Thời gian trôi qua và Philomel cuối cùng đã được mười tuổi.
Nàng đang dành thời gian với Nazar, người luôn đến thăm nàng như thường lệ.
Nazar lập tức hỏi:
" Điện hạ có ghét thần không?"
Philomel, người hiện đang chú tâm đọc sách, kinh ngạc nhìn Nazar đang ngồi ở phía đối diện mình.
"Gì cơ? Không đời nào đâu.
Ta không ghét anh."
Tuy nhiên, cái vẻ mặt đang đen xì của anh vẫn không hề nguôi ngoai.
"Người có nghe cuộc trò chuyện của tôi với cha tôi ngày hôm đó không...?"
Thời điểm Nazar đang nhắc đến có lẽ là ngày anh đến thăm nàng cùng cha mình.
Và đó cũng là ngày Philomel quyết định buông bỏ trái tim mình vì anh.
Khi thấy Philomel im lặng, Nazar đã đứng bật dậy khỏi ghế và quỳ trên sàn nhà.
"Tôi xin lỗi."
"Nazar! Đứng dậy đi!"
Philomel giật mình trước hành động bộc phát của anh và vội đưa tay ra.
"Không.
Tôi sẽ quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Người cho đến khi Điện hạ cảm thấy tốt hơn."
Nhưng Nazar lại kiên quyết không ngẩng đầu lên, vì vậy, Philomel tỏ ra thận trọng nói:
" Nazar không cần cầu xin ta tha thứ đâu.
Không sao đâu vì anh không có nói xấu ta sau lưng ta mà và ta không cố tình nghe điều đó.
Ta chỉ tình cờ nghe thấy nó."
"Nhưng trong thâm tâm thần vẫn thấy có lỗi lắm..."
"Thật là xấu hổ quá đi."
Không phải Philomel ghét Nazar.
Chà, tất nhiên là nàng đã rất giận anh vào thời điểm đó.
Tuy nhiên, thời gian đã trôi qua, sự oán giận của nàng cũng tan biến.
"Nói thế nào nhỉ? Nó không giống như kiểu mình có thể làm những gì mình muốn nếu chỉ cố hết sức bằng trái tim mình."
Philomel thật tâm nghĩ như vậy.
Tình yêu của anh không phải là thứ mà nàng có thể có dù nàng rất muốn và nếu anh đã không thể yêu nàng thì đó cũng không phải là lỗi của anh.
Nhưng Nazar không đồng ý.
"Thần phải kiểm soát cả trái tim mình chứ.
Vì vậy, đó là lỗi của thần khi có những ý nghĩ xấu xa."
Philomel cảm thấy hơi buồn cho Nazar.
"Mình tự hỏi rằng Công tước đã nghiêm khắc với con trai mình như thế nào mà anh lại nghĩ vậy."
Công tước Avrydon nổi tiếng với việc dạy dỗ con trai của mình rất khắc nghiệt.
Dù đó là những gì liên quan đến học thức hay là kiếm thuật thì cũng phải thật xuất sắc.
Có vẻ như Công tước thậm chí còn quan tâm hơn cả Nazar, người có thể làm bất cứ điều gì nếu được cha yêu cầu làm như vậy.
Khi bản thân Philomel cũng phải tự mình tham gia các lớp học kế nhiệm một cách nghiêm túc, nàng dường như đã hiểu, ít nhất là một chút, cuộc đấu tranh của Nazar khi đó là như thế nào.
Đôi vai của Nazar, người đang quỳ trước mặt nàng, đối với nàng mà nói có vẻ như chúng thực nhỏ bé một cách bất thường.
Anh đang đứng khóc lóc cầu xin.
"Bên cạnh đó, nếu có điều gì Người không thích, vui lòng cho thần biết.
Vì thần sinh ra để phục vụ Điện hạ, thần sẽ sửa chữa nó nếu Người cho thần hay."
Philomel không thể kìm nén được nữa.
"Tại sao Nazar lại được sinh ra để phục vụ ta? Nazar chỉ là Nazar thoiiii!"
"Nhưng cha thần nói rằng thần phải luôn phục vụ Điện hạ với suy nghĩ đó..."
Rõ ràng là anh đã được đào tạo để trở thành bạn đời của Công chúa từ rất lâu rồi.
Ở mức độ tẩy não luôn rồi.
"Công tước, ông đã làm gì với con trai mình thế này!"
Philomel ôm trán.
"Nếu anh cứ bám lấy ta như thế này và sau đó phát hiện ra rằng ta không phải là Công chúa, chẳng phải rồi anh sẽ đổ lỗi cho ta vì điều gì sao?"
Rốt cuộc, Nazar không thể bị bỏ lại trong trạng thái đó.
"Nazar, lại ngồi đây."
Khi Philomel kiên quyết nói, anh như thôi miên mà ngoan ngoãn đi theo.
"Đi theo ta."
"Vâng?"
"Chỉ cần lặp lại những gì ta nói một lần."
"Được rồi."
"Tôi là một người có giá trị."
Nazar ngập ngừng lặp lại.
"Tôi là một người có giá trị...."
"Tôi không được sinh ra bởi vì lợi ích của người khác."
"Tôi không được sinh ra bởi vì lợi ích của người khác...."
"Tôi sẽ sống như tôi muốn."
"Tôi sẽ sống..."
Giọng nói của anh dường như đã im lặng, sau một lúc, mới lại nói tiếp.
"Tôi sẽ sống như tôi muốn."
Anh là người thừa kế của Công tước và là người cuối cùng sẽ kết hôn với Công chúa Ellencia nhưng Philomel vẫn muốn anh sống cuộc sống của riêng mình.
"Nó thật tuyệt.
Hãy cứ làm như thế này."
"Vâng!"
Quá trình tẩy não vẫn tiếp tục trong một thời gian và ngay cả chính Philomel cũng đặt câu hỏi liệu nó có hiệu quả hay không.
Sau khi thời gian cho phép trôi qua, đã đến lúc Nazar trở về.
"Vậy thì, Điện hạ...thần sẽ rời đi ngay bây giờ."
Nazar ngập ngừng nói lời chào tạm biệt.
Nhưng bằng cách nào đó, có vẻ như anh không thực sự muốn quay về.
"Không phải Công tước đã ra lệnh cái này cái kia cho anh khi rời đi sao?"
Cảm thấy tiếc cho việc anh chỉ hành động như một chú cún con ngoan ngoãn, Philomel đã lên tiếng ngăn Nazar rời đi.
"Nazar.
Hãy ăn tối với ta tối nay."
"Thần có thể không...?"
"Chắc chắn rồi.
Ta sẽ nói với Công tước và Nazar...."
"Vâng?"
"Kể từ bây giờ, nếu Công tước có bảo anh làm điều gì đó mà anh không muốn làm đi làm lại nhiều lần...chỉ cần bỏ qua nó."
"Thần sẽ cố gắng...."
"Nếu ông có cố nói với anh điều vô nghĩa đó một lần nữa, hãy nói cho ta biết.
Ta sẽ trừng phạt Công tước."
Nazar cười như thể anh nghĩ đó là một trò đùa.
"Ta không đùa đâu.
Ta thực sự có thể mắng một Công tước đấy."
Miễn là cho đến khi Công tước vẫn nghĩ Philomel là một Công chúa.
Hôm đó, Nazar đã ăn tối và trò chuyện với Philomel trước khi trở về nhà.
Nazar ngại ngùng thú nhận rằng anh muốn trở thành một Hiệp sĩ thay vì là một Công tước.
Mặc dù Công tước sẽ không bao giờ để đứa con trai quý giá duy nhất của mình đi giết quái vật nhưng Philomel vẫn háo hức cổ vũ.
Đó cũng là lúc nàng hiểu rõ về cậu bé "Nazar", người không phải là nhân vật nam chính trong cuốn sách, không phải là người thừa kế của Avrydon.
"Vâng.
Thế là đủ rồi."
Khi Nazar vẫy tay và rời đi, Philomel nghĩ rằng nàng không cần phải ở gần Nazar nhiều hơn mức cần thiết.
"Mình sẽ để mọi chuyện dừng đến đây thôi."
Mọi thứ đều trở nên yên bình.
* * *
Sau khi Nazar trở về, đêm đó, Philomel đã đến gần bếp lò nơi ngọn lửa đang cháy, trên tay ôm cuốn "Công chúa Ellencia".
"Bởi vì mình đã nhớ hết mọi thứ..."
Trong thời gian rảnh của mình, Philomel chỉ đọc, đọc và đọc cuốn sách đó.
Để đề phòng, nàng đã thay đổi tiêu đề cuốn sách thành một cụm từ khó hiểu và đặt nó ở một nơi khác.
Và không chỉ là một nơi mà còn để ở khắp nơi.
Không cần phải mạo hiểm giữ "Công chúa Ellencia" nữa.
Đã đến lúc phá hủy bằng chứng duy nhất.
Cuốn sách đó quá nguy hiểm.
Dù trước đó, sự tồn tại của cuốn sách đã không được chú ý ngay cả bởi người hầu dọn dẹp phòng nhưng không có sự đảm bảo chắc chắn trong tương lai là sẽ không xảy ra.
"Eh!"
Philomel cứ đảo mắt nhìn qua lại giữa ngọn lửa và cuốn sách, nàng do dự, sau đó, nhắm mắt lại, nàng kiên quyết ném cuốn sách vào lửa.
Giấy bắt lửa rồi cứ thế cháy thành tro.
Nhưng ngay lúc đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Một vòng ánh sáng trải dài trên sàn ngay trước bếp lò và cuốn "Công chúa Ellencia" lại xuất hiện lần nữa trên sàn nhà với vẻ ngoài đẹp đẽ mà không có vết xém nào.
Philomel giật mình đến mức ngơ ngác, nàng cứ nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên sàn nhà.
* * *
Ngày hôm sau, Philomel đến thăm Viện Nghiên cứu Phép thuật Hoàng gia nằm trong Tháp Ma Thuật.
"Mời dùng trà."
Vị pháp sư nào đó nói.
Vị pháp sư đó tên Humphrey và anh vừa đặt một tách trà nóng xuống trước mặt vị Công chúa nhỏ.
"Ta sẽ thưởng thức chúng một cách ngon lành."
Nàng trả lời rất rõ ràng.
Mặc một chiếc áo choàng thật xinh xắn, ngồi trước Philomel, anh thích thú nhìn ngắm vị Công chúa nhỏ tuổi uống trà của mình.
Humphrey là một pháp sư được Bá tước Pollan giới thiệu với Philomel khi nàng nói với ông rằng mình có một số câu hỏi liên quan đến ma thuật.
Ban đầu anh là một người tài năng tại Tháp Ma Pháp nhưng anh đã thay đổi công việc của mình vào thời gian trước đó.
"Điện hạ, vậy Người tò mò về điều gì? Thần sẽ nói với Người những gì thần biết."
"Ta đã đọc nó trong một cuốn sách và ta nghe nói có một kiểu ma thuật như vậy..."
Philomel đã đưa ra những câu hỏi về điều này và điều kia, thậm chí, còn cố tình trích dẫn mấy loại ma thuật trong những câu chuyện cổ tích có thể che mắt trẻ em.
Đó là một sự ngụy trang để che giấu cho câu hỏi thực sự.
"Có vẻ như tác giả của cuốn sách đã phóng đại."
Humphrey rất nhiệt tình trả lời.
Sau một thời gian khá dài họ trao đổi, Philomel đã đưa ra chủ đề mà nàng tò mò nhất.
"Những lúc như thế này, sẽ thật tuyệt nếu có một cuốn sách kể về tương lai!"
"Người đang nói về một lời tiên tri?"
"Vâng! Nghĩ lại, ta chỉ nghe các tin đồn về cuốn sách tiên tri nhưng liệu một cuốn sách như vậy có thực sự tồn tại không?"
Humphrey xoa cằm và cẩn thận chọn lời nói của mình.
"Người có thể nói nó tồn tại và cũng có thể nghĩ nó không tồn tại."
"Ý anh là gì?"
"Chà, thường không phải những gì được gọi là một cuốn sách tiên tri là sẽ nói chính xác về những gì sẽ xảy ra trong tương lai sao?"
"Vâng, đúng vậy."
"Nhưng điều đó về mặt lý thuyết và thực tế là không thể."
"Không thể?"
Vẻ mặt của Philomel tự nhiên nhăn lại.
"Người trông có vẻ thất vọng.
Đó là sự thật.
Tương lai mà các pháp sư dự đoán bằng ma thuật chỉ là mặt cắt ngang của vô số khả năng."
"Còn các mục sư thì sao?"
Philomel không thể buông bỏ những cảm xúc của mình và tiếp tục hỏi.
"Lời tiên tri của các mục sư cũng vậy.
Trên thực tế, ngay cả lời tiên tri của quan thượng tế cũng sẽ sai sót khoảng 30%.
Trên thực tế, thật khó để chắc rằng 70% còn lại cũng là hoàn toàn chính xác."
Anh sốt sắng thốt lên.
"Hầu hết những lời tiên tri là những điều chỉ có thể nói bằng những từ mơ hồ và sau này, khi kết quả hợp lý được đưa ra, người ta có thể nói rằng chúng đã trở thành sự thật.
Nếu Người đeo nó lên tai, đó sẽ là một chiếc khuyên tai và nếu Người đeo nó vào mũi, đó sẽ là một chiếc khuyên mũi.
Dựa trên lời tiên tri 10 năm trước rằng cơn thịnh nộ của Thần sẽ từ trên trời giáng xuống, chẳng phải người ta đã dự báo được ngôi sao băng đã rơi vào ngày hôm trước sao? Các ngôi đền cũng cổ hủ một cách không cần thiết..."
"Rất xin lỗi."
Hamfrey vội che lấy miệng với một khuôn mặt lạnh lùng.
"Ồ, thần chưa bao giờ nghi ngờ về sự tồn tại của Thần.
Khi thần nhắc về ma pháp, thần luôn có xu hướng đi quá xa..."
"Vậy Humphrey nghĩ là không có cái gọi là sách tiên tri?"
"Đúng vậy.
Hầu hết các cuốn sách hiện nay lưu hành người ta nói về những lời tiên tri đều hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ một phần nhỏ trong số đó là những cuốn sách mà các mục sua hoặc pháp sư đã viết ra những khả năng mà họ đã thấy.
Làm thế nào mà người ta có thể biết tương lai một cách chắc chắn nếu đó không phải là do Thần?"
Nhưng Philomel đã biết một cuốn sách như vậy.
"Vậy thì cuốn sách nói về cái gì?"
Philomel mím môi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...