Mọi người đều có nơi riêng thuộc về họ.
Đối với Philomel, đoạn đầu đài này chỉ là chỗ dừng chân tạm thời trong ngày và cũng là điểm đến cuối cùng.
Một đám đông đã tụ tập tại nơi hành quyết để nhìn lần cuối người đàn bà độc ác này.
Philomel cố hét vào mặt họ, nói rằng nàng không muốn chết nhưng điều đó nhanh chóng bị dập tắt bởi những cú đá tàn nhẫn của những tên lính canh đã túm lấy nàng.
Hoàng đế Eustis thờ ơ nhìn người từng là con gái mình từ chiếc ghế cao nhất và bên cạnh ông là Công chúa Ellencia với nước da nhợt nhạt đang bám chặt lấy cha nàng.
"Hãy nghe lời phán quyết!"
Người chủ trì buổi hành quyết đứng trước mặt nàng và bắt đầu kể lại từng tội ác của Philomel.
Tội thông đồng cùng mẹ mạo danh Công chúa mười năm, tội đố kỵ và vu oan cho Công chúa dù được nàng cứu mạng nhờ lòng thương xót, tội cố ý gây ra sự khủng hoảng quốc gia bằng cách chia rẽ mối quan hệ giữa Ma Tháp và Đế quốc.
Ngoài ra, còn có một số tội khác cũng đã được liệt kê từng cái một.
Vì vậy nên nàng đáng bị tử hình!
Ngay sau khi người chủ trì nói xong thì hầu như những tiếng la hét và chửi thề gay gắt nổ ra từ mọi phía.
"Mau giết ả ta đi!"
"Sao ngươi dám giả làm Công chúa với huyết thống thấp kém của mình!"
"Đáng lẽ họ nên xử tử ả cùng với mẹ ả!"
Trứng và đá do đám đông giận dữ ném trúng Philomel không thương tiếc.
Thật lâu sau đó, quốc vương mới giơ tay ngăn cản đám người tức giận.
"Đó vốn là quyền không được trao cho một tội nhân như ngươi nhưng Công chúa Ellencia nhân từ đã cho ngươi cơ hội để lại di chúc một cách thương xót.
Ngươi có lời trăn trối nào không?"
"Ta sao?"
Ngay sau đó, đôi mắt vàng của Philomel đã nhìn chằm chằm sang Hoàng đế với vẻ vô hồn.
"À, thưa cha..."
Lông mày của Hoàng đế hơi nhướng lên khi nghe thấy giọng nói của cô.
"Con không mạo danh Công chúa.
Trong khi chờ đợi, con sẽ không cầu xin Người cứu con hay coi con như là con gái của Người.
Giá mà Người biết một điều..."
Bị giam trong xà lim đơn độc không có ánh sáng mặt trời khiến lúc nào nàng cũng nghĩ về nó.
Vô số người đã thương cảm chỉ vì họ đã từng ở gần nàng, dù chỉ một chút, hoặc chỉ là họ cố tỏ ra vậy trước khuôn mặt tàn tạ của nàng thôi.
Rồi cuối cùng, bao cảm giác vương vấn đã níu kéo nàng từ trước đến nay giờ chỉ đều cảm thấy vô ích.
Tại sao nàng lại phải đấu tranh rất nhiều để có được sự yêu thương cũng như cố gắng để không bị lấy đi mọi thứ?
Dù sao thì cả tình cảm lẫn nơi này đều không thuộc về nàng.
Nhưng chỉ một điều...
Thật không công bằng khi tội lỗi đầu tiên và lớn nhất trong số các tội ác trên là không đúng sự thật.
Người khác có thể không biết nhưng mẹ chỉ muốn một người biết được sự trong trắng của nàng.
Cha nàng, Hoàng đế Eustis của Đế quốc Belerov, người thậm chí không hề tỏ ra quan tâm đến nàng dù chỉ một chút, kể cả có là mười năm quen biết Philomel như con gái ruột của mình.
Nàng chỉ muốn được yêu thương và hiểu rằng ông là người thân duy nhất của nàng.
Bây giờ nàng đã đi quá xa, nàng không thể gạt bỏ sự căm ghét của ông nhưng nàng hy vọng rằng ít nhất sự thật sẽ được biết đến.
Ngay từ đầu, nàng đã nói rằng nàng không có ý định lừa dối ông.
Ông cũng nói rằng ông ấy biết nàng không phải là con gái thực sự của ông cho đến khi Ellencia xuất hiện.
Có lẽ khi mọi người nghĩ về nó, đó là một câu chuyện rất bình thường.
Vào khoảng thời gian họ vừa chào đời, mẹ ruột của Philomel đã tráo đổi con gái của bà với Công chúa.
Sau đó, Philomel đã sống trong cung điện hoàng gia với tư cách là một Công chúa còn Ellencia lại sống như một thường dân với mẹ ruột của nàng nên nàng chưa bao giờ có cơ hội gặp bà.
Liệu cô ta đã gặp mẹ đẻ của mình khi nào và làm thế nào để cô ả lừa dối được tất cả mọi người?
Bất cứ ai cũng có thể đoán được sự thật đơn giản này nhưng tất cả đều coi Philomel như một kẻ mạo danh.
Chính là vì tai tiếng mà Philomel đã tạo ra.
Tuy nhiên, nàng vẫn nuôi hy vọng.
Ngay cả khi những người khác không tin nàng thì một vị Hoàng đế sáng suốt và lý trí vẫn có thể khám phá ra sự thật.
Tất nhiên, đó chỉ là một hy vọng hão huyền.
"Đủ rồi.
Ngay bây giờ, hãy mang đến sợi chỉ và khâu miệng nó lại."
Lệnh của Hoàng đế như dội một gáo nước lạnh vào lòng nàng, nàng chùn bước nhưng náo loạn lại bắt đầu nổi lên.
"Đúng rồi!"
"Hãy làm theo mệnh lệnh của Bệ hạ!"
"Khâu miệng nó lại!"
Những người hầu tranh nhau tìm một sợi chỉ đủ để khâu miệng tội nhân và vẻ mặt của Ellencia càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Ellencia đã nắm lấy tay áo của cha và quay sang nói vài lời với ông.
Ellencia là người có mái tóc vàng tuyệt đẹp, không giống như mái tóc nâu thường thấy của Philomel.
Nàng ta cũng là con gái yêu của Hoàng đế và có vẻ ngoài giống với vị Hoàng hậu đã khuất.
Đôi mắt của Philomel tràn ngập sự tuyệt vọng.
"Ta đã mong đợi điều gì chứ?"
Nàng biết chắc mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.
Chắc là do bị tra tấn lâu ngày.
"Mình hãy lặng lẽ chấp nhận cái chết."
Đó là cách duy nhất để giữ cho sự tôn nghiêm của nàng còn tồn tại.
Đúng.
Bất kể ai nói gì, nàng đã từng là Công chúa của Đế quốc Belerov.
"Đó là điều duy nhất...!niềm tự hào duy nhất của mình."
"Tự tôn của mình!"
Rõ ràng là đã có ý định đó nhưng Philomel lại đứng dậy mà không hề nhận ra điều đó và gọi to Hoàng đế.
Một âm thanh lớn kỳ lạ đã phát ra, mặc dù, nàng đã sống chỉ bằng những mẩu vụn bánh mì trong nhiều ngày qua.
Khi ánh mắt giận dữ của Eustis bắt gặp nàng, nàng bất ngờ tuôn ra những lời không nên nói.
Nước mắt nàng cũng không ngừng rơi ướt đẫm gò má.
"Con, con đã từng là con gái của Người chưa? Người đã bao giờ coi con như con gái của Người chưa?"
Vào lúc đó, nàng đã không ngừng hỏi ông.
Nàng đã từng muốn.
Kể từ khi Ellencia xuất hiện hay ngay cả khi nàng nghĩ mình là con gái thực sự của ông.
Tại sao ông luôn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy?
Nàng là con gái của ông ấy, phải không?
Cho dù ông không hề yêu nàng nhưng ông không thể coi nàng như một đứa con sao?
Lo sợ câu trả lời sẽ nói ra nên nàng không buồn hỏi.
Tuy nhiên, khi đối mặt với cái chết của mình, một sự can đảm kỳ lạ đã trỗi dậy.
"..."
"Cha, dừng lại đi..."
Hoàng đế, người đang định trả lời, đã quay đi khi con gái của ông rên rỉ.
Đối với Ellencia tốt bụng thì thật khó để nhìn thấy Philomel bị hành quyết, cho dù nàng có cố gắng làm hại nàng ta như thế nào.
Vị Hoàng đế trìu mến ôm vai cô con gái đáng yêu của mình, người cầu xin ông hãy nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ thị cho kẻ hành quyết tiến hành rồi vội vã rời khỏi đài.
Philomel đã bị bỏ lại phía sau, cũng hoàn toàn bị phớt lờ.
"Người chỉ cần cho con một câu trả lời rồi hẵng đi."
Philomel đã nói ra lời di chúc cuối cùng của mình.
Cứ như vậy, Philomel, một nhân vật phản diện hiếm hoi, đã chết mà không một ai đồng cảm với nàng.
May mắn thay, miệng nàng đã không bị khâu lại vì Hoàng đế đã nhanh chóng ngăn lại.
Đó là vận may cuối cùng dành cho kẻ ác, mặc dù, nàng đã trải qua một cái chết dài và đau đớn, không phải bởi máy chém mà bởi lưỡi kiếm cùn của tên đao phủ.
Chẳng qua là họ không thể cho nàng có một cái chết dễ dàng.
Sự ngây thơ duy nhất của nàng đã bị lu mờ bởi quá nhiều hành động xấu xa, đến nỗi nó đã bị chôn vùi mà không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày.
Thật vậy, nàng quả là phù hợp với vai phản diện này...
"Kiaaaaaaaaa!"
Nàng hét lên và Philomel ném cuốn sách mình đang đọc.
"Cái này là cái gì? Tại sao mình lại là Philomel trong cuốn sách?"
Ngay cả khi cô gái giậm chân với cơ thể nhỏ bé của mình và đấm thùm thụp lên ngực thì điều đó cũng không làm thay đổi nội dung cuốn sách.
Cô công chúa chín tuổi hối hận khi nhặt được cuốn sách khả nghi trong vườn.
Có đôi lúc, nàng tự hỏi liệu có ai đó đã viết một cuốn tiểu thuyết về bối cảnh của gia đình hoàng gia thực sự hay không? Ngay từ đầu, họ đã viết về một phụ nữ thường dân chưa từng có và nói rằng cô ấy là con gái của hoàng đế còn Philomel này là giả.
"Mình sẽ nói với cha ngay lập tức và mình sẽ không để cho người đã viết cái này được sống yên."
Đó là một cuốn sách có rất nhiều khả năng dùng để báng bổ gia đình hoàng gia.
Làm sao có ai dám giả mạo người thừa kế duy nhất của Đế quốc Belerov!
Chưa hết, nàng còn phải đánh đập tàn nhẫn hắn.
Nếu như tác giả không bị giết, nàng cũng sẽ tuyên án chung thân hắn.
Nhưng nếu không phải tử hình, cơn giận của nàng sẽ không được giải toả.
"Phù."
Hành động của nàng như thể sắp chạy ra ngoài bất cứ lúc nào, Philomel ngồi xuống sàn nơi đặt tấm thảm của mình.
Nếu bảo mẫu của nàng nhìn thấy nó, bà ta sẽ cằn nhằn nàng vì hành vi vô đạo đức nhưng điều đó không quan trọng, vì nàng chỉ luôn ở một mình sau ngần ấy thời gian thử thách.
Ngay từ đầu, lý do nàng đọc cuốn tiểu thuyết ngớ ngẩn và xúc phạm này, "Công chúa Ellencia", gần như đến cuối là bởi vì nàng đang chán.
Nàng bị buộc phải ở trong phòng, trừ những lúc đi dạo trong vườn với quy định là hai lần một tuần.
Nàng không biết liệu mình có thể gặp cha ngay cả khi lệnh cấm túc của nàng được dỡ bỏ hay không.
Eustis là một người cha thờ ơ và không hề quan tâm đến con gái mình.
Có rất ít lần ông nói chuyện trực tiếp với nàng.
Số lần họ uống trà hay ăn cơm cùng nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay và họ chỉ luôn im lặng.
Khi Philomel đến thăm ông một cách ngẫu nhiên, nàng đã bị coi như là kẻ phiền phức và rồi bị đuổi ra khỏi phòng.
Lý do nàng bị cấm túc ngày hôm qua là vì Philomel tự ý xông vào văn phòng của Hoàng đế và gây ồn ào.
Tất cả chỉ vì lâu rồi ông không gặp nàng.
"Đưa nó đi ngay."
Thấy con gái khóc, không một câu hỏi thăm, Hoàng đế đã lạnh lùng ra lệnh cho người hầu.
Cuối cùng, Philomel không còn cách nào khác là bị lôi về phòng.
Thái độ lạnh lùng của Hoàng đế vẫn thế trong gần mười năm này khiến những kẻ khác bắt đầu coi thường Công chúa.
Tin đồn rằng cháu trai của Hoàng đế sẽ kế thừa ngai vàng chứ không phải Philomel càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo của họ.
Vị Hoàng đế vô cùng yêu vị Hoàng hậu xinh đẹp của mình, đã phẫn uất vì con gái mình sinh ra, cũng là nguyên nhân gây ra cái chết cho mẹ nàng.
Mọi người đều biết điều đó.
Hơn nữa, Công chúa không giống mẹ chút nào, ngoài ra, nàng cũng không có gì nổi bật, chỉ biết gây chuyện, Bệ hạ không để ý cũng là lẽ đương nhiên.
Philomel lảo đảo đi về phía chiếc gương treo trên tường.
"Không giống tới vậy sao?"
Trong gương, Philomel mang vẻ sắc sảo không chê vào đâu được với mái tóc nâu và đôi mắt vàng.
Nàng tuy vẫn còn nhỏ nhưng vẫn đủ để nhận ra bản thân không giống mẹ mình, người mà nàng chỉ nhìn thấy trong các bức chân dung, cũng như cha nàng.
Hoàng đế tóc đen, Hoàng hậu tóc vàng với mắt xanh.
Ngay cả khi nàng cố so sánh màu sắc của chúng thì nó cũng không hiệu quả.
Khi Philomel còn nhỏ, màu tóc của nàng lại trông giống như mang sắc vàng.
Nàng đã cầu nguyện hàng đêm rằng mái tóc của mình sẽ trở nên sáng hơn và vàng hơn một chút nhưng khi lớn lên, nó lại có màu nâu khá sẫm.
Chà, ngay cả khi màu tóc của nàng có vẻ giống bà của mình thì đôi mắt màu vàng sáng này từ đâu ra?
Nàng cảm thấy chán nản vì không thực sự cảm thấy mình là con ruột của cha mẹ mình.
Editor: Havu1803.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...