"Ngay bây giờ, việc phục vụ cho Điện hạ là ưu tiên hàng đầu, vì vậy, tôi sẽ rời đi."
Mọi người nín thở trước ánh mắt của vị Tiểu Công tước, người đã sớm quay lại.
Khuôn mặt thân thiện của trước đó giờ đã biến mất, chỉ còn lại một biểu cảm vô tình đến kỳ lạ.
"Ngươi sẽ phải giải thích rõ ràng tại sao điều này lại xảy ra. Ta đã để lại một số hiệp sĩ của Avrydon, vì vậy, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy."
Áp lực từ một cậu nhóc chỉ mới mười bảy tuổi duy nhất khiến họ thấy phải ớn lạnh.
"Nasar, đợi một chút."
"Vâng."
Khi Công chúa bước tới, Tiểu Công tước ngay lập tức trở về khuôn mặt dịu dàng của mình như thể anh chưa bao giờ làm như vậy.
Công chúa đứng trước vị Hiệp sĩ, người đã đi rất xa trước khi Nasar đến.
"Đây được rồi."
Một cánh tay thon trắng duỗi ra.
"Vâng, vâng...?"
Người đàn ông đã được chiêm ngưỡng trước mặt cảnh vị Công chúa nói lắp.
Không chỉ là thủ lĩnh mà cả các thành viên của phái đoàn này cũng sớm nhận ra rằng người phụ nữ này vẫn là một vị Công chúa.
"Họ nói rằng họ sẽ làm gãy chân tay ta nếu ta đây là một vị Công chúa giả mạo. Ta đang cho anh một cơ hội đặc biệt, vì vậy, hãy làm như anh đã nói."
"T-tôi... sao tôi dám..."
"Tại sao anh lại không thể? Có vẻ giờ anh đã nói dối ta nhanh hơn rồi đó."
"Nó không phải như vậy - tôi đã nhầm vào thời điểm đó..."
Người đàn ông vô lực mà ngã sấp mặt và gục đầu xuống sàn.
"Tôi đã phạm một tội trọng là chống lại Công chúa! Xin hãy tha mạng cho tôi, tha mạng cho gia đình tôi! "
Anh ta không hề hay biết, một người đàn ông phạm tội có thể sẽ hủy hoại gia đình nên anh ta đã cầu xin.
"Tất cả là lỗi của tôi với tư cách là người phụ trách! Làm ơn giết tôi đi!"
"Giết tôi đi!"
Khi vị đội trưởng quỳ xuống, các thành viên khác cũng vội vã quỳ xuống theo.
"Cho dù đó có phải là một Công chúa giả hay không, việc trừng phạt những tù nhân chưa tự mình xét xử là một tội ác. Anh không thể ngăn chặn tội ác của ai đó nhưng anh đã đồng ý và làm đúng chức trách. Mặc dù vậy, các anh có phải là người bảo vệ bảo vệ Belerov không?"
Theo lý thì phải bị la mắng, tất cả mười cái miệng đều không có gì để nói.
Công chúa, người liếc nhìn họ, tiếp theo đứng trước phòng giam.
Khu nàng bước vào là khu vực ngay bên cạnh nó.
"Anh."
Theo chân của Công chúa, nhóm tội phạm chia làm hai ngay lập tức.
Bóng dáng của người trốn đằng sau họ đã dần được tiết lộ.
Chính là người đàn ông đã nói những điều thô tục nhất với Philomel.
"Anh có phải muốn lăn lộn trên giường với tôi không?"
Không giống như đoàn Hiệp sĩ, người đàn ông không thể phát ra âm thanh và còn đang run rẩy.
'"Thậm chí không đáng để tranh cãi."
Philomel nhìn xuống người đàn ông.
Đó là một kiểu thực sự đáng thương.
Hắn ta tự hào thốt ra những lời xúc phạm nàng nhưng thậm chí không thể thốt ra những lời cầu xin sự tha thứ.
Không muốn nhìn hắn ta nữa, nàng đi xuống hành lang để ra ngoài.
Khi hình ảnh của Công chúa biến mất, những người cố gắng lấy lại hơi thở lại lần nữa đóng băng.
"..."
Đó là bởi vì Tiểu Công tước với thanh kiếm đã toát lên sát khí muốn giết người.
Anh nhìn chằm chằm vào lồng với vẻ mặt khuất một nửa.
"Này!"
Kẻ tội nhân giết là người bắt đầu trò chơi và cuối cùng giờ thì hắn lại vỡ thành bong bóng.
Anh ta đã từng nghe tin đồn rằng người thừa kế trẻ tuổi của nhà Avrydon đích xác là một thiên tài đã đạt đến cấp độ này ở tuổi dưới hai mươi.
Ngay cả khi anh không có gia thế, vị đội trưởng vẫn thực sự ngưỡng mộ.
Không thể ngăn cản anh ngay cả khi tất cả các thành viên của đoàn Hiệp sĩ cùng một lúc tiến lên.
Mọi người đều mong đợi người đàn ông đó sẽ chết sớm.
Hết lần này đến lần khác.
Có lẽ vì mọi người đang nín thở, tiếng bước chân của Công chúa có thể được nghe thấy đặc biệt rõ qua hành lang.
Tiểu Công tước nhanh tay đặt thanh kiếm trở lại bao kiếm và quay đi nơi khác.
Sau đó, anh hỏi một thành viên Hiệp sĩ đã đề cập đên việc sẽ chặt chân tay của Công chúa.
"Tên ngươi là gì?"
"Ian Solbrit......"
"Ta sẽ nhớ điều đó. Những cái khác ở đây đều giống nhau. Ta sẽ quay lại đây trong thời gian ngắn, vì vậy, đừng cố chạy trốn."
"..."
"Không ai chạy trốn cả. Ta không hề có lòng thương xót như cô ấy."
Sau khi nói những lời đó, Tiểu Công tước đã nhanh chóng bước ra hành lang.
Ở nơi cơn bão quét đi, chỉ còn lại những người chết lặng.
Mọi người đều cảm nhận được điều đó.
Khoảnh khắc khi ai đó cố gắng chạy trốn, họ sẽ thấy điều gì đó tồi tệ hơn cái chết.
* * *
"Công chúa. Nó không phải như vậy."
Trước đồn giam, Nasar ngăn Philomel đi theo hướng khác.
"Mình đã cố gắng lẻn đi trong các khoảng trống nhưng nó quá nhiều."
"Tôi có một chiếc xe ngựa. Thật không may, tất cả chúng tôi đều đến bằng cách cưỡi ngựa... Nó có thể bất tiện vì đây là một chiếc xe thuê thông thường nhưng Người có thể nghỉ ngơi miễn là khi đến Saint-Gen."
"Ở lại đây tối nay cũng được."
"Không. Không có nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi cho Điện hạ ở Angelium. Hãy đến khách sạn ở Saint-Gen."
Nasar nói, nhìn chằm chằm vào tòa nhà kia. Anh muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"Hãy vào nào."
Khi xe ngựa vừa đến, anh lịch sự hộ tống nàng.
Những người qua đường bên lề đã dừng lại để quan sát họ.
Các Hiệp sĩ ưu tú mặc đồng phục như Nasar và các những ai thuộc Avrydon nổi bật quá nhiều.
"Không đời nào mình sẽ ở lại đây lâu hơn nữa."
Việc phải để lại hành lý ở nhà trọ khiến nàng khó chịu. Nếu không có gì khác, cuốn sách "Công chúa Ellencia" còn ở đó. Nếu ai đó đóng gói hành lý của mình, ngay cả những cuốn sách cũng sẽ rơi vào tay Nazar.
Anh sẽ bàn giao đồ đạc của Philomel cho gia đình Hoàng gia theo thủ tục chuyển nhượng và nếu những người khác kiểm tra nội dung của cuốn sách...
"Đó là điều tồi tệ nhất."
Cuốn sách chứa đựng sự thật mà nàng muốn che giấu. Công chúa giả mạo giả vờ tử tế lại là một nhân vật phản diện đáng bị xử tử.
"Hãy từ bỏ cuốn sách ngay bây giờ."
Nếu nàng thành công trong việc thuyết phục Nasar từ bây giờ, nàng có thể đến và nhận nó sau.
Đầu tiên, nàng phải nói chuyện với Nasar một mình, tránh ánh mắt của mọi người.
Philomel gọi Nasar, người đã chỉ thị cho Hiệp sĩ mang con ngựa đến.
"Nasar."
"Vâng."
"Vui lòng nếu có Nasar cùng ngồi nữa."
"Tôi cũng phải ở trong xe ngựa à?"
"Ừ, ta có chuyện muốn nói."
Nazar giao con ngựa của mình cho Hiệp sĩ và theo Philomel vào cỗ xe.
Đó là một khuôn mặt kỳ lạ với vẻ đầy lo lắng và hạnh phúc cùng một lúc.
***
Hai người họ im lặng một lúc bên trong khi cỗ xe bắt đầu di chuyển.
Một cái gì đó ấm áp chạm vào má Philomel khi nàng chìm đắm trong suy nghĩ.
Má bị... sưng lên.
Nasar cẩn thận chạm vào làn da đỏ.
"Điều này đã xảy ra như thế nào?"
Có vẻ như đôi mắt đối diện nhau đã sắc nét hơn một chút.
"Ta đã ngã."
"Được rồi...."
Đó là một vết thương mà bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy nhưng niềm kiêu hãnh của Philomel không cho phép nàng giải thích từng từ.
Theo kinh nghiệm của nàng, việc bị tát là một điều rất nhục nhã.
"Đó là một loại thuốc mỡ được làm bởi Pháp sư của gia đình."
Nasar rút ra một lọ thuốc phẳng từ túi của mình.
"Đây là những gì tôi sử dụng và nó hoạt động tốt. Nếu nó không phải là một vết thương lớn, nó sẽ nhanh chóng lành lại."
Là một Hiệp sĩ luôn dùng kiếm, Nasar thường bị thương nhẹ.
"Những gì tôi đang làm là... có lẽ Người không muốn nó."
"Ta sẽ tự bôi nó."
"Vâng. Của Người đây."
Nàng đã được đưa lọ thuốc.
Anh có thể đã thể hiện một chút tử tế với nàng như một liều thuốc nhưng Philomel chỉ là một gánh nặng.
Philomel mở nắp và đã bôi loại thuốc mỡ màu xanh lá cây với mùi hương thảo dược cực mạnh lên má.
Đó chắc chắn rất nóng.
Nasar cười nhẹ nhàng.
"Sẽ sớm không có dấu vết của nó."
"Cảm ơn....."
Philomel, tuy nhiên, không thể cười thoải mái. Đầu nàng rất đau, không biết làm thế nào để vượt qua tình huống này.
Nasar đã có một sự hiểu lầm lớn, hoặc có lẽ là anh đã quá căng thẳng.
Theo lẽ thường, Hoàng đế không thể ra lệnh tìm kiếm Philomel như là con gái mất tích của mình.
Lý do không tiết lộ rằng nó là giả vào thời điểm này có lẽ là vì vẫn chưa quá muộn để thông báo sau khi bắt được Philomel và mọi thứ trở nên rõ ràng.
Thật sảng khoái khi sử dụng sự hiểu lầm của anh để khiến những người xúc phạm nàng sợ hãi.
"Mình có thể làm gì? Làm thế nào mình có thể ra khỏi nơi này?"
Cho dù nàng có suy nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, không có mánh khóe nào xuất hiện trong đầu.
Nasar khác với các Hiệp sĩ kia. Anh không phải là một người đàn ông tuyệt vời khi bị lừa bởi những lời nói dối ngẫu hứng.
Đây là cách nó xảy ra, đó là một kiểu như phán xét vậy.
"Điện hạ, Người đang có mối quan tâm nào không..."
"Nasar! Hãy giúp ta một việc!"
Philomel đã mở đầu trước khi Nasar nghĩ ra nó.
"Làm ơn, giả vờ như anh chưa bao giờ gặp ta hôm nay!
"Vâng? Đó là..."
"Làm ơn!"
Nàng chạy sang phía bên kia và nắm lấy viền quần áo của anh.
"Bây giờ, đợi một chút! Thật nguy hiểm khi đứng dậy đột ngột. Và...nó quá gần! "
Nasar nao núng trước khuôn mặt xinh đẹp của Philomel, người đột nhiên bị đẩy tới trước mũi.
Sợ rằng Philomel có thể ngã trong khi cỗ xe lung lay, anh đã ôm lấy eo nàng.
Kết quả là, nàng đã được Nasar ôm.
- ------------------------------------------------------
📌 Bản dịch thuộc về 桃花开
DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌
#Mon
🦊🦊🦊
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...