mẫu của nàng ta và cố gắng ngăn cản bà nhưng điều đó không giúp được gì nhiều cho nàng.

"Đây là sự thiếu tôn trọng gì chứ? Tôi không thể dừng lại ngay bây giờ!"

"Bà nên ra ngoài rồi!"

Nữ Bá tước Deles, với tính cách vốn có của mình, không phù hợp đấu với người bảo mẫu kia.

Philomel thở dài.

Mặc dù, nàng ghét bà nhưng người bảo mẫu là người chăm sóc chính của nàng trong phần lớn thời thơ ấu của Philomel.

Nhìn thấy một người như vậy công khai thù địch khiến nàng không thoải mái.

Bất cứ nơi nào mình đi, sự hiện diện của mình chỉ là gây rắc rối?

Khi tâm trạng của Philomel lắng xuống, đột nhiên cơ thể của người bảo mẫu nghiêng ngả.

"Bà làm gì đó?"

Bà trông như thể bị ai đó đã đẩy ngã ra vậy.

"Rất đau a!"

Người bảo mẫu lúc này đã nằm dài trên sàn nhà, hét lên và vật lộn.


"Ngươi đã đẩy ta! Ồ, đó là vòng eo của ta! Mọi người mau bắt lấy!"

"Bà....đang làm gì vậy?"

Mọi người xung quanh nàng, bao gồm cả Philomel, liền rời bỏ người bảo mẫu.

"Ngươi đã đẩy ta!"

"Ai? Tôi?"

Khi người bảo mẫu chỉ tay vào Philomel, nàng hoang mang hỏi.

"Đừng quá yêu bản thân và cố tìm cách bắt một người sống! Chúng tôi đã thấy tất cả."

Khi nữ Bá tước Deles tiến lên để nói thay cho Philomel, những người khác gật đầu.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng người bảo mẫu tự ngã quỵ.

Ngoại trừ Ellencia, không ai chạm vào cơ thể bà.

"Nó không thể được! Ai đó đã đẩy tôi...Công chúa có nhìn thấy nó không?"

Người bảo mẫu hỏi với hy vọng nhưng Ellencia cũng lắc đầu.

"Thay vào đó, hãy đứng dậy luôn đi. Thật xấu hổ, đây là kiểu xấc xược gì vậy?"

Ellencia, với vẻ mặt lạnh lùng của mình, nắm lấy cánh tay của người bảo mẫu và cố gắng nâng bà lên. Người bảo mẫu vẫn lẩm bẩm về sự không công bằng nhưng khi Ellencia không đứng về phía bà, bà đã bất lực.

"Tôi không thể. Tôi không thể đứng dậy vì tôi bị bong gân lưng."

Người bảo mẫu, người đã rên rỉ được một lúc, lẩm bẩm một cách bất lực.

Đau lưng là căn bệnh mãn tính của bà.

Cuối cùng, bốn người hầu đã nắm lấy tay chân của người bảo mẫu và nâng bà như một kiện hành lý.

Ngay cả khi ai đó cố gắng bế bà, người bảo mẫu vẫn quá nặng và nếu bà cố gắng chạm vào eo dù chỉ một chút, bà sẽ phàn nàn rằng mình sẽ bị ốm.

Vì vậy, bà không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.

"Ồ, đau quá! Nó đau! Di chuyển nó một cách thật nhẹ nhàng!"

Mặc dù vậy, những tiếng la hét vẫn vang lên không ngừng trong các hành lang của Cung điện Hoàng gia.

"Meo!"

Một tiếng kêu vang từ phía sau.

Nàng quay lại và nhìn thấy chú mèo lông bạc đang kéo dài người một cách thỏa mãn ở sau.

Philomel nhìn chú mèo một lúc trong tâm trạng kỳ lạ, sau đó, nàng quay đi.

"Công chúa Ellencia."

Nàng gọi Ellencia, người sắp theo bước chân của người bảo mẫu.

Nàng có điều gì đó để nói với Ellencia.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Tôi không biết điều đó nghe như thế nào nhưng tôi hy vọng cô hãy tránh xa người bảo mẫu. Bà ta là người mà tôi đã ở cùng khi tôi còn là một đứa trẻ..."

"Philomel."


Ellencia nói với giọng khá trầm.

"Đừng nói xấu người bảo mẫu. Tôi sẽ xin lỗi vì hôm nay. Tôi nghĩ đã có một sự hiểu lầm ở đây. Nhưng bà ấy là một người bảo mẫu tốt."

"Không. Bà ta không phải là một người bảo mẫu tốt."

"Dừng lại. Bà ấy chỉ không muốn nói những điều tồi tệ ở một nơi không có bữa tiệc nào. Điều đó là không đúng."

Nàng không nói nên lời.

Nàng chỉ cố gắng đưa ra lời khuyên nhưng nghe những lời của Ellencia khiến nàng cảm thấy như mình mới là kẻ tạo ra tin đồn.

"Công chúa, bảo mẫu..."

"Tôi cũng sẽ đi thôi. Tôi đoán tôi cũng phải an ủi người bảo mẫu sau tai nạn của bà ấy."

"Ồ."

Ellencia ngừng nói.

"Nhân tiện, cô đã quyết định nói về việc sẽ ở lại của mình như thế nào? Cô đã chấp nhận nó chưa?"

"Tôi chưa thể đưa ra câu trả lời cho Hoàng đế."

"Cô nghĩ sao, Philomel?"

"Cảm ơn vì lời đề nghị nhưng tôi nghĩ nó quá nhiều đối với tôi."

Ellencia mỉm cười nhẹ nhàng.

"Hãy xem xét nó một cách tích cực. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta trở thành chị em. Nếu chúng ta ở lại đây, ngày Philomel và bảo mẫu sẽ làm sáng tỏ những hiểu lầm của họ về nhau cũng đến."

Nói xong, Ellencia lặng lẽ rời đi.

"Sự hiểu lầm?"

Nó không buồn cười nhưng thay vào đó nàng đã cười.

Ít nhất nàng biết một người bảo mẫu như thế nào sẽ tốt hơn là bản thân Ellencia gấp trăm lần. Tuy nhiên, Ellencia dường như rất tin tưởng vào người bảo mẫu của mình, người mà nàng ta chỉ mới gặp được vài ngày.

"Nàng ta đã bị bảo mẫu nướng và luộc chưa?"

"Tiểu thư Philomel!"

Vào thời điểm đó, Bá tước Pollan, người đã nghe về tình hình từ những người hầu, vội vã chạy đến.

"Cái quái gì thế này...?"

"Bá tước đã nghĩ gì khi đưa một người phụ nữ như vậy vào Cung điện một lần nữa? Bà ấy không nên làm điều đó khi xem xét những gì mình đã làm!"

Khi Nữ bá tước Deles phản kháng mạnh mẽ, Pollan đã bối rối và hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Sau một lúc, Pollan, người đã nghe thấy mọi chi tiết, cúi đầu thật sâu trước Philomel và nữ Bá tước.

"Tôi rất xin lỗi! Tôi nghĩ rằng tôi nên bị mắng và xem xét bản thân mình một chút...Tất cả trách nhiệm của tôi là đưa ra quyết định sai lầm."

"Bà có định đi theo họ không?"

"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ đi cùng Người ngay bây giờ."


Philomel đã ngăn nữ Bá tước Deles không trở lại phòng của mình và nàng đi cùng Pollan đến nơi ở của Ellencia.

Nữ bá tước Deles đã miễn cưỡng theo cùng Philomel nhưng bà không phản đối.

Người bảo mẫu không bao giờ là người ngã xuống. Đặc biệt là nếu Ellencia không ôm lấy và quay mình lại.

Bà không có ý rằng Philomel sẽ làm gì phản bác nhưng tốt hơn là nàng nên ngồi yên và nghịch các ngón tay của mình.

Khi nàng đến nơi ở của Ellencia, những người hầu của nàng ta đã thông báo với nàng rằng bảo mẫu của nàng ta đang được chăm sóc trong phòng của Công chúa.

Người bảo mẫu đang nằm trên chiếc giường sang trọng của Công chúa và Ellencia đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

Thật tốt bụng khi đối tốt với một trong những cấp dưới của mình khi ngay cả với giường của chính nàng ta cũng được cho phép dùng.

Philomel ở phía sau nàng ta một bước và Bá tước bước trước mặt họ để thông báo việc sa thải và trục xuất người bảo mẫu.

"Nó quá nhiều rồi! Công chúa sẽ thế nào khi để bà già yếu đuối này bị đuổi ra? Nó không khác gì bảo tôi hãy ra ngoài và đi chết!"

"Bà nên tỉnh táo khi tôi cho bà một cơ hội khác. Nếu tôi nói với Hoàng đế về hành vi không đứng đắn mà bà đã phạm phải ngày hôm nay, cuối cùng, bà sẽ nhận thấy điều đó."

"Bệ hạ không thể, tôi đã là bảo mẫu của Hoàng hậu..."

"Chúng ta có nên kiểm tra ngay bây giờ không? Chúng ta có thể đi và báo cáo ngay lập tức."

Khi Bá tước Pollan bướng bỉnh đi ra ngoài, người bảo mẫu, không nói nên lời và chỉ lầm bầm.

"Đừng quên xin lỗi tiểu thư Philomel."

"Nhưng..."

"Ừm."

Người bảo mẫu thì thầm.

"Xin....lỗi. Tôi đã sai."

Tình hình dường như đã kết thúc như vậy nhưng một cuộc phục kích đã xuất hiện.

"Tôi cảm thấy rất tiếc cho người bảo mẫu."

Ellencia đang khóc khi nàng ta vuốt bàn tay nhăn nheo của người bảo mẫu.

"Người bảo mẫu tự làm đau lưng bà ấy và bà không thể di chuyển chút nào. Làm thế nào bà ấy có thể ra khỏi Cung điện?"

"Ha, nhưng chỉ bằng cách không yêu cầu bất kỳ tội ác nào khác..."

"Bá tước không có lòng thương xót sao? Hãy để bà ấy ở lại đây ít nhất cho đến khi lưng của người bảo mẫu lành lại."

"Công chúa, đó là tất cả đối với tôi...Làm sao Người có thể sống trong một thế giới khắc nghiệt khi Người rất tốt bụng."

Người bảo mẫu đã sụt sùi và nắm chặt tay Ellencia bằng cả hai tay.

Nhìn thấy Ellencia như vậy, những người hầu của nàng cũng rất vui mừng.

Ngoại trừ Philomel và Bá tước Pollan, một làn sóng cảm xúc đã tràn qua căn phòng.

"Philomel."

Ellencia đứng dậy khỏi ghế và đối mặt với Philomel.

"Nếu cô lo lắng rằng cha sẽ tức giận, tôi chắc chắn sẽ nói với ông. Vậy cô có thể tha thứ cho bảo mẫu không? Người bảo mẫu cũng đang suy ngẫm về bản thân như thế này."

Bằng cách gọi tên Philomel, không phải Bá tước Pollan, chủ đề về sự ra đi của bảo mẫu đã được đổi thành Philomel.

Trả lời thay cho Philomel, Bá tước Pollan đã bước vào.

"Cho dù hoàn cảnh có tồi tệ đến đâu, nó sẽ không xảy ra."

"Nhưng người bị bảo mẫu làm hại là Philomel, vì vậy, hãy lùi lại, Bá tước."

Đột nhiên, giọng điệu của Ellencia thay đổi thành giọng ra lệnh.

Và sau đó nàng ta quay sang Philomel.


"Nếu mình từ chối ở đây, mình có phải là người duy nhất đang vật lộn để đuổi bà già vô gia cư kia không?"

Dù sao thì đó cũng là một nơi mà mình sẽ rời đi sớm.

Danh tiếng của chính nàng là tốt nhưng từ bỏ danh tiếng của bản thân dường như không đạt được mục tiêu mong muốn của nàng.

Nếu Ellencia đưa điều này đến Eustis, rất có thể ông sẽ đứng về phía con gái ruột của mình.

Chỉ có Philomel sẽ trở thành một người xấu và người bảo mẫu vẫn còn nguyên vẹn trong Cung điện Hoàng gia.

Philomel, chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, liền đã mở miệng.

"Được rồi. Làm như Công chúa đã nói."

"Thật sao?"

"Nếu người bảo mẫu hứa rằng một khi lưng của bà ta khỏe lại thì sẽ rời đi ngay lập tức. Tôi sẽ không phản đối."

Philomel giơ ngón trỏ lên.

"Bảo mẫu, khi tôi khoảng tám tuổi, tôi đã ngã xuống bậc thang và bị gãy chân, phải không?"

"Đúng vậy? Ồ, điều đó đã xảy ra."

Khi chủ đề thay đổi đột ngột, người bảo mẫu đã thể hiện vẻ mặt mờ nhạt như thể đang tìm kiếm ký ức của mình.

"Bà có nhớ khi bà chăm sóc tôi trong suốt hai mươi bốn giờ khi tôi bị bó bột không?"

"Tất nhiên rồi! Vào thời điểm đó, tôi cũng xúc và cho Công chúa ăn. Rồi tôi còn bế nàng ấy theo khi chúng tôi di chuyển."

Đôi mắt của người bảo mẫu tràn ngập sự ngây ngất khi nhớ lại những ký ức của mình.

Đối với bảo mẫu, đó hẳn là thời kỳ hoàng kim của cuộc đời mình khi bà sử dụng quyền lực của mình với tư cách là người bảo vệ Công chúa của mình.

"Thật tuyệt khi có một người bảo mẫu bên cạnh để hỗ trợ mình khi nàng bị ốm."

Tất nhiên, đó là một lời nói dối trắng trợn.

Đó là một khoảng thời gian tồi tệ đối với Philomel vì nàng liên tục tiếp xúc với sự cằn nhằn và lan man của bảo mẫu.

"Nhưng..."

Philomel mỉm cười rạng rỡ và nói thêm.

"Vậy, tại sao chúng ta không giúp Công chúa theo cách tương tự?"

"Công chúa Ellencia.....?"

"Lần này, vì người bệnh lại là người bảo mẫu. Người bảo mẫu có thể nằm trên giường nhưng bà vẫn có thể làm rất nhiều. Bà không cần phải dùng đến bản thân miễn là bà chỉ dạy bằng lời nói."

Sau đó, người bảo mẫu gật đầu với sự tự tin của mình.

"Đúng vậy. Mẹ của Công chúa, Isabella, cũng lớn lên và nhận được những lời dạy của tôi. Tôi không biết rằng tiểu thư Philomel sẽ hiểu rất rõ công việc khó khăn của tôi và tìm cách trốn thoát."

"Để ý đi vì sẽ dọn giường mỗi ngày đó. Làm thế nào về việc sẽ sinh hoạt ở trong căn phòng này cùng với việc sẽ chăm sóc Công chúa tốt như bà đã làm khi ngủ ở bên cạnh nhé?"

Lưu ý của người dịch:

Làm thế nào để nói về điều này nhỉ?

Ellencia thật là...

Tôi sẽ không nói ngu ngốc nhưng cô gái à, ít nhất hãy lắng nghe những gì mà một người đã hiểu về bảo mẫu nói về bà ta đi.

- ------------------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui