Hoàng Húc Kiều chỉ ngồi khoảng mười phút rồi đi.
Lục Mai nhiệt tình đưa anh ra ngoài còn Trâm Phi Phi thì tự giác trở lại phòng bếp nấu cơm.
Thấy tay mình còn bị Lạc Dương nắm chặt thì Tử Ngâm mạnh mẽ nhảy dựng khỏi sô pha, rút lại bàn tay đang được Lạc Dương nắm, trên gương mặt thì phiếm hồng, có chút không được tự nhiên còn đôi mắt đen láy thì lại chất chứa một vài phần hối lỗi: “Lạc Dương, vừa rồi cám ơn anh nha.”
Trong lòng bàn tay trống trơn vẫn còn mơ hồ cảm giác hơi ấm của cô, Lạc Dương khoé miệng nở một nụ cười thản nhiên: “Hoàng Húc Kiều tình nguyện ra nước ngoài sao?”
Luật sư đúng là khác biệt, phân tích sự việc một cách tĩ mĩ cẩn thận, hỏi vấn đề một cách sắc bén, Tử Ngâm bị anh hỏi thì chết lặng, chần chờ một chút rồi mới trả lời: “Chắc là vậy, anh ấy nói đến thăm anh rồi mới đồng ý xuất ngoại.”
Lạc Dương trong lòng vui sướng một hồi vì Tử Ngâm có thể diễn trò với Hoàng Húc Kiều trước mặt anh, ít nhiều gì trong lòng cô anh cũng có địa vị mà phải không? Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa tiễn Lăng Thần ra khỏi lòng cô nhưng mà chỉ cần anh từng chút một tiến vào chiếm giữ thì cũng không sợ cô sẽ không yêu thương anh.
“Tử Ngâm, anh diễn kịch vì em như thế nào? Có vừa lòng hay không?” giọng nói của Lạc Dương mang theo một chút nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Ngâm.
Tử Ngâm ban đầu còn lo lắng Lạc Dương làm hỏng chuyện hoặc sợ anh không hiểu ý cô mà hiểu lầm vì dù sao thì cô cũng không gọi điện thoại cho anh trước.
Nhưng mà anh lại rất phối hợp với cô rất ăn ý, ngay cả Lạc Mai nhìn thấy cũng sửng sốt.
“Anh thật thông minh đó, tôi lại nợ anh một lần rồi, tôi sẽ ghi nhớ, lần sau anh khi anh cần giúp đỡ thì nghĩa bất dung từ” (Làm việc nghĩa không chối từ).
“Anh họ, Tử Ngâm, hai người đúng là giữ bí mật tốt lắm nha, ngay cả em cũng giấu diếm.” Lục Mai từ cửa bước voà, nếu không có sự xuất hiện của Hoàng Húc Kiều thì cô cũng không biết rằng mối quan hệ giữa Tử Ngâm và anh họ đã phát triển đến mức này, quan trọng nhất là ngay cả cô cũng không tiết lộ.
Tử Ngâm há miệng thở dài vì phát hiện là không biết nên giải thích với Lục Mai như thế nào, vừa rồi suy nghĩ làm sao để Hoàng Húc Kiều hết hi vọng nhưng lại quên sự hiện diện của Lục Mai, cô cũng không muốn nói chuyện Hoàng Húc Kiều cho Lục Mai biết.
Ánh mắt cô nhìn sang Lạc Dương, ý muốn cầu cứu Lạc Dương.
“Mai Mai, vào xem mẹ anh nấu cơm xong chưa đi, anh đói sắp xỉu rồi đây này.” Lạc Dương thay đổi sắc mặt, làm bộ đói khát rồi cao giọng gọi: “Mẹ, làm xong chưa? Con sắp chết đói rồi đây”.
“Được rồi được rồi, Mai Mai, con đến bưng thức ăn đi.
Còn Tử Ngâm thì đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào”, giọng nói của Trầm Phi Phi trong phòng bếp vang lên làm cho Lục Mai cũng không còn tâm tư tra hỏi hai người họ nữa, lập tức đi vào phòng bếp, vừa cười hì hì lấy lòng vừa nói: “Bác, bác làm đồ ăn thơm quá đi mất.”
Hai người cười với nhau rồi Tử Ngâm cười nói: “Dạ, con đi rửa tay đây.”
Vài ngày sau, Lạc Dương rời khỏi xe lăn và bắt đầu đưa đón Lục Mai và Tử Ngâm đi học lại.
“Anh họ, ngày mai ở trường có tổ chức một buổi tiệc cho Hoàng Húc Kiều và Trần Nhiên Nhiên, anh cũng đến tham dự đi, như vậy Trần Nhiên Nhiên sẽ không xem thường Tử Ngâm.”
Lạc Dương không trả lời câu hỏi của Lục Mai mà chỉ cười và nhìn về phía Tử Ngâm, anh tin tưởng rằng nếu chỉ cầnTử Ngâm không muốn thì Trần Nhiên Nhiên không thể có một chút lợi ích nào, chẳng qua là do Tử Ngâm hiền lành và đơn thuần quá mà thôi.
“Ừm, Mai Mai nói đúng đó.
Lạc Dương, ngày mai anh cùng đến tham dự đi, dù sao cũng là người trong trường, chỉ có hai ba vị lãnh đạo với mấy bạn học mà thôi.”
Tử Ngâm phát giác ra rằng cho dù bất đắc dĩ đến chừng nào đi nữa cũng không thể nói dối bởi vì một khi nói dối sẽ kéo theo mười câu nói dối nữa, giống như một quả cầu tuyết càng lăn thì càng lớn.
Nếu không phải ngày đó cô liên tục giả vờ tình cảm với Lạc Dương trước mặt Hoàng Húc Kiều thì làm sao mà ra nông nỗi như thế này chứ.
“Tử Ngâm, hai ngày nữa anh sẽ đi công tác ở bên ngoài một chuyến, cũng khoảng một tuần đấy.”
Lạc Dương vừa tập trung lái xe vừa tự nhiên nói ra sau đó lại nhìn chăm chú Lục Mai và Tử Ngâm qua kính chiếu hậu.
“Anh họ, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc Tử Ngâm mà.” Lục Mai đến bây giờ vẫn không biết quan hệ giữa hai người họ là rốt cuộc là như thế nào nữa nên thật nói thật nghĩa khí.
Tử Ngâm cười rạng rỡ, Lạc Dương đi công tác thì vừa hay cô có thể tự do một chút, không cần cả ngày đóng kịch, phấn khích giống như là con chim nhỏ bị nhốt trong lồng lại một lần nữa được tự do bay lượn trên bầu trời xanh vậy nên cô vui vẻ nói: “Lạc Dương, anh cứ yên tâm đi công tác đi, tôi và Mai Mai sẽ tập trung học mà.”
“Lăng Thần, em bây giờ đang bận việc một chút, anh không cần tới đón em đâu.” Trần Nhiên Nhiên nhìn thấy xe Lăng Thần đậu ở trước cổng trường, thấp thoáng thấy đầu anh lộ ra.
“Sao vậy Nhiên Nhiên? Anh bây giờ đang ở trước cửa trường em, không phải em nói muốn đến nhà anh hay sao?” Lăng Thần nhìn về phía trường học nhưng không thấy bóng dáng Trần Nhiên Nhiên đâu.
“Ngày mai đi, Lăng Thần, thật xin lỗi, em thật sự có việc phải xử lí.
Em bây giờ đang ở ngoài, được rồi, một lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Không đợi Lăng Thần nói xong, điện thoại đã bị Trần Nhiên Nhiên cúp.
Lăng Thần cũng bất lực, anh không dám tức giận với Trần Nhiên Nhiên, lại càng không dám ra lệnh mà chỉ có thể để cô muốn làm gì thì làm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...