Mùa thu năm 1974, Diệp Thư Hoa cột hai đuôi sam vừa đen vừa bóng mượt đứng trước nhà ăn phục vụ nhân dân.Thời đại này gần như sẽ không có ai đường đường chính chính gọi tên khai sinh của cô, mọi người đều thân thiếu gọi cô là “em gái”.Ví dụ như vào lúc này, mấy người anh chàng ỷ vào tốc độ nhanh chóng, chạy đến sớm hơn đa số mọi người, lúc đến cửa nháy nháy mắt với cô và ồn ào lên: “Em gái, hôm nay ăn món gì thế?”Vừa dứt lời, “em gái Diệp” còn chưa phản ứng, mấy anh chàng đã rối rít xô đẩy nhau cười ầm lên, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, giống như bọn họ vừa nói gì buồn cười lắm vậy.
Trên khuôn mặt đen gầy của họ đều mang theo tinh thần thanh xuân phấn chấn, dáng vẻ không buồn không lo, còn chưa bị cuộc sống đè ép cong eo.Diệp Thư Hoa rất muốn than thở, tán gái như bọn họ thì chờ ế cả đời đi!Dù là em gái Diệp lúc trước, chắc cũng không muốn phản ứng lại, “cô” chỉ biết bĩu môi, quay đầu kêu mẹ của mình là đồng chí Vương Thúy Phân, sau đó đồng chí Vương lao ra như một con gà mái bảo vệ con cưng, đuổi từng cậu thanh niên trai tráng đi.Nếu như Diệp Thư Hoa của lúc trước, tất nhiên cũng sẽ không phản ứng gì với đám con trai ngây thơ này.Nhưng mà bây giờ ấy à, Diệp Thư Hoa mím môi mỉm cười, giả vờ bày ra dáng vẻ dịu dàng ít nói, vui vẻ trả lời: “Nấu thêm một nồi khoai lang, còn những món khác cũng giống như hôm qua.”Cảnh tượng này đã không phải là lần đầu tiên diễn ra, mấy ngày trước mấy anh chàng cũng đến đây “báo danh” trước giờ thế này, nhưng hôm nay vẫn rung động vì nụ cười của cô, sững sờ mất mấy giây, mỗi người đều như được mở mang đầu óc, đỏ mặt ấp úng, cuối cùng không có dũng khí bắt chuyện nữa, chủ động lui ra ngoài xếp hàng.Diệp Thư Hoa vẫn cứ như chẳng biết gì, chỉ lo cúi đầu giả vờ dịu dàng thùy mị.Mẹ hiện tại của cô - đồng chí Vương Thúy Phân đã nói, con gái lớn phải học cách tạo thế cho mình, để thanh danh tốt truyền đi càng xa thì mới có thể tìm được một bến đỗ tốt.Diệp Thư Hoa quán triệt tư tưởng này.Ở đời trước, đến lúc chết cô vẫn chưa cân nhắc đến chuyện kết hôn.
Chủ yếu là do vừa mới tốt nghiệp hai ba năm, hơn nữa có tiền có bạn, cha mẹ lại mặc kệ mọi việc, cho nên Diệp Thư Hoa cũng chỉ tập trung ăn uống vui chơi.Mà bây giờ, để thoát khỏi tình cảnh như hầm phân heo trong quyển sách này, thoát khỏi cảnh dùng rơm rạ làm đệm lót trên giường gỗ, ba bữa ăn toàn cải trắng nước trong phối hợp với hoa màu, mỗi sáng có thể tranh cãi ầm ĩ chỉ vì một cái trứng gà, không thể ngủ thẳng giấc vì chị dâu thứ hai, Diệp Thư Hoa không ngại lập gia đình sớm một chút.Đúng vậy, cô đúng là kẻ không có chí tiến thủ thế đấy! Đời trước đều tham ăn lười làm đến hai mươi mấy tuổi, bây giờ chuyển kiếp cũng không thể nào đột nhiên biến thành người dốc lòng vươn lên tiến về phía trước.
Nếu có thể “ăn cơm dựa vào khuôn mặt”, tại sao không làm?Diệp Thư Hoa biểu diễn không hề uổng công, cô đứng phía trước cố gắng như một bông hoa, các bà bác ở phía sau vừa làm việc vừa dùng sức khen cô với đồng chí Vương Thúy Phân.“Thúy Phân, bé em nhà cô bây giờ cũng giống chị gái nó rồi, vừa dịu dàng vừa hiểu chuyện, qua hai năm nữa đến tuổi làm mai chắc cửa nhà cô bị giẫm mòn luôn.”“Tôi thì lại cảm thấy sau khi bị bệnh khỏe lại bé em càng ngày càng đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia mà xem, chẳng giống người nhà quê như chúng ta chút nào, ngược lại còn giống người trong thành phố hơn một số thanh niên trí thức đến từ thành phố.”“Tôi cũng để ý thấy vậy, bé em giống chị Thúy Phân, từ nhỏ chính là bé gái số một số hai trong đại đội chúng ta.
Bây giờ nẩy nở lại càng không cần bàn cãi, từ lúc bé em đến nhà ăn phụ giúp, mấy thằng nhỏ trong đội có đứa nào chưa chạy đến chỗ chúng ta? Hồn vía đều rơi ở đây cả rồi.”“Nhắc tới mới nhớ, bé em cũng phải xem mắt rồi chứ? Ngoại hình con bé xinh xắn như vậy, cũng không thể để mấy thằng nhỏ ngốc trong thôn chiếm của hời.
Không nói đến chuyện gả vào thành phố, mấy thằng nhỏ gia cảnh giàu có trong công xã đều có thể tha hồ lựa chọn mà.”Vương Thúy Phân nổi tiếng trong đại đội vì đanh đá, là vợ của Đội trưởng, cho nên chuyện nhỏ tầm thường thì Đại đội trưởng cũng nể mặt bà ấy một chút, những người khác trong đại đội chỉ càng tâng bốc bà ấy, lâu ngày dưỡng thành tính tình nói một không hai, lên mặt còn hơn chồng bà ấy.Nhưng mà vào lúc này, Vương Thúy Phân cũng như tất cả những người mẹ bình thường khác, trong miệng thì khách sáo “mấy người khoa trương quá”, trên mặt lại không giấu được nụ cười lộ ra chút đắc ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...