Lạc Dương đúng giờ đến trường học, đã thấy ngoài Lục Mai và Tử Ngâm đứng ở đó thì còn có một cô gái khác.
Khi thấy ánh mắt cô khi nhìn anh thì sang ngời và trong đó còn đựng sự thẹn thùng thì Lạc Dương lập tức hiểu được.
Trên mặt anh lại nở nụ cười, nhẹ nhàng quay cửa kính xe xuống, nói với ba người đứng đó: “Lên xe đi Mai Mai.”
Trình Khả Khả vẻ mặt kinh hỉ, hơi khẩn trương nhìn nhìn Lạc Dương rồi theo hai người kia cùng bước vào xe.
Vẫn là nhà hàng lẩu lần trước và vẫn là gian phòng kia, Lạc Dương ngồi cạnh Tử Ngâm và Lục Mai còn Trình Khả Khả thì ngồi đối diện anh, ánh mắt luôn cố ý vô tình nhìn về phía anh.
“Anh họ, Khả Khả là bạn em, lần trước đã gặp anh một lần, anh có nhớ hay không?” Lục Mai cười thực vui vẻ, một lòng nghĩ đến đồ ăn ngon sắp mang lên mà cũng không bỏ qua lời hứa hẹn của mình.
Trình Khả Khả nghe thấy cô nói như vậy thì cười nói: “Trước kia sớm đã nghe ba nhắc tới hoàng tử nổi tiếng trong giới luật sư, bộ dạng anh tuấn, tao nhã nhưng không ngờ lại là anh họ của Mai Mai.”
“Qúa khen, không biết ba cô là?” Lạc Dương ánh mắt chứa đựng nụ cười ôn hoà.
Trình Khả Khả thấy Lạc Dương lễ phép nhã nhặn với mình thì trong lòng tự nhiên sung sướng mà bay lên, bạo dạn trả lời: “Ba tôi là Trình Phó Lâm.”
Khoé miệng Lạc Dương vẫn luôn nở nụ cười nhã nhặn, ánh mắt vẫn ôn hoà, anh mang máng nhớ lại lúc đi đón Tử Ngâm lần trước có gặp qua cô.
Anh từ nhỏ vốn dĩ đã gặp qua là không quên được nhưng mà không ngờ rằng cô là con gái của trùm bất động sản Trình Phó Lâm.
“Nghe nói Trình tổng có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu đã lâu, thật vui khi biết cô.”
Khi nói vậy xong thì ánh mắt Lạc Dương nhìn về phía Tử Ngâm, cười nói: “Tử Ngâm, hai ngày này không càn quá gắng sức, thoải mái một chút thì mới có sức lực mà nghênh đón cuộc thi.”
Tử Ngâm đang chăm chú nhìn thịt thỏ sôi trong nồi, nghe thấy Lạc Dương nói thì cô cười thản nhiên: “Tôi tự tin về bản thân mà.”
“Tôi thấy cô đối với nồi thịt thỏ còn hứng thú hơn đó.” Lạc Dương thấy dáng vẻ chờ mong của cô thì nhịn không được mà chọc ghẹo cô, làm cho Lục Mai cười ha hả nhưng bị Tử Ngâm trừng mắt.
“Luật sư Lạc, tôi nghe ba tôi nói anh phụ trách vụ án công ty ba tôi kiện.
Hai ngày nay thấy ba tôi tâm trạng không được tốt, có phải là gặp khó dễ gì hay không?”
Trình Khả Khả thấy Lạc Dương cười dịu dàng với Tử Ngâm, mềm mỏng nói chuyện với cô thì trong lòng là không biết là cảm xúc gì, chính là nói ra tên ba mình muốn làm cho Lạc Dương chú ý đến mình nhưng mà xem ra căn bản là anh không thèm chú ý.
Ánh mắt Lạc Dương chuyển hướng sang Trình Khả Khả, trong lòng không khỏi cười rộ lên, cô muốn dùng thân phận của mình để gây chú ý nhưng mà cô khẳng định không biết rằng Lạc Dương từ trước đến giờ không mua trướng.
(ý là Lạc Dương không cần thế lực chống đỡ ở phía sau)
Gần đây công ty của anh tiếp nhận Case của Trình Phó Lâm nhưng mà anh cũng không ngờ Trình Khả Khả lại quan tâm đến chuyện công ty như vậy cho nên thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì lớn, Trình tổng có thể là phiền lòng chuyện khác.”
“Có đúng là vậy không luật sư Lạc? Nếu như vậy thì tốt quá.” Trình Khả Khả vui vẻ nói.
“Trình Khả Khả, bạn không cần ngắn gọi luật sư Lạc dài gọi luật sư Lạc, tôi nghe thấy là lạ sao đó.” Tử Ngâm tươi cười rạng rỡ nhìn Trình Khả Khả, giống như vô tình nói.
Lục Mai cũng vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, Trình Khả Khả.
Chúng ta đều là bạn tốt, bạn trực tiếp gọi tên anh họ của mình đi.”
“Đúng vậy, gọi tôi là Lạc Dương được rồi.
Cô gọi tôi là Lạc luật sư làm co tôi cảm thấy mình còn đang làm việc, tâm trạng cũng không thể nào trầm tĩnh lại được.” Lạc Dương phối hợp nói, thấy người phục vụ đang từ cửa bước vào thì anh cười nói: “Mai Mai, tối nay em cần phải cố gắng ăn đi, không cần tiết kiệm tiền cho anh.”
“Tất nhiên rồi anh họ.
Em biết sau bữa ăn này, muốn anh dẫn đi ăn cơm thì phải đợi cho Tử Ngâm thi xong có phải hay không?” Lục Mai trên gương mặt tươi cười rạng rỡ, thầm nghĩ chờ chút nữa nhất định ăn phải thật nhiều mới được.
Lạc Dương cũng cười, ánh mắt khong tự giác được mà nhìn về phía Tử Ngâm.
Trên gương mặt cô hiện ra nụ cười như nắng mai, ánh mắt sang ngời động lòng người.
Lòng anh không khỏi nhảy nhót, lập tức cười nói: “Đến lúc đó mời khách không phải là anh mà là Tử Ngâm mời khách đó, đúng không Tử Ngâm?”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Tử Ngâm tự tin nói: “Tôi đã muốn cảm giác sảng khoái khi ngồi trên phi cơ bay lượn rồi đó.”
Không biết vì sao nghe được lời cô nói thì Lạc Dương trong lòng dừng như có chút mất mác.
Cô muốn đi ra nước ngoài, anh không thể mượn cớ cuộc thi để gặp cô mỗi ngày nữa, không thể tự nhiên mà đối xử tốt với cô nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...